Không nghĩ tới Khánh Dương lại có thể kín miệng đến như vậy.
Lạc Vân cũng không có làm khó hắn, chỉ cần thế tử bình yên vô sự, vậy nàng cũng không quá lo lắng điều gì.
Khi thuyền đến bến tàu gần kinh thành, Lạc Vân đứng ở mũi thuyền thì có thể nhìn thấy tường thành kinh thành ở xa xa.
Lần trước khi nàng trở lại kinh thành vẫn là ngồi chiếc thuyền rách rưới, trên thuyền lạnh đến run lẩy bẩy, cũng chính trên chiếc thuyền kia, lần đầu tiên gặp Hàn Lâm Phong bị thương phải chạy trốn.
Nhưng lần này hồi kinh, không nghĩ tới có thể ngồi lên ngự thuyền hoàng gia, ngồi như này trong lòng lại có loại cảm giác không nỡ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trên suốt đoạn đường này, mặc dù trên thuyền có giường lớn trải đệm tơ lụa mềm ấm, nhưng Lạc Vân lại không dám nằm, sợ làm bẩn long sàng.
Ngồi trên ghế như thế, thời gian dài thật sự là đau lưng mỏi eo! May mắn lộ trình cũng không quá xa, cuối cùng đã tới.
Khi xuống thuyền, những người trên thuyền trước đã ngồi xe ngựa nối đuôi nhau đi vào kinh thành.
Lạc Vân giương mắt nhìn xe đến đây đón nàng, lại là mạ vàng khảm bảo thạch xa hoa... Thế tử đây là đang móc rỗng bến tàu cùng chuồng ngựa của bệ hạ hả?
Coi như hắn có công hộ giá, nhưng làm việc như thế, cũng không tránh khỏi khiến mọi người cảm thấy càn rỡ. Lạc Vân ngồi trong xe ngựa lộng lẫy, nhìn qua cửa sổ xe xem tình hình hai bên đường đến kinh thành.
Bây giờ hẳn là kinh thành thực sự đã được bình định, cũng không nhìn thấy tình cảnh lưu dân từ nơi khác kéo đến kinh thành ăn xin nữa.
Ven đường có thể trông thấy rất nhiều đội ngũ binh lính được sắp xếp ra vào. Lạc Vân nghe khẩu âm đám quân tốt kia nói chuyện, còn có gò má thô ráp bị gió lạnh Bắc địa thổi vào, thì biết bọn hắn cũng đều là thủ hạ binh sĩ của Hàn Lâm Phong.
Nhìn thấy bọn họ, trong lòng Lạc Vân hơi bình tĩnh lại.
Chỉ là sau khi vào trong cửa thành, tất cả phố xá phồn hoa trong trí nhớ Lạc Vân đều trở thành cảnh hoàng tàn. Nhìn bằng mắt thường, tất cả đều giống như bị tàn phá cướp bóc, rất nhiều cửa hàng lâu đời cũng trở nên đổ sập không chịu được, nhưng đã có vài tiểu nhị của cửa hàng đang sửa sang lại, xem ra chuẩn bị chỉnh đốn một chút rồi lại tiếp tục kinh doanh.
Lạc Vân vốn cho là xe ngựa sẽ đưa theo nàng đi đến phủ thế tử đã từng ở.
Thế nhưng không ngờ, xe ngựa lại dừng ở cửa sau hoàng cung.
Khi Lạc Vân xuống xe ngựa, có thể nhìn thấy cung nhân phụ trách chọn mua hàng hóa đang kéo xe ngựa ra ra vào vào, vận chuyển đồ ăn vào trong cung, còn có các loại đồ dùng khác nữa.
Khánh Dương nói: "Hiện tại là thời kì không ổn định, nếu như người đi cửa chính khó tránh khỏi sẽ bị người trông thấy, vì tránh chút miệng lưỡi, phải để người tủi thân đi bằng cửa sau."
Lạc Vân nghi ngờ hỏi: "Bây giờ Thế tử đang ở trong cung?"
Khánh Dương nhẹ gật đầu: "Từ sau khi Bệ Hạ hồi cung, long thể càng thêm không ổn, vương gia và thế tử đều phụng dưỡng bên cạnh, nên hai người ở lại luôn trong cung."
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân nghe xong hai mắt đều trợn tròn, mặc dù hai người bọn họ là dòng họ Hàn thị, nhưng cũng không phải là vai lứa con cháu của bệ hạ, coi như muốn tận hiếu trước long sàn, cũng không tới phiên bọn hắn!
Hơn nữa, ở tại trong cung? Đây là vì bảo vệ sự an toàn cho bệ hạ?
Nhưng long thể bệ hạ đã không tốt, muốn nàng vào cung phải trải qua hàng loạt lễ nghĩ, vấn an.
Một lát sau, Khánh Dương lại nói: "Hình như thế tử đang ở phòng nghị sự Thiên điện bàn bạc chuyện bố phòng ở Kinh thành với chư vị tướng quân. Lát nữa ta đi trình diện thế tử, sẽ có cung nhân nghe lệnh, đưa người vào cung."
Lạc Vân nhẹ gật đầu, nhìn Khánh Dương vội vã chạy về phòng thiên điện nghị sự.
Thế nhưng cứ đi mãi, Lạc Vân phát hiện nơi mình đi cũng không phải là sảnh đường nơi các thần nữ vương hầu phu nhân đợi để vào cung, mà là chuyển hướng đến tẩm điện phía Tây của hậu cung.
Mặc dù lúc trước nàng không nhìn thấy, nhưng con đường vào cung đều ghi nhớ trong lòng.
Nhìn tình hình hậu hoa viên, nàng càng cảm thấy đây chắc chắn không phải là đường trước kia nàng thường hay vào cung. Khi bước đi trong cung điện trạm trổ, tim Lạc Vân dường như càng đập mạnh thêm.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nàng nhịn không được mở miệng hỏi cung nhân dẫn đường phía trước, họ muốn dẫn mình đi đâu.
Mấy nhóm vương gia ra vào hoàng cung, từng người đều có vẻ như sắp xưng đế, nhưng sau đó mấy ngày liền rơi mất đầu.
Đổi chủ tử mấy lần khiến các cung nhân bây giờ như chết lặng, phải biết mặc dù bệ hạ hồi cung, nhưng lại được khiêng trở về, xem ra thời gian cũng không còn bao lâu nữa, ai biết mấy ngày nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, rồi lại người xông tới muốn xưng vương xưng đế.
Những kẻ cung nhân già đời trong cung này đều tuân theo đường lối ít nói thật thà, miệng giống như rỉ sét vậy, chỉ im lìm không một tiếng, cúi đầu dẫn đường đến nơi, hoàn thành công việc của mình.
Lạc Vân lặp đi lặp lại câu hỏi mấy lần, cũng không nhận được một câu đáp lời, tức giận đến không muốn hỏi lại.
Cuối cùng khi họ tới một cung điện, lúc này cung nhân mới cúi đầu quay người cung thỉnh nói: "Mời thế tử phi nghỉ ngơi ở chỗ này chờ Bắc Trấn thế tử, nếu như cần gì lại phân phó nô tỳ..."
Sau khi nói xong, mấy người cung nhân tựa như du hồn biến mất sau màn che tầng tầng lớp lớp của cung điện.
Ký Thu và Hương Thảo nhìn tẩm điện này, mặc dù vị trí vắng vẻ chút, nhưng bàn ghế cực kỳ tinh xảo, trong lư hương còn lượn lờ khói, chăn mền hình như cũng mới hoàn toàn.
Lạc Vân đi một vòng, cũng không nhìn ra nơi này có vết tích người ở, hẳn là mới chuẩn bị cho nàng.
Nàng ngồi thuyền đến đây, Lạc Vân thật sự là cảm thấy vòng eo bủn rủn, mệt mỏi cực kì, mặc dù không biết rõ tình hình bây giờ, nhưng mỏi mệt quá nên nàng vẫn cởi giày thêu rồi cởi áo nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Lạc Vân bị lạ giường, mỗi khi đến một chỗ nào đó đều cần điều chỉnh một chút mới có thể ngủ an ổn. Thế nhưng không biết do lao lực quá mức hay thế nào, lần này nằm xuống gối đầu liền lăn ra ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này hơi dài, lúc nàng mở mắt lần nữa, đã đến chập tối phải thắp đèn.
Mà Hương Thảo và Ký Thu cũng biến mất.
Mặc dù rường cột của tẩm cung này được chạm trổ tinh xảo, nhưng hiển nhiên lúc trước đã bị cướp sạch cho nên thiếu thốn rất nhiều vật trang trí đồ dùng trong nhà, mặc dù cũng bày biện bàn ghế và ngăn tủ cần thiết, nhưng chút đồ vật đặt trong điện lớn như vậy còn chưa đủ, lộ ra vẻ trống rỗng.
Nằm trong cung điện lớn như thế, nghe gió từ cửa sổ thổi tới, giống như tiếng còi lượn lờ...
Lạc Vân cảm thấy như mình trở về thời điểm vừa bị mù, tứ phương mờ mịt, không biết thân ở nơi nào. Nàng đứng dậy gọi Hương Thảo cùng Ký Thu.
Nhưng hô mấy tiếng cũng không thấy người đáp lời.
Lạc Vân đột nhiên trợn tròn tròng mắt, đầu óc hiện lên một ý nghĩ, để nàng vào cung thật sự là Hàn Lâm Phong sao?
Du Sơn Việt kia có bản lãnh thông thiên, có phải thiết lập bẫy gì hãm hại Hàn Lâm Phong hay không? Mà Du Sơn Việt đã từng ở trước mặt nàng nói rất nhiều lời ám chỉ, hay là nàng bị lừa tiến vào cung, bị Du Sơn Việt xem như lễ vật trình cho phiên vương nào đó đắc thế?
Nghĩ như vậy, Lạc Vân liền nhảy xuống giường, nhanh chóng đi tới trước cửa, chuẩn bị xem xét tình hình ngoài phòng.
Nhưng vào lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân vội vã, dường như có rất nhiều người đi tới.
Lạc Vân căng thẳng sờ lên cây trâm hộ thân trên đầu mình, có chút ảo não vì mình không mang theo độc dược mà Tào Bội Nhi đưa cho nàng.
Nếu như người đến đây thật sự là cái đồ h.áo sắc nào đó, nàng lẻ loi một mình cũng chỉ có thể liều chết cùng hắn.
Đúng lúc này, nơi cửa dường như truyền tiếng đến giày đạp đất, có tiếng bước chân vọng lại.
Lạc Vân lắc mình một cái, núp ở một bên sau bình phong, quan sát qua khe hở.
Bên trong ngọn đèn u ám, nàng nhìn không rõ ràng lắm, dường như có không ít người tiến đến, trong tay bưng khay thức ăn, hương thơm tràn ngập.
Trong đó có một người vượt qua những cung nhân kia, sải bước vào nội thất, thời điểm vung màn che lên lại phát hiện trên giường không có người, không khỏi trầm giọng cả giận nói: "Thế tử phi đâu?"
Nghe được thanh âm quen thuộc này, cả người Lạc Vân đều thả lỏng, chỉ cảm thấy một trận chóng mặt, đặt mông ngồi trên mặt đất.
Đúng lúc này, người kia cũng nghe thấy động tĩnh rồi đi đến dời bình phong, liền thấy được cô nàng đáng thương sắc mặt trắng bệch ngồi trên mặt đất.
"Sao nàng lại trốn tới chỗ này?" Hàn Lâm Phong vội vàng khom lưng ôm lấy nàng, sải bước đi về phía giường.
Giờ phút này tâm trạng của Lạc Vân như trải qua địa ngục hai lần, nằm trong lồng ngực lớn đã cách xa một đoạn thời gian, bất an bị đè nén thật lâu rốt cuộc tìm được nơi phát tiết: "Chàng... còn không biết xấu hổ hỏi thế, lâu như vậy mà vẫn không nhận được thư của chàng... ta còn tưởng rằng, còn tưởng rằng..."
Nói được câu này, Lạc Vân liền bắt đầu yên lòng khóc rống lên.
Trong ấn tượng của Hàn Lâm Phong, số lần Lạc Vân khóc không nhiều. Trừ khi là chuyện gì quá vui hoặc quá buồn, nàng quật cường đến mức không thể rơi nước mắt!
Nhưng bây giờ nàng khóc lên để phát tiết, không kiêng nể gì cả, giống như là đứa bé bị ác mộng đánh thức, nghẹn ngào đến không dừng nổi.
Hàn Lâm Phong có chút hoảng hốt, đối mặt với cơn hồng thủy cuồn cuộn của huyện Ngạn hắn cũng không luống cuống như bây giờ.
"Là ta không tốt, nhưng trước kia ta không biết nàng đã đến kinh thành, nên đều đưa thư tới Lương Châu... Nàng nhìn ta bây giờ không phải là không sao sao, đừng khóc nữa, được không?"
Thế nhưng Lạc Vân mặc kệ giải thích của hắn, đâm đầu vào trong ngực của hắn khóc đến ngăn không được, kỳ thật nàng cũng không biết bản thân mình làm sao lại như vậy, chỉ muốn tùy hứng khóc như vậy thôi.
Chiến thần trên chiến trường sát phạt quả quyết bây giờ dùng giọng ngọt ngào dỗ dành, mặc kệ hắn nói cái gì cũng đều vô dụng, đúng là thất bại mà, cuối cùng hắn dứt khoát dùng môi mỏng lấp kín miệng anh đào nhỏ, che đi tiếng khóc nghẹn ngào của nàng.
Những cung nhân bê đồ ăn vào trong phòng thấy thế, nhao nhao cúi đầu thức thời lui ra.
Lúc chỉ còn hai người, Hàn Lâm Phong mới thỏa mãn buông môi của nàng ra, dùng ngón tay cái lau nước mắt cho nàng nói: "Chẳng qua là hơn một tháng không thấy, sao nàng lại trở thành một cô nương mít ướt rồi? Để ta xem còn nơi nào nhiều nước nữa không?"
Lạc Vân bị hắn nói đến nín khóc rồi cười, cũng cảm thấy mình vừa có phản ứng hơi lớn, hoàn toàn là tự hù dọa chính mình.
"Ai biết hai nha đầu Hương Thảo và Ký Thu kia chạy đi nơi nào, ta gọi cũng không thấy ai đến, tất nhiên sẽ hoảng hốt."
Vừa nói xong thì bụng nàng bắt đầu réo lên.
Hàn Lâm Phong nhéo nhéo chóp mũi của nàng nói: "Ta đã sớm trở về rồi, còn nằm ngủ bên cạnh nàng một hồi đấy. Sau đó thấy thời gian không còn sớm, liền ra ngoài phân phó cho người ta bưng chút đồ ăn nàng thích đến, Hương Thảo và Ký Thu cũng đi chuẩn bị y phục cho nàng thay, ta thấy mình ở đây rồi nên cũng không cần để những người lạ mặt đó đến hầu hạ nàng, cho nên không để cung nhân ở lại.
Nói xong hắn khom lưng đặt giày của nàng ngay ngắn, giúp nàng mang giày vào, lại kéo tay của nàng đến bàn bên cạnh ăn cơm.
Kỳ thật Hàn Lâm Phong rất hưởng thụ chuyện mặc áo đi giày cho tiểu nương tử nhà mình, giống như trẻ con thích chơi búp bê vậy, trong tay có một nương tử tinh xảo, ai mà không ngứa tay muốn trang điểm ăn mặc cho nàng chứ?
Đáng tiếc lúc trứơc bệnh mắt của Lạc Vân chưa khỏi hẳn, lòng tự trọng cực kỳ mạnh, nếu như mọi chuyện được chăm lo chu đáo, trong nội tâm nàng hơn phân nửa sẽ cảm thấy buồn nản.
Hàn Lâm Phong cũng yêu thích điểm ấy vô cùng.
Mà bây giờ hai mắt Lạc Vân khôi phục, hắn muốn giúp nàng, lúc này bên người cũng không có tỳ nữ khác nên trong lòng cũng không cần bận tâm.
Lạc Vân nhìn một nam nhân cao to làm công việc hầu hạ thuận tay đến vậy, nhất thời trong lòng nhộn nhạo lên sự ngọt ngào, nàng nhìn lại chung quanh cung điện, nửa đùa nửa thật nói: "May mắn chàng chỉ là thế tử, nếu là bệ hạ hầu hạ nữ nhân ở trong cung như vậy, bị người khác nhìn thấy không phải sẽ treo ta trên cửa thành, bị chửi thành Ðát Kỷ họa quốc."
Đây vốn là những lời nói kề bên tai của đôi phu thê khi ở bên cạnh nhau, thế nhưng tay Hàn Lâm Phong đang giúp nàng gắp thức ăn đã dừng một chút, lại tiếp tục bình thản nói: "Chẳng lẽ làm hoàng đế sẽ không thương yêu nữ nhân của mình? Làm gì có khoa trương như nàng nói!"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân cũng cảm thấy mình đang lấy hoàng đế ra để nói đùa trong cung, xem như những lời thân mật khuê phòng của nàng cùng phu quân nhưng cũng quá mức ngông cuồng.
Nàng ăn nhanh hai miếng, sau đó hỏi: "Làm sao chàng lại đưa ta vào cung? Chẳng lẽ là bên ngoài còn chưa yên ổn, chàng không yên lòng để ta về phủ thế tử ở? Tình huống bây giờ của bệ hạ như thế nào? Vương hoàng hậu cùng Lục hoàng tử được xử trí ra sao?"
Kỳ thật chuyện Lạc Vân muốn hỏi rất nhiều, chỉ là hỏi những điều quan trọng nhất trước.
Hàn Lâm Phong tiếp tục chậm rãi gắp thức ăn, cũng không nhanh không chậm nói: "Ta để ngự thiện phòng cố ý nấu cá nàng thích ăn, nàng ăn nhiều một chút..."
Theo những người hiểu Hàn Lâm Phong mà nói, con người Hàn Lâm Phong không thể hiện vui buồn trên nét mặt, không thể nhìn thấu nổi suy nghĩ của hắn.
Nhưng Lạc Vân cùng hắn chung giường chung gối lâu như vậy, vẫn có thể phát hiện được chỗ không đúng của hắn từ một điểm rất nhỏ.
Cũng như hiện tại, nhất định là có chuyện gì không tiện mở miệng với mình. Lạc Vân chậm rãi nuốt cơm, nhìn bên mặt anh tuấn của hắn, như có điều suy nghĩ nói: "Có phải chàng có chuyện gì giấu diếm ta không?"
Hàn Lâm Phong cũng biết sau khi nữ tử mít ướt bên cạnh mình bị rút sạch nước sẽ còn lại là một tiểu hồ ly tinh quái, thực sự không giấu diếm được quá lâu, cho nên hắn dứt khoát buông đũa xuống, trầm ngâm một hồi, dán vào lỗ tai của nàng nói: "Ngày mai... bệ hạ muốn triệu tập quần thần tuyên bố chiếu thư truyền thừa thoái vị."
Lạc Vân nhẹ gật đầu, nàng cũng dự liệu được, dù sao nghe nói trước lúc cung loạn, thân thể bệ hạ cũng không tốt, bây giờ trận biến động vừa qua, thừa dịp mình còn có một hơi thở, sớm lập hoàng trữ ổn định lòng người mới là đúng đắn.
Hàn Lâm Phong nhìn nàng gật đầu, rồi nói tiếp: "Nàng cũng biết, trận đại loạn vừa rồi cũng là bởi vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà ra. Cho nên vì để tránh việc náo động lại xảy ra, bệ hạ giữ kín không nói ra, đợi trọng thần trong triều trở về sẽ cùng nhau tuyên bố. Ta và phụ vương đều canh giữ ở trong cung, cũng do sợ bệ hạ lại gặp bất trắc, chờ ngày mai bệ hạ tuyên bố chiếu thư, ta lại giải thích cặn kẽ cho nàng."
Lạc Vân nghe, lập tức hiểu rõ, nàng không hỏi nữa, dù sao liên quan tới quốc sự, nàng trực tiếp nghe kết quả là được rồi.
Hàn Lâm Phong vẫn còn nghĩ đến sự thất thố của nàng vừa rồi. Lạc Vân cũng không phải là nữ tử dễ dàng nhát gan hoảng hốt, thế nhưng vừa rồi nàng trốn ở sau tấm bình phong, tư thế tay nắm lấy cái trâm cài đầu, nghiễm nhiên muốn liều mạng với người ta.
Lúc này Lạc Vân mới nói ra lúc nàng nghe lời nói của Du Sơn Việt tràn đầy ám chỉ ở Tiên Ẩn Sơn, sau đó nàng mắt to trừng nhỏ Hàn Lâm Phong nói: "Chàng phái người tới đón ta, cả đoạn đường đều thần bí, ta còn tưởng rằng Du Sơn Việt mánh khoé thông thiên kia đã thành công, mà chàng lại rơi vào bẫy của ông ta mà ta lại không biết. Ông ta lại bày kế, lừa gạt đưa ta tiến vào cung để tặng cho người khác!"
Mặc dù Hàn Lâm Phong nghe lão Thôi bẩm báo Du Sơn Việt bí mật thông đồng với Đông Bình vương, cũng không biết Tô Lạc Vân lên núi bị Du Sơn Việt đùa giỡn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe nói Du Sơn Việt còn ám hiệu dùng những lời nói phóng túng trêu đùa Tô Lạc Vân, sau khi thành quả phụ có thể tìm đến ông ta làm nơi nương tựa, ông ta sẽ sắp xếp cho nàng một tương lai không cần lo nghĩ.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Chờ Lạc Vân nói xong, Hàn Lâm Phong rốt cuộc không bình tĩnh nổi nữa, tức giận đến vỗ bàn một cái cả giận nói: "Đánh rắm! Lão già này lại có ý đồ như vậy! Băm lão ta thành vạn mảnh cũng không thể hả giận!"
Lạc Vân tranh thủ thời gian đưa tay che miệng của hắn: "Ông nội của ta ơi, đây là trong cung, cũng không phải trong nhà, chàng nói chuyện không nên quá lớn tiếng. Ta thấy trong cung này nhiều người, chàng nói chuyện cũng phải để ý chút. Lão già kia không thiếu vàng bạc mỹ nhân, lại giỏi về kinh doanh, ông ta giàu nhất thiên hạ, phía sau nắm trong tay bao nhiêu thế lực giống như Đông Bình vương, ta và chàng đều không biết. Chờ khi về Lương Châu lại tính sổ với hắn sau, nhưng... ta nghe nói Triệu Đống tướng quân dường như trúng kế của ông ta, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?"
Nghe Lạc Vân nói "về Lương châu", Hàn Lâm Phong ngược lại là hơi bình tĩnh chút, thản nhiên nói: "Cái danh bức vua thoái vị không tốt, huống hồ bệ hạ còn nằm trong tay hoàng hậu, tùy tiện xuất binh đến hành cung nhất định sẽ liên lụy tính mệnh của bệ hạ. Đông Bình vương muốn giữ sạch thanh danh của mình, không muốn rơi vào danh tiếng ác này, cho nên lúc trước hắn muốn để Triệu Đống làm quân tốt thế cho mình."
Lạc Vân nghe xong, liền bật cười: "Thượng tướng quân làm người ngay thẳng cỡ nào, sao lại bị hắn mê hoặc?"
Hàn Lâm Phong lại trầm giọng nói: "Hắn bị thuyết phục rồi... cho nên Triệu tướng quân mới có thể dẫn quân tiến về hành cung bức thoái vị, căn bản không có cố kỵ đến an nguy của bệ hạ..."
Hả? Lạc Vân nghe đến choáng váng, Triệu Đống cũng không phải là người có thể dùng mỹ nhân quý giá xinh đẹp hay cái gì có thể mê hoặc thu mua, vì sao hắn lại làm ra chuyện l.ỗ mãng đến vậy?
Hàn Lâm Phong tiếp tục nói ra: "Du Sơn Việt kia đúng là mánh khoé thông thiên, ông ta lấy được lời khai của ma ma phụng dưỡng bên cạnh Vương hoàng hậu trước kia, nói là năm đó lúc vợ cả Triệu Đống là Huệ nương mang thai, bị hoàng hậu âm thầm dùng thủ đoạn, mới khó sinh mà chết..."
Tô Lạc Vân nghe được lời này, hít một hơi thật sâu.
Cho dù chuyện này là thật thì nàng cũng không quá ngạc nhiên. Dù sao Vương hoàng hậu là một người tâm địa máu lạnh, lúc trước Cửu hoàng tử vẫn luôn không có con trai trưởng, cũng là thủ đoạn của vị hoàng hậu này. Hơn nữa lúc bà ta ở trong tẩm cung của mình, còn mượn tay cung phi dùng lư hương xém chút ám toán Phương Cẩm Thư.
Nếu như năm đó, hoàng hậu đau lòng nữ nhi vẫn luôn không chịu gả, rồi đi cản trở tình cảm phu thê sâu sắc của Triệu Đống, nên động tay động chân hại tính mệnh của Huệ nương, cũng là chuyện khó nói.
Triệu Đống vẫn luôn không buông bỏ được ái thê của mình, nếu như nhìn thấy chứng cớ xác thực gì, tức sùi bọt mép vì hồng nhan cũng quá là bình thường.
Nàng hiểu rõ, sở dĩ Triệu Đống dẫn quân xông vào hành cung, cũng không phải là muốn giải cứu bệ hạ, mà là muốn đi bắt giữ Vương hoàng hậu hỏi cho ra nhẽ...
Nghĩ đến đây, Lạc Vân đột nhiên thoáng lo lắng vì một người nào đó —— Ngư Dương công chúa ở tại Lương châu xa xôi như vậy rốt cuộc có biết chuyện ẩn khuất năm đó không? Công chúa thật sự là không hề biết gì, hay là coi như không thấy việc ác của mẫu hậu đã làm?
Hàn Lâm Phong lại đột nhiên hôn một cái trên gò má của nàng, thấp giọng hỏi: "Nếu như về sau chúng ta sống trong kinh thành, nàng thấy như thế nào?"
Lạc Vân bị hỏi đến sững sờ, nàng nghĩ đến hành vi đắc tội các phu nhân ở huyện Mậu Lâm của mình, nếu ở trong kinh thành, chẳng phải là ngày ngày phải dây dưa cùng những phụ nhân kia sao?
Nàng cho là Hàn Lâm Phong sợ nàng trở lại cố hương, nên quyến luyến mãi không thôi, thế là lắc đầu, cười nói: "Ta cũng không phải mẫu thân, nhớ kinh thành không thể quên, Lương châu rất tốt, ở đó cũng đã quen rồi, trở về lại đây cũng không quá quen.Chàng chấm dứt chuyện nơi đây sớm một chút, ta cùng chàng trở về Lương Châu."
Nàng nói như vậy, Hàn Lâm Phong lại càng căng thẳng, hắn còn muốn nói tiếp gì đó, lại nghe trước cửa có người thấp giọng bẩm báo: "Thế tử, khi nãy vương gia tìm người, có chuyện quan trọng cần thương nghị..."
Lạc Vân nghe xong, tranh thủ thời gian gắp một miếng thịt bò hương tiêu đút cho Hàn Lâm Phong: "Chàng nhanh đi xử lý công việc đi, ta ở đây không cần chàng lo lắng."
Nếu như ngày mai bệ hạ tuyên bố người lên ngôi, đối với Đại Ngụy thủng trăm ngàn chỗ mà nói, nhất định lại là một chấn động không nhỏ.
Bây giờ thủ vệ kinh thành trống rỗng, trong tay Triệu Đống cầm trọng binh cũng không biết theo chiều hướng nào, cho nên phụ tử Bắc Trấn vương nhất định phải có trách nhiệm bảo vệ hoàng cung. Mặc dù hai người cửu biệt trùng phùng, có hàng ngàn lời muốn nói chưa thể giải bày, thế nhưng trước hết cũng phải để hắn giải quyết xong công việc đã.
Đúng lúc này, Hương Thảo cùng Ký Thu cũng quay về rồi. Hàn Lâm Phong nói với Lạc Vân xung quanh cung điện đều là người của hắn, sau khi bảo nàng yên tâm tiếp tục nghỉ ngơi thì vội vàng đi mất.
Hương Thảo bưng y phục vừa lấy ở chỗ nội thị nói với Lạc Vân: "Thế tử nói ngoại trừ y phục hàng ngày, còn cho người chuẩn bị mấy món khác, nhưng lúc chúng ta ra cửa chỉ mang y phục bình thường. May mắn bên trong nội thị giám còn có y phục của phi tử dùng trong lễ tiết, dựa theo dáng người của người chúng ta đã lựa chọn mấy món, lát nữa lại sửa thân eo, hẳn là cũng có thể mặc, người xem thử ưng ý món nào không?
Lạc Vân nhìn một chút, chọn lấy một bộ mộc mạc nhất. Chỉ là y phục dùng trong những dịp trang trọng này được thêu hoa, còn khảm trân châu mã não, coi như màu sắc mộc mạc, dưới ánh mặt trời, váy và cổ tay sẽ lấp lánh.
Những bộ y phục xa hoa lãng phí của phi tần trong cung cũng không quá thích hợp với nàng.
Nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm để lựa y phục, Lạc Vân vừa gặp Hàn Lâm Phong, trong lòng cũng đã nắm chắc, về phần xã giao ở trong kinh, thật ra nàng cũng chẳng mấy hứng thú.
Đợi đến khi Phương gia giúp đỡ, nâng tiểu hoàng đế lên ngôi, nàng chính là cái đinh trong mắt tân thái hậu Phương Cẩm Thư, đâu cần giả mù sa mưa với những phụ nhân kia?
Đối với những lời mời yến tiệc, trực tiếp cáo ốm là được, cho nên Hàn Lâm Phong sai người chuẩn bị những bộ y phục lộng lẫy này, đại khái là không cần đến.
Nàng lại nghĩ đến sự ngọt ngào khi nãy Hàn Lâm Phong hôn nàng, không khỏi an tâm cười cười. Chỉ chốc lát lại buồn ngủ, nàng chôn khuôn mặt ở trong gối đầu, còn mơ hồ nghĩ, chờ đến khi rảnh rỗi cần phải mời lang trung xem thử, sao gần đây mình lại mệt mỏi như vậy?
Đến ngày thứ hai, Thái Cực điện trống không đã lâu cuối cùng được quét đi tro bụi, lại lấp lánh hào quang dưới ánh sáng ban mai như xưa.
Các thần tử lưu lạc các nơi cũng vội vàng quay về vị trí vốn có, mặc dù trong thời gian chạy trốn các quý tộc cũng khổ sở rất nhiều, thế nhưng nghĩ đến cuối cùng bệ hạ cũng quy vị, từng người đều vui mừng hớn hở.
Nhưng Tuấn quốc công đứng ở cạnh Lỗ quốc công, nhìn đội ngũ phụ tử Bắc Trấn vương ở phía đối diện, nhỏ giọng thầm thì nói: "Hôm qua ta đến kinh mới biết, thì ra người đón bệ hạ về chính là Bắc Trấn vương gia và con của hắn... Khi nãy vào cung, trong cung hay ngoài cung cũng đều là gương mặt lạ...theo người thấy đây là thế trận gì?