Chương 93: Hiệu trưởng, ngươi có võ công tuyệt thế gì muốn truyền cho ta sao?
“Không cười không cười, ta thật nghiêm túc!” Vương Đằng vội vàng phủ nhận, đùa, gái bảo ngươi cười ngươi liền cười? Không có chút ánh mắt nào cả. Một lát sau, Dương Kiến cũng kết thúc đánh giá, thuận lợi thông qua.
Thằng cha này có một người cậu làm việc ở Cục Giáo dục, biết được tin tức nội bộ sớm hơn người khác, chuẩn bị thật đầy đủ, như vậy còn không qua được thì quả là không hợp lẽ trời.
Hắn đi tới từ đằng xa, vừa nhìn thấy Vương Đằng đã lập tức xông tới trước la lên: “Cậu Vương, ta, quỳ gối tới trước, dùng đầu dập đất!”
“??”
Vương Đằng lập tức ngớ người.
“Có ý gì?” Hắn quay đầu sang nhìn Lâm Sơ Hàm, muốn học bá phiên dịch cho…
“Hắn quỳ gối cho ngươi đó!” Lâm Sơ Hàm đầu đầy vạch đen, nói.
Dương Kiến ở bên cạnh ra sức gật đầu: “Cậu Vương, ta quỳ, ta quỳ thật, hóa ra ngươi trâu bò như vậy, xin đại lão nhận lấy đầu gối của ta!”
“Cút!” Vương Đằng câm nín, thằng cha này điên rồi hả!
Buổi sáng làm kiểm tra đánh giá liên tục tiếp tục đến mười hai giờ, tận giờ mới kết thúc.
Bọn Vương Đằng đi theo mọi người ra ngoài đại sảnh huấn luyện Võ Đồ của võ quán Cực Tinh, rất nhiều người còn đang thảo luận về kết quả buổi kiểm tra đánh giá vừa rồi.
“Vương Đằng ở Trung học Đông Hải kia rốt cuộc nhô ra từ đâu, trâu bò như vậy!”
“Còn không phải nói, Võ Đồ cực hạn, chỉ kém một bước chân là bước vào ngưỡng cửa võ giả rồi.”
“Loại người này chắc chắn là cố ý giấu dốt, chờ thi đại học bỗng nhiên nổi tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, tâm tư kín đáo, thực ra chính là lão cáo già…”
Vương Đằng vừa nghe, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mặt mày dần dần đen lại.
Có biết nói chuyện không vậy?
Đại gia, ai là lão cáo già? Không được đi, nói rõ ra cho ta.
Nếu không phải Lâm Sơ Hàm lôi Dương Kiến đi, Vương Đằng thật rất muốn xông tới kéo mấy thí sinh kia đến nơi hẻo lánh, bàn bạc chuyện đời người, hàn huyên chuyện lý tưởng.
Bọn ranh con này, chính là chưa từng trải qua bị xã hội tàn nhẫn vùi dập, lời gì cũng dám nói lung tung!
Vương Đằng ta là người quang minh lỗi lạc như thế, sao lại là lão cáo già được, khôi hài!
“Đi đi, không phải chỉ bị nói hai câu thôi sao, có chuyện gì lớn đâu, ngươi nhỏ mọn như vậy.” Lâm Sơ Hàm cố nén ý cười mà nói.
“Ngươi nói lại nhẹ nhõm lắm, người bị bàn luận lại chẳng phải ngươi.” Vương Đằng hừ một tiếng.
Dương Kiến âm thầm bật cười, vội vàng đổi đề tài: “Vừa rồi các ngươi nghe thấy kết quả kiểm tra và đánh giá của mấy Võ Đồ cao cấp trường trung học Hối Anh kia chưa?”
“Ta có nghe được một tên, hắn cách ta tương đối gần, tên là Tần Đào, sức mạnh 901, tốc độ 3,6 giây trên trăm mét, thể chất 90!” Lâm Sơ Hàm mặt mày nghiêm túc nói.
“Ồ, mạnh như vậy!” Dương Kiến kinh ngạc nói: “Ta bên này cũng có một người, Lâm Tình, sức mạnh 866, tốc độ 4,1 giây trên trăm mét, thể chất 87!”
“Xem ra Võ Đồ cao cấp trường trung học Hối Anh đều không hề tệ.” Lâm Sơ Hàm cảm thán nói.
“Sợ cái gì, chúng ta không phải vẫn còn một đại lão đây sao, nghiền ép hết bọn họ, lúc này người nên lo lắng hẳn là bọn họ mới đúng.” Dương Kiến nhìn Vương Đằng một cái, cười nói.
“Ngoài ra thành tích ba Võ Đồ cao cấp của trường học chúng ta thì thế nào?” Vương Đằng bỏ qua Dương Kiến, hỏi.
“Còn không rõ, hình như bọn họ còn chưa kịp kiểm tra, có lẽ phải chờ tới buổi chiều.” Lâm Sơ Hàm lắc đầu.
“Chu Võ đã đo rồi, sức mạnh hắn 915, tốc độ chạy 100 mét 3.9 giây, thể chất 93!” Dương Kiến đột nhiên nói.
Chu Võ chính là một trong năm Võ Đồ cao cấp của trường Trung học Đông Hải số 1.
“A, thành tích này có lẽ là cao nhất rồi.” Vương Đằng không khỏi kinh ngạc nói.
“Đại ca, ngươi nói lời này không xấu hổ sao.” Dương Kiến liếc qua hắn.
“So với ta thì không có ý nghĩa gì.” Vương Đằng làm màu nói.
“Hừ!”
“Xí!”
Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến đều bày ra vẻ mặt khinh thường, ngươi trâu bò rồi, nhưng mời ngươi thu lại vẻ kiêu ngạo và phóng túng của mình.
“Đúng rồi, ta phải gọi điện thoại cho mẹ ta!” Lâm Sơ Hàm đột nhiên nhớ tới chuyện này, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi về cho nhà.
“Chết mất, ta cũng quên chưa nói cho cha mẹ biết tin tức tốt này!” Dương Kiến vỗ đầu mình một cái.
Một khi thông qua kiểm tra đánh giá đẳng cấp, sẽ lập tức qua lần kiểm tra đánh giá tiếp theo, các thí sinh cần ở nơi đó hai ba ngày.
Mà thí sinh nào không thông qua, sẽ được đưa thẳng về nhà.
Thí sinh thông qua chỉ có thể dùng di động để báo tin cho người nhà.
Vương Đằng lấy điện thoại di động ra, do dự một chút, bấm vào số điện thoại của Lý Tú Mai.
“Tút tút tút!”
Trong chốc lát, điện thoại đã kết nối.
“Alo, con trai, kiểm tra xong rồi à? Mấy giờ thì về? Mẹ đang nấu cơm đây, kiểm tra không qua cũng không sao, dù sao chúng ta đều đã chuẩn bị tâm lý rồi, ngươi cứ về nhà thành thật mà chuẩn bị học lại là được…”
Vương Đằng còn chưa kịp mở miệng, Lý Tú Mai đã nói bla bla, không chịu ngừng.
“Mẹ, ta thông qua bài kiểm tra đánh giá đẳng cấp rồi!” Vương Đằng thừa dịp Lý Tú Mai nói xong hơi dừng lại, vội vàng tiếp lời.
“Qua rồi à, mẹ biết từ đầu rồi, ngươi chắc chắn là không qua nổi, đây chẳng phải chuyện rất bình thường à…” Lý Tú Mai đang nói đột nhiên dừng lại, âm thanh lập tức lên cao: “Cái gì? Ngươi thông qua!”
“Đúng, ta không cẩn thận thông qua rồi!” Vương Đằng nói.
Lúc này Lâm Sơ Hàm và Dương Kiến đã gọi điện thoại xong, nghe được câu này, lại có thêm nhận thức mới về sự vô sỉ của Vương Đằng.
Không cẩn thận!
Ha ha, hay cho người không cần mặt mũi nhà ngươi!
Vương Đằng bỏ công sức cả một buổi, cuối cùng mới có thể khiến Lý Tú Mai tin mình đã thông qua buổi kiểm tra đánh giá đẳng cấp Võ Đồ.
Lý Tú Mai vừa vui vẻ, lại vừa lo lắng.
Mặc dù thông qua kiểm tra đánh giá là một chuyện khiến người ta vui mừng, nhưng còn buổi thi thực chiến phía sau, Lý Tú Mai không thể không lo lắng.
Nàng không nấu cả cơm, đang định gọi điện thoại cho Vương Thịnh Quốc.
Nhưng nghĩ tới, lần này hắn đi công tác là để đàm phán một hạng mục quan trọng với người ta, lúc này vẫn không nên tăng thêm gánh nặng tâm lý cho hắn.