Chương 13 -
Vào lúc bọn họ đang nói chuyện, Tô Dung cũng đang quan sát khu vực này. Đèn led trên trần nhà rất sáng, nhưng cũng không phải là cái loại sáng trắng bên ngoài, mà mang theo chút màu vàng ấm áp. Trừ mấy cái giường ra, toàn thể đều rất bình thường, cũng không có thứ kỳ lạ nào.
Đột nhiên, cô chú ý đến phía sau từng kệ hàng, có một tờ giấy trắng không nhìn kỹ thì không chú ý đến. Cô đi tới nhặt lên mở ra, vậy mà lại là một tờ giấy ghi quy tắc!
"Mọi người nhìn đi! Nơi này cũng có quy tắc!"
《 Quy tắc khu đồ dùng hàng ngày》
Một, khu đồ dùng hằng ngày là khu nghỉ ngơi mà chúng tôi chuẩn bị cho khách hàng, nơi này đèn đuốc sáng trưng quanh năm, tuyệt đối sẽ không cắt điện.
Hai, có thể tùy lý lấy dùng vật phẩm trên kệ hàng, nhưng trên kệ hàng của khu đồ dùng hàng ngày tuyệt đối sẽ không xuất hiện áp phích. Nếu như nhìn thấy áp phích, mời không cần để ý đến, càng không nên mở ra.
Ba, tối ngủ nên ngủ trên giường, không nên để mũi giày hướng về phía giường, đây có thể đảm bảo khách hàng có một giấc ngủ ngon.
Bốn, một khi khu đồ dùng hằng ngày tắt đèn, mặc kệ bạn ở chỗ nào, mời lấy tốc độ nhanh nhất trèo lên giường, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Năm, nếu như không thích phong cách của giường, có thể gỡ tấm ván xung quanh giường. Không có ai sẽ thích loại phong cách này.
Quy tắc của khu đồ dùng hằng ngày ít hơn một chút so với quy tắc của toàn bộ siêu thị An Vui, hơn nữa để cho Tô Dung chú ý, so sánh với chữ của “quy tắc hướng dẫn sử dụng mua đồ ở siêu thị An Vui” bị đỏ cả nửa tờ giấy, “quy tắc của khu đồ dùng hàng ngày” cũng chỉ bị đỏ có hai câu mà thôi.
[Tuyệt đối sẽ không cắt điện.]
[Có thể gỡ tấm ván xung quanh giường xuống.]
Tô Dung lại lần nữa quan sát cái giường giống quan tài kia. Mặc dù ngủ trong quan tài đúng là rất xui, nhưng nếu như loại thiết kế này là vì bảo vệ bọn họ thì sao? Như vậy nếu tháo mấy tấm ván xung quanh ra, có phải sẽ phá vỡ thứ bảo vệ mình, để cho "nó" có cơ hội lợi dụng không?
Lúc cô đang suy nghĩ, những người khác cũng vì phát hiện này mà vây lại. Mẫn Tĩnh Di sờ đầu Tô Dung nói: "Tô Dung, em thật là lợi hại, hai lần quy tắc đều là em phát hiện."
Tô Dung giả vờ nở nụ cười ngượng ngùng: "Thật ra hai tờ giấy này cũng không đặt ở vị trí khó phát hiện, em chỉ là nhìn thấy trước mà thôi."
“Ai, tại sao lại còn có một tấm quy tắc khác?" Bà bác Lý mặt ủ mày chê: "Một tấm trước tôi đã xem không hiểu rồi, bây giờ lại còn tới một tấm nữa.”
Hoàng Đào đứng ở sau cùng mọi người, căng thẳng cắn móng tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Vương Kiến Quốc tỉ mỉ nhìn tờ giấy quy tắc này, một lát sau làm ra quyết định: "Buổi tối chúng ta vẫn nên ngủ trên giường thì hơn."
"Tại sao!" Hoàng Đào là người đầu tiên kêu thành tiếng, sau đó ý thức được hình như phản ứng của mình hơi quá, lập tức nhỏ giọng nói: "Tôi... Tôi ghét ngủ trong giường quan tài, loại phong cách này thật sự xui xẻo."
Bà bác Lý tràn đầy đồng cảm phụ họa: "Đúng vậy, cái giường này thật là xui xẻo! Nếu muốn ngủ thì các ngươi ngủ đi, dù sao tôi không ngủ.”