Chương 02:
Tôi trở thành bạn cùng bàn của nam chính.
Tôi nhìn thấy tên Thương Mặc trên sách vở của cậu ấy.
Suốt một tháng liên tiếp, tôi không ngừng theo đuổi Thương Mặc.
Mỗi ngày tôi đều mang đủ loại đồ ăn vặt, sữa cho cậu ấy, hoặc đi dạo cùng cậu ấy.
Nhưng cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi.
Tôi cũng để ý thấy cậu ấy không nói chuyện với bất kỳ ai khác.
Theo những thông tin tôi có được trước đây, cậu ấy là một người đáng thương bị mọi người cô lập.
Tôi chính là kiểu người thích yêu thương những thiếu niên tan vỡ và đáng yêu như vậy.
Cho nên dù cậu ấy không để ý đến tôi, nhiệt huyết theo đuổi của tôi vẫn chỉ tăng chứ không giảm.
Hôm đó, có sáu bạn nam sinh mới đến lớp, ngồi vào sáu chỗ trống.
Thầy giáo chủ nhiệm đứng trên bục giảng cười nói: "Đủ người rồi, có thể bắt đầu trò chơi."
Tôi đang ngủ gật, không nghe thấy thầy giáo nói gì.
Tôi cũng không để ý rằng thiếu niên bên cạnh đã nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Tối hôm đó, tôi trở về phòng 204.
Ba bạn nam sinh mới đến ở cùng ký túc xá với tôi, còn ba người khác thì ở phòng 205.
Trông vẻ mặt của họ đều không được tốt cho lắm.
Từ Trí Lãng mặc áo ba lỗ màu xanh hỏi tôi: "Cậu cũng là người chơi tham gia trò chơi này à?"