Chương 78: Thần phán…
Mà mình lại còn nhì nhằng rõ lâu với một bệnh nhân tâm thần! Vương Đằng cảm thấy cả người không khoẻ lắm, dường như cả toà bệnh viện tâm thần đều tràn ngập ác ý, lặng yên không một tiếng động bao vây lấy hắn.
“Đệch!”
Âm thầm mắng một câu, Vương Đằng không có ý muốn đi tìm tòi nghiên cứu gì cả, mà trực tiếp đến phòng 209, mở cửa đi vào.
“Biu, biubiubiu…” Trong phòng, có một người đàn ông đang bắn súng vào không khí.
“Ngươi là ai? Là lớp trưởng bảo ngươi đến chi viện cho ta hả?” Hắn vừa trông thấy Vương Đằng thì vô cùng kích động hỏi.
Vương Đằng nhìn thấy bong bóng thuộc tính rơi đầy đất thì lặng lẽ nhặt lấy.
‘Tinh thần x 1’
‘Tinh thần x 0,8’
‘Tinh thần x 1,5’
…
Đều là thuộc tính tinh thần, không có cái nào là thuộc tính thương pháp, xem ra lại là một tên Thần Súng lởm.
Thế nhưng, có vẻ như suy đoán của bản thân đã đúng!
Bệnh nhân tâm thần rơi thuộc tính tinh thần, người nghĩ ra cái thiết lập này chắc chắn là nhân tài mà!
Vương Đằng câm nín ngước nhìn trần nhà.
“Ê, sao ngươi không trả lời ta, chẳng lẽ… Ngươi là nội gián?” Thấy Vương Đằng lề mề không đáp lại, người nọ tràn đầy nghi ngờ, tay làm thành tư thế giơ súng chĩa về phía Vương Đằng, giống như chỉ cần trả lời sai một câu thôi là nổ súng bắn chết hắn.
Đúng vậy, bắn chết hắn…
Cái tên diễn sâu này!
Nhìn vẻ mặt này, lại nhìn số lượng thuộc tính tinh thần rơi xuống, sợ là bệnh tình đã vô phương cứu chữa rồi.
Đối với một bệnh nhân tâm thần hết thuốc chữa, thì trả lời là không có khả năng, đánh ngất cho xong chuyện.
“Haiz, tìm người sao mà khó thế này?” Vương Đằng đóng cửa lại, thở dài.
Tiếp tục!
Kế tiếp là tầng ba.
Từ tầng một đến tầng ba, quả thật là gà bay chó sủa, rất nhiều bệnh nhân vẫn còn thức.
Hầu hết các phòng đều đèn đuốc sáng trưng, trình diễn từng trò khôi hài khiến con người ta dở khóc dở cười, rồi lại nổi da gà trong lòng.
“Nhiều bong bóng thuộc tính quá!”
Vương Đằng nhìn mà hoa cả mắt, rồi tuỳ ý mở một cánh cửa.
Chỉ thấy một bệnh nhân đang ngồi chồm hổm trên đất, không nhúc nhích, xung quanh rơi rải rác rất nhiều bong bóng thuộc tính.
“Uống thuốc nào! Uống thuốc nào!” Vương Đằng hô lên.
“Đừng quấy rầy ta.” Một giọng nói yếu ớt vang lên, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích rúc ở góc tường.
Vương Đằng đi tới.
Nhặt!
‘Tinh thần x 0,5’
‘Tinh thần x 1’
‘Tinh thần x 1.2’
…
“Tại sao ngươi ngồi xổm ở chỗ mày?” Vương Đằng tò mò không nhịn được mà hỏi.
“Ta là một đống cứt trâu!” Âm thanh yếu ớt lại vang lên lần nữa.
“Sao ngươi lại là đống cứt trâu mà không phải là cứt lợn, cứt dê?” Vương Đằng hỏi.
“Chỉ có hoa nhài mới cắm bãi cứt trâu!”
“... Ngươi nói thật có lý!”
Vương Đằng nhặt thuộc tính xong, bèn xoay người rời đi, không có tiếng nói chung với anh bạn cứt trâu, tạm biệt và méo gặp lại.
Tiếp đó, hắn lần lượt ghé từng phòng một.
Cuối cùng thấy được cái gọi là muôn bệnh tâm thần muôn màu muôn vẻ.
Ví dụ như vị trước mặt này.
“Biết ta là ai không?”
“Ngươi là ai?”
“Ta là thần Sáng Thế, thần phán phải có ánh sáng, cho nên thế giới này mới có ánh sáng, thần phán nước phải có không khí…”
“Thế thần có phán ngươi nên uống thuốc không?”
“...”
Đây là một tên ngố chuyên viết tiểu thuyết mạng, lúc nào cũng khát khao trở thành thần, để gia tăng trải nghiệm khi đọc của độc giả, không tiếc dùng phương pháp sáng tác nhập vai lừa đảo!
Sau đó, làm gì còn sau đó nữa!
Hiện giờ hắn ở trong bệnh viện tâm thần trở thành thần của hắn, mà không phải là đại thần, một năm kiếm một triệu nhân dân tệ hay cưới bạch phú mỹ cũng chẳng có dính dáng gì đến hắn cả.
Vị tiếp theo!
Một bệnh nhân có bệnh yêu vật, ôm gối ôm in hình gái đẹp 2D không ngừng cọ xát, liếm láp, lại còn lảm nhảm tán gẫu với cô gái.
Vương quốc hoa anh đào chắc chắn nợ ngươi một gái xinh 2D.
Amen, nguyện mặt trời phù hộ ngươi!
Lại vị kế tiếp.
…
Đúng là mở mang tri thức mà!
Vương Đằng hơi cảm thán, cuối cùng tới bên ngoài phòng của mục tiêu cuối cùng.
Nếu người này vẫn không phải là thật, vậy thì chắc chắn là ban ngày hắn đã bị gã đàn ông tóc húi cua kia lừa rồi.
Mặc dù đánh bậy đánh bạ phát hiện ra một nơi có thể thu thập thuộc tính tinh thần, thế nhưng Vương Đằng ta mà lại bị lừa thì thật là không thể nhẫn nhịn được nữa!
Mở cửa!
Một người đàn ông đang ngồi bên giường, hắn có một mái tóc đen dài, tóc xoăn như mì tôm, râu ria lởm chởm, ánh mắt u buồn, khuôn mặt tang thương!
Đẹp trai!
Đây là một người đàn cực kỳ đẹp trai có sức hút!
So với những bệnh nhân tâm thần lúc trước thì người đàn ông này trông có vẻ rất bình thường, bình thường đến mức không giống người bị bệnh tâm thần cho lắm.
Thế nhưng Vương Đằng vẫn không khỏi đề cao cảnh giác.
Bệnh thần kinh, trông càng bình thường mới càng nguy hiểm… nhỉ?
“Xin chào!” Vương Đằng cẩn thận chào hỏi.
“Xin chào!” Người đàn ông ngẩng đầu, giọng khàn khàn, nhưng nghe có cảm giác dịu dàng lạ thường.
Hắn đưa mắt đánh giá Vương Đằng rồi nói: “Ngươi không phải nhân viên ở đây.”
“Ta đến để…”
“Ta biết, nhưng đừng nói ra, nếu không ta mà mất kiểm soát là không khống chế được đâu.” Dường như hắn biết Vương Đằng muốn nói điều gì, không chờ Vương Đằng nói xong đã mở miệng ngăn lại.
“Đừng nói cái gì cơ? Đại ca có thể cho chút gợi ý không, không thì ta làm sao mà đoán được?” Vương Đằng hơi sững sờ.
Sau cùng hắn vẫn không nói, nhưng đã có thể chắc chắn người đàn ông này chính là người bản thân muốn tìm.
Thứ không thể nói… Không phải là súng, mà là về người yêu của hắn.
“Thế này thì hơi khó nha, đến nói cũng không cho thì làm sao bây giờ? Người đàn ông này lúc không lên cơn thì chả khác gì so với người bình thường, không có cách nào lừa gạt cả.”
Rõ ràng Vương Đằng cảm giác được người đàn ông này không phải người bình thường… ít nhất… khi đối mặt với nhau, hắn có cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Nếu đối phó với người đàn ông này giống với những người bệnh trước đấy, phỏng chừng là hắn sẽ chết rất thảm.
“Xem ra hôm nay ngươi đi một chuyến phí công vô ích rồi!” Người đàn ông mỉm cười, rồi hỏi: “Có thuốc lá không?”
Vương Đằng hơi sững sờ.
Pha quay xe này mém tí trật hông.
Hắn móc thuốc lá ra, đưa cho đối phương, thở dài: “Haiz, quả là hơi thất vọng nhưng cũng không tính là phí công.”
Người đàn ông châm điếu thuốc, sau đó trả lại cho Vương Đằng.
Vương Đằng lòng đầy phiền muộn, cũng đốt một điếu, hai người đàn ông trong phòng bệnh bắt đầu hít thuốc nhả khói.