Chương 22 -
Khu đồ dùng hằng ngày.
Ngồi nghỉ hồi lâu, Mẫn Tĩnh Di cảm thấy tinh thần của mình đã bình tĩnh một chút, nhớ tới vừa rồi mình khóc lớn như thế, cô ấy cũng cảm thấy có chút lúng túng.
Khu đồ dùng hằng ngày trống rỗng vô cùng yên tĩnh, những người khác đều đã đi ra ngoài tìm manh mối, một mình Mẫn Tĩnh Di ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ tương đối nhàm chán. Cô ấy bò xuống giường, rảnh rỗi không có chuyện gì kiểm kê đồ trên kệ hàng.
Bật lửa, gối ngủ, ly nhựa, bàn chải đánh răng... Tấm áp phích...
Ừ? Lúc nào chỗ này đặt một tấm áp phích?
Mẫn Tĩnh Di theo bản năng nhìn thử.
Đó là một tấm áp phích rất bình thường quảng cáo siêu thị An Vui, bối cảnh là đại sảnh trống không của siêu thị An Vui. Phía dưới hình như có chữ, chỉ là bị cuộn tròn cho nên đã bị che.
Rốt cuộc chữ bị che là gì? Mẫn Tĩnh Di không ý thức được mình dần đang đến gần tấm áp phích kia, vẻ mặt chăm chú, không có cách nào dời mắt được.
Ngày càng gần, ngày càng gần...
Thật là tò mò, rốt cuộc là cái gì chứ?
"Chị Mẫn! Chị đang làm gì thế?" Đột nhiên một tiếng quá to la lên!
Trong lúc nguy cấp, Tô Dung nhanh chóng bước dài xông đến, cũng không quan tâm gì cả, trực tiếp dùng sức đẩy Mẫn Tĩnh Di ra chỗ khác.
Một tiếng rầm vang lên, Mẫn Tĩnh Di bị đẩy ngã xuống đất, vẻ mặt hoảng hốt.
Một lát sau, hình như cô ấy mới hoàn hồn lại, nghi ngờ chậm rãi chớp mắt mấy cái: "Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? Chị nhớ... Hình như chị thấy một... Tấm áp phích?!"
Bỗng dưng cô ấy trợn to mắt, lập tức nhớ lại quy tắc của 《 khu đồ dùng hằng ngày 》--- "Nếu như nhìn thấy tấm áp phích, mời không cần để ý đến, càng không nên mở ra."
Thiếu chút nữa Tô Dung đã không thở nổi, cô mới vừa bước vào khu đồ dùng hằng ngày, lập tức nhìn thấy bộ dạng giống như quỷ nhập vào người của Mẫn Tĩnh Di, tay phải chỉ cách một chút với một cuốn áp phích. Cô lập tức bị dọa sợ trực tiếp xông đến đẩy người ra, mới tránh khỏi một trận bi kịch xảy ra.
Mẫn Tĩnh Di nghĩ lại mà sợ, một tay của cô ấy che lồng ngực, trong lòng thật sự quá sợ hãi, một lúc sau, mới cảm kích nói cảm ơn với Tô Dung: "Cảm ơn em Tô Dung, nếu không có em, bây giờ chỉ sợ chị đã..."
Cô ấy nhớ rõ lúc ấy mình hoàn toàn không bị khống chế, trong đầu đều là tấm áp phích. Nếu như không phải Tô Dung kịp thời đẩy cô ấy ra, chỉ sợ bây giờ cô ấy đã bị "nó" ô nhiễm rồi.
Tô Dung lắc đầu: "Vốn dĩ chị đã bị dọa sợ bởi chuyện của bà bác Lý, hơn nữa lại chỉ có một mình chị ở chỗ này. "Nó" chọn lúc này đầu độc chị, cũng là âm hiểm xảo trá."
Sắc mặt Mẫn Tĩnh Di tái nhợt, hôm nay liên tục đối mặt với kinh sợ làm cho tinh thần của cô ấy càng không tốt, miễn cưỡng hỏi: "Sao các em lại về sớm thế?"
"Em tìm được đầu mối." Tô Dung lấy tờ giấy ra, để cho Mẫn Tĩnh Di xem: "Chị nhìn thử đi."