Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 52: Thật là 100 lần?

Chương 52: Thật là 100 lần?


Hung hăng hành hung tên mập chết bầm kia một lúc, lúc này Diệp Lăng rốt cuộc mới hết tức giận.
Trên thực tế, lúc Bàng Đại Hải nói những lời kia với Lưu Xảo, Diệp Lăng đã động sát cơ với gã.
Nếu như không phải hiện tại chỉ mới vừa vào bước đầu của cảnh giới Hậu Thiên, Diệp Lăng thật sự sẽ giết chết tên vô liêm sĩ này.
Một lần nữa, Diệp Lăng rất muốn nhanh chóng tăng tu vi của mình lên.
Lưu Xảo nhìn Diệp Lăng đánh Bàng Đại Hải thành như vậy, trong lòng cũng có chút cảm giác không đành lòng.
Thế nhưng, nghĩ đến thời gian Bàng Đại Hải đối xử với người nhà của mình như thế nào, cảm giác không đành lòng kia lập tức biến mất.
Chẳng qua Lưu Xảo có chút không hiểu, nhìn bộ dạng của Diệp Lăng hình như cũng rất tức giận nha?
Hắn tức cái gì? Lẽ nào... Là bởi vì mình?
Nghĩ tới đây, trong tim của Lưu Xảo không khỏi có một dòng nước ấm chảy qua, càng nhìn Diệp Lăng càng cảm thấy hắn đẹp trai.
Nếu có thể được một người bạn trai như thế, sau này sẽ thực sự không sợ bị người khác khi dễ nữa!
"Vợ, mới vừa nãy em nói cái gì về anh?
Diệp Lăng đi tới cười hỏi.
Lưu Xảo sửng sốt hỏi lại:
"Em đã nói cái gì?"
Diệp Lăng trừng mắt nhìn, kề sát bên tai của Lưu Xảo thấp giọng nói:
"Em nói anh có thể kiên trì đến 2 giờ? Còn có thể cho em thư thư thái thái? Chúng ta đã làm tới 100 lần?"
Khuôn mặt của Lưu Xảo nhất thời đỏ lên, vừa rồi là cô lỡ miệng, chính bản thân cô cũng không nghĩ ra sao mình lại có thể nói ra được những lời đó.
"Anh thực sự lợi hại như vậy sao? Nếu không, chờ sau khi trở về chúng ta thử xem?"
Diệp Lăng cười đùa nói.
"Anh... Anh đừng mơ!"
Lưu Xảo vội vàng xoay người chạy vào trong.
Vừa lúc một người phụ nữ trung niên từ trong nhà đi ra, hiển nhiên là cũng nghe được tiếng hét thảm của Bàng Đại Hải.
Người phụ nữ trung niên này chính là mẹ của Lưu Xảo, Trương Ngọc Hoa.
Thoạt nhìn Trương Ngọc Hoa 50 tuổi, đôi mắt có hơi đỏ lên, rõ ràng cho thấy bà vừa mới khóc.
"Mẹ..."
Thấy dáng vẻ tiều tụy của Trương Ngọc Hoa, thân thể mềm mại của Lưu Xảo không khỏi rung lên, nước mắt chảy ra.
"Xảo Nhi đã về rồi, mẹ vừa nghe được giọng nói của con."
Trương Ngọc Hoa vội vàng xoa nước mắt còn trên mặt mình, sợ Lưu Xảo lo lắng.
"Đây là... Chuyện gì xảy ra?"
Khi nhìn thấy Bàng Đại Hải mặt mày máu me ngồi co rút trong xe BMW, Trương Ngọc Hoa lại càng hoảng sợ hơn.
"Chào dì ạ."
Diệp Lăng đi tới cười nói:
"Tên mập mạp này vừa nãy bước đi quá nhanh, cũng không nghĩ tới cứ như vậy tiến vào trong xe. Cháu đã nói rồi, con người không thể quá béo được, như cháu là tốt rồi."
Nghe vậy, trong lòng của Bàng Đại Hải cuồn cuộn giống như là sóng to gió lớn cuốn tới.
Gã xin thề, nếu như bây giờ mình có thể lái xe được, tuyệt đối sẽ trực tiếp đụng chết tên hôn đản này!
Trương Ngọc Hoa lại ngẩn người, có chút không hiểu nhìn về phía Lưu Xảo.
Môi anh đào của Lưu Xảo mở rồi lại mở, nói:
"Mẹ, con cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc đi ra thì Bàng Đại Hải đã như vậy."
Sau khi nói xong, Lưu Xảo hung hăng liếc mắt trừng Diệp Lăng.
Muốn khoác lác cũng không nên như thế chứ?
Nói như vậy, người có thể trọng 4500 pound (225kg), chỉ cần đi hơi nhanh một chút là có thể đụng ngã máy bay?
Dù sao Trương Ngọc Hoa cũng là người từng trải, trong lòng cũng hiểu rõ.
"Ai, cái thằng này từ nơi nào tiến vào cũng tốt, tại sao lại từ chỗ kính chắn gió mà tiến vào đây?"
Trương Ngọc Hoa vừa lắc đầu, vừa chào hỏi mời Diệp Lăng vào nhà.
Nghe nói như thế, Bàng Đại Hải trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
...
Cuối cùng Bàng Đại Hải ra sao, không ai quản tới.
Diệp Lăng và Lưu Xảo thì chắc chắn sẽ không quan tâm, vợ chồng Lưu Viễn Đông càng hận không thể để gã ở luôn trong xe, vĩnh viễn đều không thể đi ra được.
Lưu Viễn Đông nằm trên giường, thời tiết nóng bức như thế này, cũng phải đắp chăn.
Sắc mặt của ông tái nhợt, hô hấp có chút không ổn định, có đôi khi còn ho kịch liệt nữa.
"Cha mẹ, con giới thiệu cho hai người một chút, đây là...bạn của con, tên là Diệp Lăng."
Lưu Xảo giới thiệu.
"Thì ra là Tiểu Diệp, nhanh lại đây ngồi."
Trương Ngọc Hoa vội vàng cầm một cái ghế tới, nói:
"Trong nhà dì có chút lộn xộn, đừng để ý."
"Sẽ không sẽ không."
Diệp Lăng cười nói.
Trương Ngọc Hoa nhìn Diệp Lăng, lại nhìn Lưu Xảo. Trong lòng thầm nghĩ con gái mình vậy mà dẫn theo một người đàn ông trở về. Hơn nữa tuổi của hai đứa cũng không khác nhau lắm, sẽ không phải là...
Lưu Xảo thấy ánh mắt của Trương Ngọc Hoa, lập tức biết trong lòng bà suy nghĩ cái gì.
"Mẹ, chúng con chỉ là bạn bè bình thường..."
Lưu Xảo hờn dỗi nói.
"Tốt, tốt, bạn bè bình thường thì là bạn bè bình thường, mẹ có nói gì đâu, con vội vàng giải thích làm gì?"
Trương Ngọc Hoa cười nói.
Bà còn chưa nói hết, hai má của Lưu Xảo đã đỏ lên.
Trong lòng Lưu Xảo thầm nghĩ, vừa mới dưới sự tức giận, nói cái gì mà làm 100 lần, không biết cha mẹ có nghe được hay không?
Cách gần như vậy, giọng của mình lại lớn, khẳng định là nghe được!
‘Xong rồi xong rồi, mắc cỡ chết đi được, cha mẹ khẳng định hiểu lầm rồi…’
Lưu Xảo càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, người khác hiểu lầm còn chưa tính. Nếu như là cha mẹ hiểu lầm thì thực sự là có chút gì đó rồi!
"Ngọc Hoa, đừng nhìn nữa, nhanh rót cho Tiểu Diệp chén trà."
Lưu Viễn Đông thấy Trương Ngọc Hoa vẫn luôn quan sát Diệp Lăng, không khỏi ho nhẹ một tiếng. Mở miệng bảo bà.
"A, xem đầu óc của tôi này."
Trương Ngọc Hoa lập tức đứng dậy đi ra gian phòng ngoài.
Lưu Xảo sao lại không biết xấu hổ mà ngồi lại ở đây? Cũng đi ra ngoài theo Trương Ngọc Hoa.
Bây giờ ở đây chỉ còn có Diệp Lăng và Lưu Viễn Đông.
"Khụ khụ khụ..."
Lưu Viễn Đông ho khan một tiếng, nhìn Diệp Lăng, thấp giọng nói:
"Tiểu tử thối, vừa nãy con gái của chú là nói thật hay giả? Các người... 100 lần?"
Con mắt Diệp Lăng lập tức trợn tròn, cha của Lưu Xảo này đúng là hỏi rất trực tiếp?
"Chú, không phải như người nghĩ đâu, chúng cháu..."
"Hừ, tiểu tử cháu thực lợi hại, vậy mà có thể kiên trì được hai giờ. Nhìn thân hình nhỏ nhắn của con gái chú, còn không bị tiểu tử cháu lăn qua lăn lại đến chết sao?"
Lưu Viễn Đông đưa cho Diệp Lăng một điếu thuốc, sau đó bản thân tự đốt một điếu, than thở:
"Ai... Đáng tiếc hiện tại chú đã già, lại mang bệnh như vậy, đã liên lụy hai mẹ con bọn họ."
Diệp Lăng thật bất đắc dĩ, nhưng nhìn bộ dạng thở dài của Lưu Viễn Đông, trong lòng của Diệp Lăng cũng có chút khó chịu.
"Chú, lần này cháu tới là trị bệnh cho chú."
Diệp Lăng bỗng nhiên nói.
Lưu Viễn Đông sửng sốt, bỗng nhiên ngồi dậy hỏi:
"Cháu nói cái gì?"
Ông ngồi dậy, trên người ông là những nốt vẩy như vẩy cá lập tức xuất hiện trước mắt của Diệp Lăng.
Diệp Lăng cau mày, hắn rõ ràng cảm nhận trước phía trên của mấy cái này có độc tố.
"Chú Lưu, trước tiên nên nằm xuống, cháu khám cho người."
Diệp Lăng nói.
"Cháu thật sự có thể trị bệnh cho chú?"
Lưu Viễn Đông không thể tin được, hắn còn tưởng rằng đây là bạn trai do Lưu Xảo mang về để mình nhìn thấy trước khi chết.
"Có thể trị hay không, cháu phải nhìn trước xem đã."
Diệp Lăng cười nói.
Những loại bệnh này của địa cầu, Diệp Lăng vẫn nắm chắc, chỉ cần thời gian mà thôi.
Lưu Viễn Đông có chút nghi ngờ nằm xuống, hiển nhiên không quá tin tưởng tiểu tử có tướng mạo đẹp trai này.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất