Chương 74: Chỉ bằng anh cũng muốn lấy đầu tôi?
Vương Ngưng Mị coi như có cởi mở đi nữa, lúc này nhịn không được mà đỏ mặt.
Cô có chút không hiểu, nếu như theo lời Diệp Lăng nói có quỷ, cần chuẩn bị thuốc tránh thai làm gì?
"Được rồi, tôi còn có chuyện, đi trước."
Diệp Lăng muốn rời đi, rồi lại dừng cước bộ. Hắn chỉ vào nguyên thạch lớn nhất ở giữa đống nguyên thạch, nói với Cao Ninh:
"Lão ca, khối này em cố ý lưu lại cho anh. Nếu như anh tin tưởng em, thì cắt ra nhìn thử. Chẳng qua lúc cắt thì từ hai bên trái phải cắt hai đao, sau đó sát là được."
Nói xong, Diệp Lăng đeo túi lên lưng rời đi.
Cao Ninh có chút sững sờ.
Khối nguyên thạch kia cũng là nguyên thạch nơi này có giá 500 vạn, gần như là từ khi tiệm này mở ra, vẫn nằm ở chỗ này không ai động.
Thứ nhất là bởi vì giá quá cao, nếu cắt không ra thứ tốt, khẳng định sẽ bị lỗ.
Thứ hai, vì khối nguyên thạch này quá lớn.
Trong đổ thạch có rất nhiều quy tắc bất thành văn. Một trong đó chính là không nên chọn khối nguyên thạch quá lớn.
Bởi vì ai cũng biết, bất luận là nguyên thạch gì cũng sẽ ra ngọc thạch không quá lớn.
Khối nguyên thạch này thoạt nhìn rất lớn, giống như một ngọn núi. Nếu cắt ra mà chỉ có một chút ngọc vậy thì bồi lớn rồi.
Người xung quanh nghe như vậy, trong lòng đều có chút ngứa.
Thầm nghĩ Diệp Lăng thực sự là kỳ nhân. Nếu hắn nói như vậy thì cắt ra cũng không kém?
Nhưng mà Diệp Lăng cũng đã nói, là đặc biệt lưu lại vì Cao Ninh, bọn họ đều không có ý tranh đoạt.
Mấu chốt chính là, Diệp Lăng vừa mới mâu thuẫn với Cao Ninh, nhìn bên ngoài thì đã hòa giải với Cao Ninh. Nhưng Diệp Lăng dù sao cũng không cầm 4 triệu của Cao Ninh, trong lòng thực sự có thể bỏ qua sao?
"Đừng nói là tiểu tử này thấy mình đưa ít tiền cho hắn nên cầm khối ngọc này chỉnh mình chứ?"
Trong lòng Cao Ninh nghĩ như vậy.
Đúng lúc này, Vương Ngưng Mị bỗng nhiên nói:
"Ông chủ Cao, tuy rằng hôm nay tôi thua thiệt lớn nhưng tôi vẫn kiến nghị anh nên mua khối nguyên thạch này, nếu anh không muốn tôi sẽ cắt bây giờ."
Cao Ninh do dự một hồi cắn răng nói:
"Tôi sẽ chuyển khoản cho cô. Sư phụ cứ dựa theo lời Diệp Lăng mà cắt, coi như lỗ cũng là Cao Ninh tôi nên nhận, ai bảo tôi không giữ chữ tín trước tiên?"
"Không hổ là cao thủ trong giới đổ thạch, phần quyết đoán này, cô gái như tôi bội phục."
Vương Ngưng Mị nói.
Sư phụ cũng rất dứt khoát, không nói hai lời, dựa theo lời Diệp Lăng mà cắt xuống.
Trong nháy mắt, một trận lục quang chiếu rọi trong mắt mọi người, bọn họ còn tưởng đã bị mù mắt rồi.
"Đế Vương Lục!"
"Má nó, Đế Vương Lục còn trân quý hơn cả Sơn Hải Lục. Hơn nữa ánh sáng còn tỏa ra hai bên, vả lại cân nặng này là hơn 10 cân!”
"Cao mập mập này hôm nay rốt cuộc gặp quý nhân, sau khi bán Đế Vương Lục này hắn không chỉ có thể lấy lại 4 triệu mà còn kiếm được thêm vài triệu nữa!"
Tất cả mọi người liên tục ước ao, trong lòng thầm hận, vừa nãy ngại mất mặt cái gì, mặt mũi đáng giá mấy đồng?
Sớm biết như vậy, vừa nãy như thế nào cũng phải cướp cho được!
"Ha ha ha..."
Cao Ninh hưng phấn phát ra tiếng cười to, đôi mắt híp lại nhìn không thấy gì.
"Vậy mà là Đế Vương Lục, hơn nữa còn lớn như vậy. Diệp lão đệ quả nhiên không gạt mình, thật là kỳ nhân!"
Cao Ninh hưng phấn đến tột đỉnh. Hắn biết, chính mình ngày hôm nay không lỗ vốn, hơn nữa lại kiếm được nhiều rồi.
"Chúc mừng ông chủ Cao."
Vương Ngưng Mị cũng cười nói:
"Chẳng qua đây cũng là do ông chủ Cao tự kiếm về. Nếu như vừa rồi anh trực tiếp chơi xấu, khối Đế Vương Lục này cũng không phải là của anh rồi."
"Đúng vậy..."
Cao Ninh thở dài một tiếng nói:
"Cao mập mạp tôi hôm nay rốt cuộc nhìn thấy rõ rồi, làm người, thì không thể quá kiêu ngạo."
Người xung quanh nghe vậy cũng đều xúc động một trận, cái bệnh mắt chó coi thường người cũng nên sửa rồi.
"Bà chủ, nếu tối hôm nay Diệp lão đệ đến, cô nhất định phải đưa số điện thoại của cậu ấy cho tôi. Lúc nào rảnh tôi nhất định phải mời cậu ấy một bữa thật ngon."
Cao Ninh trịnh trọng nói.
"Được."
Vương Ngưng Mị mỉm cười gật đầu.
...
Lại nói Diệp Lăng, rời khỏi tiệm đồ cổ thì lái xe về nhà.
Nhưng mà, Diệp Lăng vừa mới tiến vào biệt thự thì đã cảm nhận được một trận sát cơ nồng đậm.
Diệp Lăng nhíu mày, trong lòng cười nhạt, xem ra có người ghi hận mình...
Chẳng qua mặt ngoài Diệp Lăng vẫn bình tĩnh, giả vờ như cái gì cũng không biết, đi vào biệt thự.
Cầm ba lô bỏ xuống, Diệp Lăng lấy đồ uống từ trong tủ lạnh ra. Thản nhiên tự đắc đi tới sân thượng, uống từng ngụm lớn.
Đứng ở chỗ này đủ nửa giờ, người vẫn không xuất hiện, nhưng cổ sát cơ kia, vẫn tập trung trên người Diệp Lăng.
"Người anh em thật có tính nhẫn nại nha..."
Diệp Lăng bỗng nhiên lên tiếng, như đang lầm bầm lầu bầu.
"Tôi kiến nghị anh, nếu không đem theo súng thì nên chạy nhanh đi. Tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt, anh nói có đúng không."
Lời vừa nói xong, một người đàn ông trung niên, đi ra từ trong phòng Diệp Lăng.
Sắc mặc người đàn ông lạnh lùng, khuôn mặt không có cảm xúc, toàn thân đều tản ra một loại lệ khí, rõ ràng trên tay dính không ít máu tươi.
"Cậu vậy mà phát hiện tôi."
Người đàn ông trung niên mở miệng nói.
Diệp Lăng xoay người lại, bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên, cười nói:
"Sát khí của anh mãnh liệt như vậy, muốn để cho tôi không phát hiện cũng khó!"
"Có thể cảm nhận được sát khí của tôi, cậu rõ ràng không phải là người bình thường."
Người đàn ông nói.
"Để tôi đoán thử xem, là ai mời anh đến?"
Diệp Lăng nói:
"Phú nhị đại Lưu Hải Nam kia? Hẳn không phải, đều đã qua mấy ngày rồi nếu hắn muốn tìm người giết tôi cũng không không chờ bây giờ."
"Người của tiệm bán đồ cổ? Vậy cũng không phải, bọn họ không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tìm được một sát thủ."
"Vậy thì chính là Lâm Hoa rồi."
Nói đến đây, Diệp Lăng lộ ra dáng vẻ tươi cười, chẳng qua có chút lạnh lẽo.
"Người này thật đúng là ngu ngốc, lão tử cần phải giết hắn thì hắn mới hài lòng đúng không? Có lần thứ hai sẽ không có lần thứ ba, sau khi anh trở về thì nói cho hắn biết. Nếu như không đưa 5 triệu ra, tôi có thời gian sẽ đi lấy cái đầu của hắn."
Trên mặt người đàn ông trung niên xuất hiên biến hóa, hiển nhiên rất khiếp sợ. Chỉ trong thời gian ngắn mà Diệp Lăng đã có thể đoán ra ai thuê mình đến đây.
"Không cần cậu đi lấy đầu của hắn, hôm nay tôi tới chính là lấy đầu của cậu."
Người đàn ông trung niên nói.
"Đầu của tôi? Chỉ bằng anh?"
"Đại ca, anh lớn tuổi như vậy, thật tình không thích hợp làm sát thủ đâu. Thừa dịp bây giờ tôi còn không muốn động vào anh, anh nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, về nhà trồng trọt mấy loại hoa màu gì đó cũng đủ ăn đủ uống rồi."
"Hừ, gặp qua người phách lối, nhưng vẫn chưa thấy người phách lối như cậu."
Toàn thân người đàn ông trung niên tản ra một loại cảm giác áp bách.
"Được, anh muốn giết tôi? Trước khi tôi chết, có thể biết được tên của tổ chức hoặc tên anh không?"
Diệp Lăng hỏi.
"Cậu chỉ cần nhớ kĩ, người giết cậu chính là Lưu Tinh của Địa Phủ môn.
Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, vọt thẳng đến chỗ Diệp Lăng.