Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 492: Vạch mặt (2)

“Ngươi hiện tại đang uy hiếp nhiều tổng bộ đầu châu phủ a, ta hiện tại có thể thượng tấu tổng bộ Lục Phiến Môn nói ngươi chuyên quyền độc đoán ngang ngược.”

Tô Tín lại nhìn sang Duẫn Tịch, thản nhiên nói:

“Duẫn đại nhân, làm người phải có biết mình là ai, ta cho mặt mũi ngươi nhưng ngươi không nhận, nhưng ngươi muốn đánh mặt ta, ngươi suy nghĩ kỹ hậu quả chưa.”

“Cấp trên phái người tới hái quả đào, ngươi vươn tay với bọn họ, ngươi nói ta băm cánh tay của ngươi thì cấp trên sẽ thế nào?”

“Ngươi dám!”

Trong lòng Duẫn Tịch nói ra hai chữ từ kẽ răng.

Tô Tín thản nhiên nói:

“Ngươi có thể nếm thử một chút nhìn xem ta dám hay không, Lục Phiến Môn Giang Nam đạo ta nói tính toán, cho ngươi mặt mũi là tuần sát sứ, là Duẫn đại nhân. Không cho ngươi mặt mũi, ta xin hỏi ngươi tính là cái gì?”

Bị người mắng chửi như vây không dễ chịu, dù cho Duẫn Tịch lòng dạ sâu hơn nữa cũng không được.

Duẫn Tịch có thể được Lưu Phượng Vũ phái tới hái quả đào, đương nhiên hắn không thiếu tâm cơ và lòng dạ.

Chỉ có việc duy nhất là Duẫn Tịch không ngờ rằng Lục Phiến Môn địa phương và tổng bộ Lục Phiến Môn có quy củ khác nhau như vậy.

Thủ đoạn Duẫn Tịch trong tổng bộ Lục Phiến Môn xem như không tệ, lưng tựa tứ đại thần bộ Lưu Phượng Vũ, cho dù tâm cơ quyền mưu, vu oan hãm hại cũng rất tốt.

Nơi này là Giang Nam đạo, quy tắc trò chơi khác xa tổng bộ.

Tại tổng bộ Lục Phiến Môn có tứ đại thần bộ và các truy phong tổng bộ đầu tọa trấn cho nên ngươi muốn chơi một ít thủ đoạn cũng phải âm thầm mới được, lòng mang sát cơ cũng cần phải có gương mặt tươi cười, cho dù trong nội tâm hận không thể bằm thây đối phương thành vạn đoạn vẫn phải biểu hiện hòa hòa khí khí.

Nhưng ở Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hoặc nói là Lục Phiến Môn các đạo khác có khác nhau rõ ràng, một lời không hợp vạch mặt là chuyện bình thường, tối thiểu tại tổng bộ Lục Phiến Môn có tranh đấu kịch liệt cũng không ai dám chỉ vào mặt Duẫn Tịch mắng hắn là cái gì.

Leng keng!

Âm thanh kim thiết giao nhau vang lên, không phải Tô Tín xuất kiếm, mà là Duẫn Tịch xuất thủ.

Hắn trên hai tay cái kia một mực đều không có hái xuống tơ tằm cái bao tay vậy mà phảng phất là kim thiết chỗ chế tạo mà thành, theo Duẫn Tịch ra tay, phát ra từng tiếng đao kiếm va chạm thanh âm.

Duẫn Tịch danh hiệu Trích Tinh Thủ, một thân công phu của hắn tự nhiên bằng vào đôi tay của mình.

Hắn vươn tay ra, trong tay hắn có chân khí cường đại mang theo uy thế vô tận.

Trích Tinh Thủ!

Duẫn Tịch ra tay với uy thé kinh người, nhưng không đợi Trích Tinh Thủ của hắn rơi xuống, hắn lập tức thu hồi thủ đoạn.

Bởi vì Tô Tín đối diện đã vung tay lên, hơn mười đạo kiếm khí vô hình vô tướng phá thể bay ra ngoài và vờn quanh người hắn, kiếm quang mang theo chân khí rét lạnh thấu xương bao phủ thân thể Duẫn Tịch, hắn cũng tỉnh táo lại.

Thực lực Tô Tín là dựa vào chiến tích đánh ra, việc này không cần phải hoài nghi.

Cho dù Duẫn Tịch là võ giả Thần Cung Cảnh uy tín lâu năm, đã đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, cũng đạt tới nửa bước Nguyên Thần, hắn không tin tưởng bằng vào ưu thế này có thể thắng được Tô Tín.

Huống hồ nơi này chính là Giang Nam đạo, lý trí nói Duẫn Tịch mình động thủ với Tô Tín tại đây không có phần thắng.

Trích Tinh Thủ sinh ra chân khí cuồng bạo và biến mất, sắc mặt Duẫn Tịch âm lãnh nói:

“Tô Tín! Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Tô Tín đưa mắt nhìn sang đám người Trịnh Thiên Hòa:

“Ta nói rồi, có nhiều thứ ta không cho, các ngươi không thể đoạt.”

“Không động tâm tư không nên có, bằng không sẽ trả giá thật nhiều, bắt bọn chúng lại cho ta.”

Tô Tín dứt lời, đám người Lý Phôi lập tức động thủ, trong nháy mắt vài thanh binh khí đặt lên cổ Trịnh Thiên Hòa, hắn không có dũng khí phản kháng.

Nơi này chính là Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, có Tô Tín ở nơi này, chỉ bằng tám người bọn họ không thể phản kháng.

Đám người Trịnh Thiên Hòa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Duẫn Tịch, ngày hôm qua ngươi đáp ứng bảo vệ chúng ta không chết, hiện tại ngươi muốn nuốt lời sao?

Duẫn Tịch quát lên:

“Tô Tín ngươi có ý gì? Ngươi muốn bài trừ đối lập trước mặt tuần sát sứ ta hay sao? Ngươi còn không đặt pháp luật Lục Phiến Môn vào trong mắt sao?”

Tô Tín cười lạnh nói:

“Pháp luật? Ngươi muốn pháp luật? Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ cho ngươi pháp luật, lão Hoàng, dẫn mọi người tới đây.”

Mười mấy tên bộ khoái Lục Phiến Môn nối đuôi nhau đi vào trong phòng, đám người Trịnh Thiên Hòa có cảm giác không tốt, những bộ khoái này đều là bộ khoái dưới trướng bọn họ, hơn nữa còn là người không hợp với bọn họ nữa chứ.

Tô Tín nhìn sang các bộ khoái cấp thấp Lục Phiến Môn, trong đám người này không có ai là tâm phúc của đám tổng bộ đầu.

Những bộ khoái trước mắt hoặc không hợp hoặc có mâu thuẫn với bọn họ, là những kẻ không chung đường với mình, dù sao mỗi tên như thế sẽ không nói tốt vì bọn họ.

Tô Tín chỉ vào đám bộ khoái và nói:

“Hiện tại những bộ khoái này tố cáo các ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, vi phạm pháp luật Lục Phiến Môn, lừa trên gạt dưới, hơn nữa còn có chứng cứ vô cùng xác thực, nhân chứng vật chứng đều đủ!”

“Các ngươi không phải muốn pháp luật hay sao? Hiện tại dựa theo pháp luật mà tính, các ngươi cũng phải chết, hơn nữa chết còn thảm hơn nhiều.”

Nghe Tô Tín nói như vậy, sắc mặt đám người Trịnh Thiên Hòa biến thành trắng bệch.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất