Chương 8 -
Vương Kiến Quốc kính già yêu trẻ chỉ có thể đồng ý.
Hoàng Đào cũng lập tức tìm Mẫn Tĩnh Di, lúc trước Mẫn Tĩnh Di an ủi cô ấy, hơn nữa biểu hiện lúc trước cũng coi như bình tĩnh, Vương Kiến Quốc lợi hại nhất đã bị người ta dành trước, cho nên cùng tổ với Mẫn Tĩnh Di tương đối làm người ta cảm thấy yên tâm.
Mẫn Tĩnh Di bị kéo tay có chút áy náy nhìn Tô Dung, sau đó gật đầ đồng ý lập một tổ với Hoàng Đào.
Tô Dung không hài lòng lắm khi cùng một tổ với Triệu Bằng, nhưng cũng không có cách nào. Cô chủ động tranh thủ lợi ích cho mình: "Nếu chúng tôi là tổ cuối cùng họp thành, vậy nên là tổ chọn nơi muốn thăm dò trước, không có vấn đề gì đi?"
Giữ vững quy tắc công bằng công chính, tất nhiên Vương Kiến Quốc không có ý kiến gì. Hai người Hoàng Đào cũng vì để một cô gái như Tô Dung chung tổ với Triệu Bằng mà mang theo lòng áy náy, cho nên đồng ý.
"CMN cô có thể nha!" Triệu Bằng không nghĩ đến một nữ sinh như Tô Dung, chỉ có hai ba câu đã có thể để cho bọn họ lựa chọn nơi thăm dò. Lập tức có thái độ khá hơn một chút đối với cô: "Tôi muốn đi khu thực phẩm."
Chủ ý của gã chính là ăn no chờ người ta kéo theo mình mà thôi.
Tô Dung không có ý kiến với lời này, gật đầu đồng ý.
Sau khi bọn họ quyết định xong, hai nơi còn dư lại cũng rất nhanh được chia. Tổ phụ nữ đi khu quần áo, Vương Kiến Quốc và bà bác Lý đi đến khu thủy sản.
"Đúng rồi, thức ăn mà chúng ta mua trước đó thì làm sao?" Đột nhiên Tô Dung nghĩ đến trong tay mình còn có đồ --- xe đẩy mua đồ của cô.
Vương Kiến Quốc do dự một chút nói: "Chờ một lát nữa lục soát xong, thống nhất thả vào khu đồ dùng hằng ngày đi."
Anh ấy nói xong bắt đầu nhấn mạnh chuyện cần chú ý: "Quy tắc nói buổi tối sẽ phải nghỉ ngơi ở trong khu đồ dùng hằng ngày, chúng ta không có cách nào chắc chắn được cái gọi là buổi tối kia là mấy giờ bắt đầu. Cho nên để an toàn một chút, năm giờ rưỡi chúng ta tập họp ở chỗ này, cùng nhau đi đến đó. Bây giờ là bốn giờ, gần đây đều có treo đồng hồ, đừng quên thời gian!"
Khu thực phẩm cách gần với quầy tính tiền, Tô Dung và Triệu Bằng đi vào, từng hàng từng nhóm thực phẩm đều là nhãn hiệu mà bọn họ chưa từng thấy. Chỉ là cũng may túi đựng đều là giống với bịch khoai tây chiên bình thường, không có gì kỳ lạ cả.
Không để ý sự ngăn cản của Tô Dung, Triệu Bằng tùy tiện mở một cái túi ra, từ bên trong cầm ra một miếng khoai tây chiên nhét vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: "Sợ cái gì? CMN nơi này cũng không có thức ăn đặc biệt gì, sớm muộn gì cô cũng phải ăn mấy thứ này."
Bọn họ muốn sống sót bên trong quái đàm này, dù sao cũng phải đến khu thực phẩm tìm đồ ăn. Đây cũng là lý do bọn họ đến. Nếu như cứ luôn sợ trước sợ sau, ném chuột sợ vỡ bình, sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề lớn.
Lúc hai người đi ngang qua một kệ hàng, một bịch khoai tây chiên đặt ở vị trí thứ hai, đột nhiên mở miệng to như chậu máu, trong miệng tràn đầy răng nhọn, thật giống như muốn nuốt chửng bọn họ vậy.