Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 94: Hiệu trưởng, ngươi có võ công tuyệt thế gì muốn truyền cho ta sao? (2)

Chương 94: Hiệu trưởng, ngươi có võ công tuyệt thế gì muốn truyền cho ta sao? (2)

Thì ra khi Vương Đằng tham gia kỳ thi võ, Vương Thịnh Quốc đã đi công tác mất rồi, hắn vốn không ngờ tới Vương Đằng sẽ có thể thông qua lần kiểm tra đánh giá này. Lý Tú Mai lại để điện thoại di dộng xuống, ngồi một mình trong nhà mà lo lắng suông.
Chỉ có thể yên lặng cầu nguyện Vương Đằng có thể bình an trở về!
Còn về chuyện hắn có thi đậu chuyên ngành Võ Đạo được hay không, nàng lại không hi vọng nhiều đến vậy.

Giữa trưa, các thí sinh ăn cơm trong phòng ăn của võ quán Cực Tinh.
Võ quán Cực Tinh muốn biểu hiện sự hào phóng của mình, toàn bộ cơm trưa là buffet, hơn nữa còn miễn phí, cho… các thí sinh thi võ ăn đủ.
Vương Đằng và Lâm Sơ Hàm, Dương Kiến ngồi một bàn ăn cơm.
Mấy thí sinh thi võ khác ở lớp 12 – 8 xúm lại bốn phía, từng người vô cùng thân quen mà đi qua chào hỏi Vương Đằng.
Trước khi chưa biết thực lực của Vương Đằng, toàn bộ bọn họ đều chỉ đứng xa nhìn mà không gần gũi với hắn.
Hiện tại thấy hắn đã đạt tới Võ Đồ cực hạn, bỗng hoàn toàn đổi nét mặt, thay phiên chen chúc nhau mà tới làm quen.
Ngay cả thí sinh các lớp khác cũng chứng kiến “phong độ tuyệt thế” của Vương đại thiếu chúng ta, trên thực tế vẫn muốn đến xem, hắn rốt cục có chỗ nào trâu bò.
Đáng tiếc, Vương đại thiếu ta từ đầu đến cuối chỉ trưng ra gương mặt lạnh lùng, dáng vẻ vật sống chớ lại gần còn hơn cả ngày thường!
Trước kia các ngươi lạnh nhạt hờ hững với ta, hiện tại ta lại khiến các ngươi không với cao nổi, hừ!
Hơn nữa tên này lớn lên xấu như thế, là nam hay nữ? Ai da má ơi còn bị hôi nách, không nên tới gần —— xấu xí, ta từ chối!
Ăn cơm xong, còn thời gian nghỉ ngơi một giờ.
Mấy vị lãnh đạo trường Trung học Đông Hải số 1 mặt mày tươi cười mà cùng đến đây: “Ngươi chính là bạn học Vương Đằng phải không, quả nhiên là tuấn tú lịch sự, cốt cách thanh kỳ…”
“Hiệu trưởng, ngươi có võ công tuyệt thế gì muốn truyền cho ta sao? Sau đó để ta đi cứu vớt thế giới?” Vương Đằng bỗng nhiên nói.
“…” Hiệu trưởng!
“…” Lâm Sơ Hàm.
“…” Dương Kiến.
“…” Bạn học xung quanh.
“Ha ha, bạn học Vương Đằng thật hài hước.” Hiệu trưởng cười khan nói.
“Không có sao? Thật đáng tiếc quá!” Vương Đằng bày ra dáng vẻ vô cùng tiếc nuối, như thực sự muốn đi cứu vớt thế giới vậy.
Hiệu trưởng vạch đen đầy đầu, cảm thấy nhiều năm dày công tu dưỡng của mình sắp sụp đổ.
Tiểu tử đần độn ngươi, đứng đắn chút cho lão tử, ta đang nói chuyện chính sự với ngươi có được hay không, ai nói chuyện cứu vớt thế giới gì với ngươi đâu.
Đó là chuyện mà chúng ta phải quan tâm sao?
Mắt thấy gân xanh trên trán hiệu trưởng lại bắt đầu nổi lên, Vương Đằng vội vàng nói: “Hiệu trưởng, ngươi tới đây là muốn nói chuyện gì? Ngươi tiếp tục đi!”
Hiệu trưởng hít một hơi thật sâu, khôi phục lại vẻ mặt ôn hoà kia lần nữa, nói: “Ta tới là để cảm ơn ngươi đã mang về vinh dự cho trường học chúng ta, đồng thời cũng hi vọng sau này ngươi có thể tiếp tục cố gắng, tranh thủ trổ hết tài năng ở kỳ thi thực chiến sắp tới, mang lại vẻ vang cho trường Trung học Đông Hải số 1 chúng ta!”
“Hiệu trưởng, mang vinh dự về cho trường vốn là điều học sinh chúng ta phải làm, nhưng năng lực ta có hạn, thành tích bình thường đã rối tinh rối mù, cho tới giờ chỉ là một học sinh dốt lười biếng trong mắt thầy cô mà thôi. Ta có lòng mà không có sức!” Vương Đằng nói với vẻ mặt đau khổ.
Hiệu trưởng nhìn học sinh trước mắt, phát hiện hắn chẳng giống một học sinh cấp ba. Nếu là bạn học khác, được mình khích lệ và động viên một phen, đã sớm vỗ ngực đảm bảo.
Nhưng Vương Đằng lại không lung lay chút nào, thậm chí còn dám giả bộ ngớ ngẩn với hiệu trưởng hắn. Một thí sinh thi võ như ngươi, thì có gì liên quan tới thành tích bình thường luôn nát sao?
Lùi về mười ngàn bước mà nói, cho dù Vương Đằng không qua được đợt kiểm tra viết của kì thi võ, chỉ bằng thực lực Võ Đồ cực hạn của hắn, chỉ cần có biểu hiện tốt ở kì thi thực chiến một chút, những trường đại học danh tiếng kia cũng sẽ tranh nhau mà đặc cách tuyển chọn hắn.
Xem ra, tiểu tử này không thấy thỏ không thả chim ưng!
“Bạn học Vương Đằng, ngươi không biết rồi, trường chúng ta còn có chế độ khen thưởng cho những học sinh thi võ.”
“Trong kì thi, nếu tiến vào năm mươi vị trí đầu của bảng xếp hạng, sẽ được ban thưởng một viên nguyên thạch Hoàng giai hạ phẩm, vào top bốn mươi sẽ được ban thưởng ba viên nguyên thạch Hoàng giai hạ phẩm, vào top ba mươi sẽ được ban thưởng năm viên, top hai mươi được ban thưởng bảy viên, nếu vào được top mười, thì được ban thưởng mười viên!”
“Còn nếu có thể tiến vào top ba, chẳng những có nguyên thạch, còn được thưởng thêm một bình linh đan!”
Hiệu trưởng nhìn Vương Đằng, nở một nụ cười thần bí, chậm rãi nói.
“Nếu ngươi có thể lấy được giải nhất, chẳng những có toàn bộ giải thưởng trước, còn được thêm một phần thưởng thần bí, tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng!”
“Nguyên thạch!”
“Linh đan!”
“Phần thưởng thần bí!”
Vương Đằng lập tức vô cùng hào hứng. Phần thưởng này, một thứ hấp dẫn hơn một thứ, nguyên thạch, linh đan… Không ngờ trường Đông Hải còn có căn cơ như vậy!
Vương Đằng đã từng tìm hiểu.
Nguyên thạch là khoáng thạch có chứa kết tinh nguyên lực do nguyên lực giữa trời đất dung hoà vào trong khoáng vật, đi qua địa hình đặc thù, chôn sâu dưới lòng đất, trải qua thời gian dài diễn biến, mới dần dần hình thành ra.
Nó chủ yếu được sản xuất ở dị giới.
Địa tinh bị nguyên lực ăn mòn chỉ vẻn vẹn ba mươi năm ngắn ngủi, vẫn chưa đủ để sản sinh nguyên thạch.
Còn về linh đan, thì do người có nghề phụ là luyện đan sư dùng các loại linh dược, thông qua phương pháp đặc thù, dung luyện mà thành, có đủ các loại tác dụng.
Hai loại tài nguyên này chỉ có võ giả mới dùng được, đương nhiên đối với Võ Đồ cao cấp muốn xung kích lên võ giả, càng có tác dụng cực kỳ quan trọng.
Một vài người trong lúc đột phá lên võ giả, nếu không thể hấp thụ đủ nguyên lực, rất có khả năng mọi công lao sẽ đổ sông đổ biển.
Lúc này dùng vài viên nguyên thạch chứa đầy nguyên lực, hoặc một viên linh đan, chính là sự bảo đảm tốt nhất.
Thế nhưng, nguyên thạch và linh đan đều là tài nguyên quan trọng mà các thế lực lớn mới phân phối với số lượng lớn được.
Giống như trường đại học, quân đội, hoặc là các võ quán trọng điểm, võ giả thuộc về những thế lực này mới có thể hưởng thụ được tài nguyên quan trọng đó.
Còn thứ mà những thế lực nhỏ khác có thể hưởng thụ thì vô cùng giới hạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất