Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 68: Vương Ngưng Mị.

Chương 68: Vương Ngưng Mị.


"Đổ một ván?"
Cao Ninh lập tức nở nụ cười, khinh thường nhìn Diệp Lăng nói:
“Mày lấy cái gì đổ với tao? Lấy cái Chery kia? Hay là một thân quần áo vỉa hè của mày?"
"Anh đừng quan tâm, nói chung tôi có. Tôi thua thì sẽ đền cho anh, chỉ sợ anh không dám đổ."
Diệp Lăng nói.
"Đổ như thế nào?'
Cao Ninh hừ lạnh nói.
Gã không dám đổ với một người lái Chery? Thật chê cười!
"Tôi không nghiên cứu đổ thạch, anh nói đi."
Diệp Lăng vuốt tay.
Nghe nói như thế, Hàn Lâm kéo quần áo Diệp Lăng, lo lắng nói:
"Chưa nghiên cứu mà anh còn dám đổ? Đây không phải là tiêu tiền sao? Cao Ninh này là cao thủ, rất nhiều người đều thua trong tay hắn. Hơn nữa nghe nói Cao Ninh làm giàu bằng vào đổ thạch, anh đừng đánh cuộc với hắn."
"Không có gì."
Diệp Lăng lắc đầu.
Hàn Lâm nhìn thấy Diệp Lăng cố chấp, cũng thực sự không có cách nào.
"Nhìn tiểu tử mày nghèo như vậy, tao liền biết mày không biết chơi đổ thạch cò dám cùng tao đổ? Cũng không đi hỏi thăm một chút Cao Ninh tao là ai?"
Cao Ninh cười lạnh nói.
Người xung quanh cũng đều lắc đầu, thầm nghĩ Diệp Lăng thực sự là nghé con không sợ cọp. Dám đổ thạch với Cao Ninh, xem ra hôm nay phải thua chiếc Chery rồi.
"Đừng nói nhiều vô ích, nói đi, rốt cuộc có dám đánh cuộc không?"
Diệp Lăng không nhịn được nói.
"Tại sao không dám? Ngày hôm nay lão tử sẽ cho mày thua tán gia bại sản!"
Thịt trên mặt Cao Ninh nhúc nhích một chút nói:
"Như vậy, hai chúng ta đối đổ, mỗi người chọn một khối nguyên thạch ở đây bán ra. Nếu như sau khi cắt ra, giá ngọc thạch của mình không bằng đối phương thì bản thân phải bổ sung vào giá chênh lệch."
"Nói ví dụ như, ta cắt ra được 1 vạn, ngươi cắt ra được 10 vạn, ta sẽ phải bổ sung cho ngươi thêm 9 vạn, ngọc thạch ngươi cũng có quyền bán ra, nhất cử lưỡng tiện, kiếm được hai phần tiền, ,thế nào?"
Nghe lời giảng giải cặn kẽ như vậy, chỉ biết Cao Ninh thứhc sự là cao thủ đổ thạch.
Nếu như đổi thành người khác, thật đúng là không dám cùng Cao Ninh đổ thạch.
Đáng tiếc, hắn gặp Diệp Lăng.
"Được."
Diệp Lăng gật đầu.
"Hừ, là mày tự tìm, đợt lúc nữa thua cũng không nên quỳ trên mặt đất cầu xin tao."
Cao Ninh cười lạnh, đi chọn nguyên thạch.
"Chờ một chút."
Diệp Lăng bỗng nhiên gọi Cao Ninh lại:
"Nếu như tôi thắng, anh bổ sung không nổi giá thì làm sao?"
Không đợi Cao ninh lên tiếng, bốn phía truyền đến tiếng cười nhạo.
"Tiểu tử, tao xem mày nên ngẫm bản thân nên làm thế nào mới đúng!"
"Thật thú vị, thật đúng cho rằng Cao mập mạp sẽ thua hắn? Cũng không suy nghĩ chính mình có bao nhiên cân lượng, không nghiên cứu qua mà còn dám đổ thạch?"
"Tao cũng muốn hỏi một chút, nếu mày không bổ sung được giá, nên làm cái gì?"
Cao Ninh cũng nghiêng đầu nhìn lại, lời này của Diệp Lăng thực ra làm cho gã tỉnh táo lại.
Nguyên thạch 5 vạn, thậm chí nguyên thạch 10 vạn, Diệp Lăng có thể mua được.
Nhưng nếu cắt ra ngọc thạch 10 vạn, ngọc thạch trăm vạn, hắn bổ xung giá như thế nào?
Lái một chiếc Chery, còn có tiền gửi ngân hàng?
"Cho nên mới nói!"
Diệp Lăng lấy thẻ ngân hàng của mình, đi qua vỗ vỗ mặt trên một khối nguyên thạch nói:
"Trong thẻ này của tôi có khoảng 100 vạn, chúng ta có thể tìm người ở chỗ này kiểm tra."
"100 vạn?"
Cao Ninh lập tức lộ ra sự khinh bỉ:
"Thật không nhìn ra, người nghèo kiết xác như mày còn có 100 vạn gửi ngân hàng? Sẽ không phải là mày được lão phú bà bao nuôi đấy chứ?"
"Đừng nói nhảm."
Diệp Lăng nói.
"Được."
Cao Ninh gật đầu, cũng lấy một tấm thẻ ngân hàng ra:
"Nơi này của tao có 1000 vạn, hai ta cũng không cần phải khoe khoang cứ để phục vụ kiểm tra một chút, như thế nào?"
Hàn Lâm nhìn Diệp Lăng một chút, lúc Diệp Lăng gật đầu liền lấy ra một máy tính xách tay, kiểm tra thẻ của hai người, thực sự có 100 vạn và 1000 vạn.
"Tiểu tử, loại đổ thạch này, không chú trọng cái gì, mọi người ở đây, cũng không ai dám chơi xấu. 1000 vạn, với tao mà nói chỉ là số lượng nhỏ. Ngày hôm nay nếu như mày có bản lĩnh thì làm cho tao tán gia bại sản đi, bên ngoài là chiếc BMW cũng đang chờ mày lái đó."
Không ít người giơ ngón cái với Cao Ninh, hiển nhiên nghĩ Cao Ninh rất hào khí.
Nhưng mà Cao Ninh dựa vào đổ thạch làm giàu, vẫn rất có quyết đoán.
Hắn cũng từng thua, nhưng cũng không rơi vào tình huống quá xấu. Một chút uy tín ấy, người quen biết Cao Ninh đều biết.
"Ah, Cao đại ca làm gì vậy? Chơi đùa cùng với người trẻ tuổi có gì vui đâu, không bằng chơi đùa với những đại ca cao thủ trong này?"
Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập mị hoặc truyền đến.
Lúc nghe được giọng nói này, gần như xương cốt của tất cả đàn ông ở đây đều muốn mềm nhũn xuống.
Không cần đoán cũng biết bà chủ của tiệm này, Vương Ngưng Mị.
Diệp Lăng cũng quay đầu nhìn cô.
Chỉ thấy một người phụ nữ có vóc dáng cực kỳ nóng bỏng, làn da trắng nõn, khuôn mặt cực kì xinh đẹp.
Hai chân của cô rất thon dài, mặt một cái quần jean bó sát, bao lấy đôi chân xinh đẹp kia, kiều mông no đủ được quần jean bao chặt, lúc đi còn run run một cái.
Phía trên mặc một cái áo mỏng màu trắng, đôi ngọn núi không tính quá lớn, rất vừa vặn, giống như một tiểu bạch thỏ tò mò, muốn chui ra ngoài.
Dưới đôi chân dài trắng tuyết miên man kia mang môi đôi giày da gắn thủy tinh, mỗi lần bước đi đều có thể đi vào lòng người ta.
Mái tóc dài nhuộm màu đỏ tím rối tung sau lưng, khí chất quyến rũ, không bỏ sót hiện ra trước mặt mọi người.
"Vưu vật, tuyệt đối là vưu vật!"
Diệp Lăng thầm nghĩ.
Toàn thân người phụ nữ này đều tản ra một loại mị hoặc, cũng không cố ý biểu hiện ra, mà từ bên trong xương tỏa ra. Nhất cử nhất động, một nụ cười ánh mắt đều câu tâm hồn người khác.
La U cũng thuộc loại phụ nữ quyến rũ nhưng rất rõ ràng kém hơn Vương Ngưng Mị này nhiều.
Năm này Vương Ngưng Mị khoảng 30 tuổi, nhưng bảo dưỡng giống như cô gái 24, 25, da dẻ vô cùng mịn màng.
Ánh sáng mặt trời phản xạ xuống thân hình tuyệt mỹ của Vương Ngưng Mị, nhất thời làm cho đám đàn ông nhìn có chút ngẩn ngơ.
"Đây chính là bà chủ của chúng tôi, Vương Ngưng Mị."
Hàn Lâm thấp giọng nói với Diệp Lăng.
Diệp Lăng gật đầu, cười nói:
"Bà chủ của các người rất đẹp, không biết câu được bao nhiêu linh hồn nhỏ bé của đàn ông rồi."
"Lời này ngàn vạn lần đừng để bà chủ nghe được, đừng thấy bà chủ biểu hiện mê người như vậy, thủ đoạn của cô ta rất lợi hại."
Hàn Lâm vội vàng nói.
"Thì ra là Tiểu Vương..."
Ánh mắt của Cao Ninh dạo qua trên người Vương Ngưng Mị, cười nói:
"Tiểu tử này tìm tôi muốn đánh cuộc. Cô nói nếu tôi không đổ, sau này sao có thể lăn lộn trong giới này?"
Vương Ngưng Mị cười híp mắt nhìn Cao Ninh, đi tới trước mặt Diệp Lăng, vươn bàn tay ngọc ra nói:
"Xin chào, tôi là Vương Ngưng Mị, là bà chủ nơi này."
"Diệp Lăng."
Diệp Lăng cười nắm tay Vương Ngưng Mị, vậy mà nhẹ nhàng ma sát ở trước mặt mọi người.
Một màn này làm cho lông mày Vương Ngưng Mị nhất thời nhăn lại.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất