Chương 53: Châm cứu đâm vào mắt.
Diệp Lăng cẩn thận tra xét những "Vẩy cá" trên người của Lưu Viễn Đông.
Trên thực tế, đó cũng không phải là "Vẩy cá" mà là một loại độc tố.
Chỉ là, những độc tố này quá nhiều, đã tràn ra bên ngoài cơ thể của Lưu Viễn Đông. Sau đó cứng lại, biến thành bộ dạng như bây giờ.
Nhìn một hồi lâu, Diệp Lăng nhẹ nhàng nhéo những chiếc vẩy này một chút.
"Tê!"
Lưu Viễn Đông lập tức hút một ngụm khí lạnh, thoạt nhìn rất đau đớn.
"Diệp Lăng, cha em sao vậy?"
Lúc này Lưu Xảo từ bên ngoài bước vào, lo lắng hỏi.
Diệp Lăng không nói gì, xem thử mạch đập của Lưu Viễn Đông một chút.
"Anh nói mau, cha em rốt cuộc làm sao?”
Lưu Xảo lo lắng hỏi.
Sau một lát, Diệp Lăng thở nhẹ một tiếng, cười nói:
"Còn tốt, độc tố vẫn chưa lan đến tim. Nói cách khác, chú Lưu có thể cứu."
Mắt của Lưa Xảo sáng lên:
"Ý của anh là, anh có thể trị hết cho cha em?"
"Ừ."
Diệp Lăng gật đầu, nói:
"Chỉ cần không lan đến trái tim, anh có thể chữa khỏi cho chú Lưu."
"Thật sao?!"
Lưu Viễn Đông lại kích động ngồi dậy lần nữa, ông thật sự không thể tin được.
Đã biết chuyên gia y học hiện nay đều không thể chữa khỏi, tiểu tử trước mặt vậy mà ó thể trị hết sao?
Lưu Viễn Đông kích động một trận, lại chán chường nằm lại trên giường.
"Tiểu Diệp, cháu đừng an ủi chú, chỉ cần sau này cháu đối xử thật tốt với Xảo Nhi, dùng chân tình thật ý đối với nó. Cho dù chú chết cũng nhắm mắt."
"Cha, người sao có thể nói như vậy?"
Lập tức Lưu Xảo khóc lên, cha vậy mà vào lúc này còn lo lắng cho mình.
"Ha hả, bệnh của cha, cha biết."
Lưu Viễn Đông lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:
"Những năm gần đây, chúng ta chạy chữa không biết bao nhiêu bệnh viện lớn, tiêu phí cũng không ít, nhưng vẫn là cái dạng này. Tiểu Diệp, dù con thật có thể chữa khỏi cho chú, cũng phải cần rất nhiều tiền, chú không muốn lại liên lụy hai mẹ con bọn họ nữa, cứ như vậy đi."
Nói xong, bàn tay của Lưu Viễn Đông cũng nắm chặt thành đấm.
Ai lại muốn chết chứ?
Hơn nữa, còn có vợ và con. Lưu Viễn Đông còn muốn nhìn cảnh Xảo Nhi náo nhiệt gả ra ngoài, còn muốn thấy em trai Xảo Nhi Lưu Minh Chí cưới vợ.
Đáng tiếc!
Bản thân biết bệnh này có thể kiên trì được vài năm, nhưng phải uống thuốc, chi phí của những thuốc kia, Lưu gia thực sự gánh không nổi nữa.
"Cha..."
Lưu Xảo cũng không nhịn được, ghé vào bên giường Lưu Viễn Đông khóc hu hu.
"Nha đầu này, cha còn chưa chết, con khóc cái gì?"
Lưu Viễn Đông miễn cưỡng cười nói, nhưng đôi mắt lại có chút hồng.
Thấy một màn như vậy, Diệp Lăng không khỏi có chút bất đắc dĩ. Bản thân mình vẫn chưa nói hết, cô ấy lại ở nơi này khóc hu hu.
"Đi, nói với mẹ con làm vài món. Cha cảm thấy Tiểu Diệp không tệ, buổi trưa hôm nay cha sẽ cùng Tiểu Diệp uống vài chén."
Lưu Viễn Đông cười nói.
Lưu Xảo rất nghe lời, đầu nhỏ gật đầu, rồi đi ra ngoài.
"Chờ một chút."
Diệp Lăng cũng bỗng nhiên lên tiếng:
"Ăn cơm không cần gấp, trong nhà có châm không?"
"Có."
Lưu Xảo đáp.
Bộ châm kia là do lúc trước đặc biệt mua. Bởi vì cách bệnh viện lớn rất xa, nên đã tìm một lão trung y. Nhưng cuối cùng vẫn không dùng tới.
"Mang lại đây."
Diệp Lăng nói.
Lưu Viễn Đông không hiểu hỏi:
"Mang châm đến làm gì?"
Diệp Lăng mỉm cười nói:
"Chú Lưu không tin cháu sao? Không sao, ngày hôm nay cháu sẽ tiêu trừ một ít độc tố trên người của chú. Chú sẽ biết, cháu có phải đang lừa chú hay không."
Lưu Xảo vừa nghe là có hi vọng, vội vã chạy ra ngoài.
Rất nhanh, một bộ ngân châm và một bình rượu nguyên chất xuất hiện trước mặt Diệp Lăng.
Sau khi Diệp Lăng tiêu độc cho ngân châm, rồi cầm hai cây lên.
"Chú Lưu, có thể sẽ đau một chút, người nhịn một chút."
Diệp Lăng nói.
Lưu Viễn Đông lắc đầu, đáp:
"Những năm gần đây, chú chịu đau còn ít sao? Cứ tới đi, dù sao cũng đã là ngựa chết, coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống đi."
Diệp Lăng gật đầu, ngón tay chống đỡ lên mắt trái của Lưu Viễn Đông, cầm ngân châm đâm qua.
Lưu Xảo hoảng sợ, vội vàng hỏi:
"Diệp Lăng, anh đâm chỗ nào vậy?"
"Mắt."
Diệp Lăng nói.
"Mắt... mắt?"
Không riêng gì Lưu Xảo hoảng sợ, ngay cả Lưu Viễn Đông cũng kinh hãi.
Châm cứu, có thể đâm vào mắt sao?
‘Không biết là có bị đâm mù mắt hay không đây?’ Trong lòng của Lưu Viễn Đông suy nghĩ.
Ngẫm lại loại đau khổ này, khẳng định khó có thể chịu đựng được.
"Diệp Lăng, không phải em không tin anh, nhưng thật sự là..."
Trên mặt của Lưu Xảo lộ ra nụ cười lo lắng, cô thật sự không nghĩ ra, trên người cha đầy độc tố, có quan hệ gì đến mắt?
"Đợi lát nữa hai người sẽ biết."
Diệp Lăng nhìn về phía Lưu Viễn Đông, cho đến khi Lưu Viễn Đông gật đầu, mới cầm ngân châm đâm tới.
Trên thực tế đây là Kiếm Tẩu Thiên Phong của Diệp Lăng.
Nếu như y học trên địa cầu, nhất định là không đâm vào mắt người.
Nhưng Diệp Lăng là ai? Hắn thế nhưng là Cửu Kiếp Tiên Đế!
Y học ở địa cầu sao có thể so sánh với Diệp Lăng.
"A!!"
Mặc dù Lưu Viễn Đông có cắn chặt răng đi nữa, nhưng khi ngân châm kia đâm vào mắt, vẫn lớn tiếng kêu.
Ông theo bản năng muốn nhắm mắt lại, nhưng Diệp Lăng lại gắng sức mở mắt ông ra.
Lúc này nếu như nhắm mắt lại, cuối cùng sẽ bị uổng phí.
"Xảo Nhi, em qua đây giúp anh chút."
Diệp Lăng bảo.
Nghe vậy, thân thể mềm mại của Lưu Xảo run lên, cô nhìn cũng không dám, sao còn dám chạy tới giúp được?
"Nhanh lên một chút!"
Diệp Lăng quát lên.
Lưu Xảo không có cách nào khác, vội vàng chạy tới.
Nhìn thần sắc đau đớn của cha, Lưu Xảo không khỏi dâng lên một trận đau lòng.
Lúc Lưu Xảo giữ chặt con mắt trái của Lưu Viễn Đông, Diệp Lăng lại mở mắt phải của Lưu Viễn Đông ra, lại cầm ngân châm không do dự đâm xuống.
"A!!"
Lại một tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, là từ trong miệng Lưu Viễn Đông phát ra.
Lúc này Trương Ngọc Hoa cũng đến chỗ này, biết Diệp Lăng đang trị liệu cho Lưu Viễn Đông, trong mắt là hơi nước cuồn cuộn.
Không cần thử cũng biết, khẳng định là rất đau đớn.
Nhưng mà sau một phút, Trương Ngọc Hoa lại khiếp sợ.
Chỉ thấy lúc Diệp Lăng đâm cây kim thứ hai tới, "Vẩy cá" trên người của Lưu Viễn Đông vậy mà giống như là làn da, từ từ bóc ra.
Mười phút sau, tầng "Vẩy cá" màu đen kia, vậy mà toàn bộ đều rơi trên mặt đất!
Lúc này Diệp Lăng mới thở phào nhẹ nhõm, rút hai cây châm từ trong mắt của Lưu Viễn Đông ra.
Toàn bộ quá trình, Lưu Viễn Đông hôn mê không chỉ một hai lần, nhưng đều bị chân khí của Diệp Lăng làm tỉnh dậy.
Hôm mê chính xác có thể không cảm giác được đau đớn, nhưng trong quá trình châm cứu không thể hôn mê.
"Tốt rồi."
Diệp Lăng buông tay ra.
Lưu Xảo vội vàng nắm lấy cánh tay của Lưu Viễn Đông, nghẹn ngào nói:
"Cha, tốt rồi, tốt rồi..."
Sắc mặc của Lưu Viễn Đông tái nhợt, hô hấp nặng nề.
Nhưng ở giữa hai mắt của ông, lại không có lỗ kim nào, thật giống như không bị ngân châm đâm vào vậy.
Đây đều là công lao do chân khí của Diệp Lăng.