Chương 15 -
Nghe được phương pháp này, sắc mặt mọi người đều sáng lên, nếu như có thể không vào nhà vệ sinh, vậy thì thật sự không thể nào tốt hơn.
Nhưng Vương Kiến Quốc lại nghiêm túc ngăn cản bọn họ: "Không được, như vậy tuyệt đối không được!"
"Dựa vào cái gì?" Triệu Bằng bất mãn chất vấn.
"Các người quên 《 quy tắc thông dụng trong quái đàm》 rồi sao? Bên trong quái đàm không được làm gì không phù hợp với thiết lập nhân vật. Bây giờ thân phận của chúng ta chính là khách hàng, khách hàng sẽ đi vệ sinh bậy bạ trong siêu thị sao?"
Vương Kiến Quốc nói xong, là người đầu tiên đi vào nhà vệ sinh nam.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, cũng không dám đi theo.
Tô Dung nghĩ đến mình thấy được quy tắc, cũng dứt khoát đại biểu bên nữ đi vào nhà vệ sinh cho nữ. Cô lựa chọn tạm thời tin quy tắc và chữ đỏ mình thấy được, bảng dán trên nhà vệ sinh không có vệ đề gì, trong phòng vệ sinh thì có giấy, như vậy phòng vệ sinh này an toàn.
Nhà vệ sinh là kiểu khép kín, bên trong chỉ có một cái cửa sổ nhỏ thủy tinh bị sương mù bên ngoài che kín. Một ngọn đèn mờ tối tản ra ánh sáng màu vàng treo trên đỉnh, thính thoáng lập lòe một chút, cực kỳ có không khí quỷ dị. Mùi hôi thối nhàn nhạt quanh quẩn ở đầu mũi, hình như còn có thể ngửi được mùi rỉ sét giống như mùi máu tanh.
Không gian như vậy đúng là làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp bức, ngọn đèn treo bên trên đung đưa phát ra tiếng két làm cho người ta ê răng, từng giọt nước rỉ ra từ vòi nước vang lên tiếng "tí tách", cũng làm cho người ta không lạnh mà run, hận không thể trực tiếp chạy ra ngoài.
Tô Dung nhanh chóng mở một cánh cửa phòng vệ sinh ra, bên trong có giấy. Cô nhanh chóng giải quyết xong vấn đề sinh lý trong không gian nhỏ kín mít, xối nước, rửa tay, sau đó kéo cửa đi ra ngoài.
Cho đến khi đi ra cửa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với ánh mắt hỏi thăm của mọi người thì lắc đầu một cái: "Không sao, bên trong không có gặp nguy hiểm, chỉ là tương đối kinh khủng mà thôi."
Trong lòng vẫn là có chút sợ hãi, Mẫn Tĩnh Di liếc nhìn Hoàng Đào, do dự một chút, lại quay đầu hỏi Lý Tuệ: "Dì Lý, chúng ta cùng nhau đi vào nhà vệ sinh như thế nào?"
Chú ý đến một màn này, trong mắt Tô Dung thoáng qua ánh sáng gì đó.
Mẫn Tĩnh Di là đang tránh Hoàng Đào? Tại sao? Cô ấy phát hiện ra gì sao?
Nhưng bà bác Lý lại lắc đầu: "Tôi bây giờ không muốn đi."
Thấy bà ta từ chối, Hoàng Đào đang không hiểu tại sao đối phương không tìm mình, lập tức vui vẻ trong lòng, mở miệng muốn nói: "Em..."
Tô Dung kịp thời cắt đứt lời của cô ta: "Chị Mẫn, để em đi cùng chị đi."
Cô nói xong, thì đi tới kéo tay Mẫn Tĩnh Di. Nhìn vào ánh mắt biết ơn của Mẫn Tĩnh Di, hai người đi vào trong nhà vệ sinh.
Chờ đi vào bên trong, cô mới hỏi ra nghi ngờ của mình: "Sao vậy chị, mới vừa rồi tại sao chị không muốn Hoàng Đào đi vào cùng mình?"
Mẫn Tĩnh Di kinh ngạc với sự tỉ mỉ của cô, cười khổ nói: "Có thể là do chị suy nghĩ nhiều, sau khi từ khu quần áo đi ra, chị cứ cảm thấy Hoàng Đào đã thay đổi một chút."