Chương 121: Âm Nhạc Gia Vĩ Đại Từ Khuyết
Nữ tử Bạch Hồ nhất thời nhíu đôi mi thanh tú lên:
- Xảy ra chuyện gì?
- Ngưu Đại Lực đối với luyện đan vẫn chưa không thuần thục, Tiểu Ngọc cảm thấy hắn không thích hợp làm dược đồng, nhưng bộ lạc chúng ta đã không có ai khác am hiểu luyện đan, vì thế vừa rồi sau khi bọn họ liên tục luyện ra hai lô phế đan, Tiểu Ngọc liền cáu kỉnh, nói không muốn luyện, hiện tại khóa mình ở trong phòng, không chịu đi ra.
Cô gái có sừng dê lo lắng nói.
Nữ tử Bạch Hồ nghe xong thở dài, lắc đầu nói:
- Nha đầu này... Khẳng định là cảm thấy hổ thẹn rồi. Dù sao hai ngày nữa chính là Lôi Kiếp tế tự, nàng có áp lực cũng là bình thường, ta đi tìm nàng nói chuyện đây.
- Không được đâu đại vương, ngươi nếu như đi tìm Tiểu Ngọc, nàng khẳng định càng không muốn đi ra, bây giờ nàng trốn ở trong nhà, khẳng định cảm thấy không có cách nào luyện ra Dưỡng Thần Đan và Huyết Nguyên Đan, cho nên đang tự giận dỗi đó.
Nữ tử sừng dê lắc đầu nói.
Nữ tử Bạch Hồ cũng không khỏi rơi vào im lặng, sắc mặt có chút nghiêm nghị, tựa hồ hai loại đan dược này đối với nàng rất quan trọng.
Từ Khuyết nghe hai người nói đến đây, cũng đại khái là hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này vỗ ngực nói:
- Yên tâm, việc này ta đến, ta có thể làm được.
- Ngươi?
Nữ tử Bạch Hồ quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết.
Nữ tử sừng dê lúc này cũng mới phát hiện ra Từ Khuyết, không khỏi nghi hoặc đánh giá hắn, nhưng vẫn không lên tiếng.
Từ Khuyết trợn mắt lên gật đầu nói:
- Đúng rồi, không phải chỉ là luyện đan thôi sao, ta biết.
- Ngươi còn có thể luyện đan?
Nữ tử Bạch Hồ lập tức liền kinh ngạc.
- Đương nhiên, ta là một tên Luyện Dược Sư mà.
Từ Khuyết rất tự hào nói.
Tuy rằng căn bản hắn chưa từng luyện đan dược, thế nhưng... Tốt xấu cũng đã sử dụng một quyển sách kỹ năng Nhất Tinh Luyện Dược Sư, có tầng thân phận này, coi như hắn không thông thạo đi nữa, hệ thống cũng phán định hắn 100% có thể luyện ra nhất tinh đan dược.
Nhưng mà nữ tử Bạch Hồ vẫn còn có chút nghi ngờ, bởi vì nếu tu sĩ chăm chú với luyện đan, thì thực lực của bản thân sẽ không quá mạnh, dù sao cũng không có thời gian đi tu luyện những pháp quyết kia.
Nhưng thực lực bản thân Từ Khuyết còn mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bây giờ hắn nói biết luyện đan, nữ tử Bạch Hồ rất khó tin tưởng.
Nhưng nữ tử sừng dê vừa nghe thấy thế, mắt lại sáng lên, vội vàng nói:
- Quá tốt rồi, ngươi đến làm dược đồng cho Tiểu Ngọc đi, nàng nhất định sẽ lại thử một chút, đi, chúng ta đi tìm nàng.
Nói xong, liền kéo tay Từ Khuyết hướng về phòng ốc xa xa chạy đi.
- Cái quỷ gì, dựa vào cái gì bắt ta làm dược đồng?
Từ Khuyết bị nàng lôi kéo đi, nhưng cũng lớn tiếng kháng nghị nói.
Nữ tử Bạch Hồ lập tức cất bước theo lại đây:
- Đừng kêu, để ngươi làm dược đồng là coi trọng ngươi rồi, ta còn chưa tính món nợ vừa nãy với ngươi đây.
- Vừa nãy ta thật là bị hôn mê, thật sự, trời đất chứng giám.
Từ Khuyết son sắt nói, ngược lại cũng không dây dưa có nên làm dược đồng nữa hay không.
Dù sao cũng xác thực là chiếm tiện nghi của người ta, Từ Khuyết biết rằng làm người vẫn phải có chút mặt mũi, không thể quá mức vô liêm sỉ, nên cho mặt mũi một chút, bằng không lần sau làm sao chiếm tiện nghi nữa?
Nữ tử Bạch Hồ thì lại lườm hắn một cái, không nói một lời theo ở phía sau.
...
Rất nhanh, mấy người liền tới trước một gian phòng nhỏ.
Cửa phòng nhỏ rất sạch sẽ, tường ngoài cũng quét vôi trắng sáng, nhưng dưới mái hiên lại treo rất nhiều cà rốt màu đỏ.
Từ Khuyết tấm tắc lấy làm kỳ lạ, treo nhiều cà rốt như vậy là làm gì dùng đây? Ai nha nha, rất tà ác à.
"Thùng thùng!"
Lúc này, nữ tử sừng dê trực tiếp hướng tới phía trước, nhẹ nhàng gõ lên cửa gỗ, nói:
- Tiểu Ngọc, mở cửa nhanh đi, ta giúp ngươi tìm tới một dược đồng mới đến giúp đỡ, tuyệt đối tốt hơn Ngưu Đại Lực.
"..."
Trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ đáp lại.
Nhưng mấy người đều có thể cảm ứng được, trong phòng đúng là có người, chỉ là đối phương không muốn nói chuyện mà thôi.
- Tiểu Ngọc, tin tưởng ta, ta không lừa ngươi, ngươi mở cửa ra có được hay không?
Nữ tử sừng dê tiếp tục kiên trì gõ cửa khuyên nhủ.
Từ Khuyết nhìn thấy thế lắc đầu liên tục, lùi lại mấy bước, lui lại đến bên cạnh mữ tử Bạch Hồ, thấp giọng hỏi:
- Tiểu Ngọc này là ai? Tính khí lớn như vậy?
Nữ tử Bạch Hồ lập tức lườm Từ Khuyết một cái, rồi mới lắc đầu một cái, thở dài nói:
- Tiểu Ngọc là quá để ý chuyện luyện đan, ta độ kiếp lần này có nguy hiểm rất lớn, sẽ đưa tới Lục Tiêu Lôi Kiếp, cần dựa vào đan dược liên tục chữa thương, Tiểu Ngọc là sợ ta bởi vì không có đan dược, Độ Kiếp thất bại, cho nên mới...
- Liền chút chuyện này, giao cho ta đến luyện là được rồi, đi, đi phòng luyện đan!
Từ Khuyết nói xong liền muốn đi.
Nữ tử Bạch Hồ kéo lấy vạt áo Từ Khuyết một cái, nhíu mày nói:
- Ngươi đừng đùa nữa, mau mau hỗ trợ tìm biện pháp khuyên Tiểu Ngọc đi ra, bằng không ta sẽ cùng ngươi tính món nợ vừa nãy ở trong sơn động.
- Ah, ta đã nói với ngươi, ta không sợ trời không sợ đất, ngươi uy hiếp ta cũng vô dụng... Được rồi được rồi, đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn ta, không phải là khuyên người thôi sao? Không thành vấn đề, ngươi nói cho ta biết trước Tiểu Ngọc này là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi? Để ta đúng bệnh hốt thuốc.
"..."
Nữ tử Bạch Hồ lúc này mới sắc mặt hòa hoãn, nói ra:
- Tổ tiên của Tiểu Ngọc là bộ tộc thỏ ngọc, bộ tộc này đời sau đều là nữ tính, nhưng Tiểu Ngọc tuổi còn nhỏ, tính cách quả thật có chút trẻ con, nhưng ở mặt luyện đan dược lại rất có thiên phú.
- Ồ, thỏ ngọc? Thỏ ngọc tên Tiểu Ngọc, vậy tên ngươi là gì? Tiểu Cửu? Tiểu Vĩ?"
- Bây giờ không phải lúc nói chuyện này.
Nữ tử Bạch Hồ nhất thời lại sưng mặt lên, cáu giận nói:
- Nếu ngươi có thể để cho Tiểu Ngọc đi ra, ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Chuyện này quá đơn giản.
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười.
- Đơn giản? Được, Vân nhi, ngươi đừng gõ cửa, để Tôn Ngộ Không thử xem, hắn nói hắn có thể làm cho Tiểu Ngọc đi ra.
Nữ tử Bạch Hồ tựa hồ cảm thấy Từ Khuyết đang khoác lác, có chút nổi giận nói, gọi nữ tử sừng dê trở về.
Nữ tử sừng dê Vân nhi nhất thời kinh ngạc, nhìn về phía Từ Khuyết, trên mặt tràn ngập nghi ngờ.
Một người ngoài xa lạ vừa mới đến, có thể gọi Tiểu Ngọc tính khí khó chịu ra? Sao có thể có chuyện đó được?
- Đại vương, nếu không lại để ta tiếp tục thử xem?
Vân nhi lập tức cười khổ nói.
- Không cần, liền để hắn thử, thử không được, ta còn có món nợ muốn tính với hắn!
Nữ tử Bạch Hồ thở phì phò nhìn Từ Khuyết.
- Thử không được? Đùa gì thế, Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không ta, lên trời xuống đất không gì không làm được! Không phải chỉ là gọi một con thỏ ra ngoài sao? Đơn giản cực kỳ.
Vân nhi nhất thời biến sắc, lo lắng nói:
- Xuỵt! Nói nhỏ thôi, Tiểu Ngọc ghét nhất người khác gọi nàng là thỏ! Các nàng không phải thỏ, là bộ tộc Thỏ Ngọc!
- Đúng đấy! Tôn Ngộ Không, ngươi đừng tiếp tục nói lung tung, bộ tộc Thỏ Ngọc nghe đồn từng được một vị tiên tử mang tới tiên cung, có thể tính là thỏ tiên trên trời, ngươi biết chưa?
Nữ tử Bạch Hồ cũng trầm giọng nói.
- Cắt, ai mà không biết chứ! Ta còn biết tiên tử kia tên là Hằng Nga, sau đó sư đệ Thiên Bồng nguyên soái của ta đùa giỡn nàng, liền bị người ta bắt hạ phàm làm một con lợn, sau đó còn cùng ta với một tên trọc chết tiệt đi Tây Thiên lấy kinh đây.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng khái quát ra truyện Tây Du Ký.
Nữ tử Bạch Hồ cùng Vân nhi đều bị nói đến có chút sững sờ, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười nói:
- Thế nhưng các ngươi biết Hằng Nga tỷ tỷ tại sao muốn dẫn thỏ ngọc đi tiên cung không?
- Ta biết!
Vân nhi lập tức đáp:
- Tiểu Ngọc đã nói với ta, bởi vì bộ tộc thỏ ngọc có huyết mạch tinh khiết, thần hồn cực mạnh, am hiểu luyện chế đan dược, cho nên mới bị tiên tử mang đi.
- Phi... Tuyệt đối không phải! các ngươi nghĩ lại đi, nếu như Hằng Nga không mang con thỏ lên, trực tiếp mang cà rốt đi, chẳng phải là quá rõ ràng?
Từ Khuyết nháy mắt nói, còn làm ra bộ dáng "Các ngươi hiểu chứ".
Nhưng hai nữ thật sự không hiểu.
Nữ tử Bạch Hồ lắc đầu một cái:
- Tại sao phải đem cà rốt theo?
"Ây..." Từ Khuyết dừng lại, cười nói:
- Đây là một cái vấn đề sinh vật học phi thường thâm ảo! Hôm nào ta sẽ cùng ngươi tinh tế thảo luận, nhưng hiện tại quan trọng nhất không phải là gọi con thỏ chết tiệt kia ra ngoài sao? Quá đơn giản, người đâu, mang Kim Cô Bổng của Lão Tôn ta đến, phi! Không đúng! Là mang đàn cổ đến...
- Đàn cổ? Ngươi muốn đàn cổ làm gì? Nơi này của chúng ta không có.
- Đương nhiên là dùng đệm nhạc rồi.
Từ Khuyết đáp một tiếng, liền hơi suy nghĩ, trực tiếp gọi ra hệ thống, tiến vào thương thành.
- Hệ thống, cho ta một cái đàn cổ hàng đẹp giá rẻ.
Bạch!
Nhất thời, màn ánh sáng trước mắt xuất hiện vô số đàn cổ.
Từ Khuyết tùy tiện liếc mắt nhìn, liền mua cái Lục Khinh Tiêu Vĩ Cầm rẻ nhất, chỉ bỏ ra 10 điểm Trang Bức, trực tiếp lấy ra.
- Ngươi không phải muốn hát đấy chứ?
Nữ tử Bạch Hồ thấy thế, nghĩ đến lúc trước Từ Khuyết hát một bài cái gì mà đại vương gọi ta đến tuần sơn, làm cho người thủ trận mở ra sát trận với hắn, giờ thấy hắn lấy một cái đàn cổ đi ra, lúc này liền sợ rồi, vội vàng nói:
- Tâm tình của Tiểu Ngọc bây giờ đã rất tồi tệ, ngươi đừng kích thích nàng nữa, chiêu này không có tác dụng.
Từ Khuyết nở nụ cười:
- Yên tâm yên tâm, ta ngoại trừ là một tên Luyện Dược Sư, con là một nghệ sĩ âm nhạc vĩ đại, uh, chính là nhạc sĩ, ta muốn dùng âm nhạc để cảm hóa Tiểu Ngọc.
Lúc trước ở Tháp Linh Vực, hắn liền liên tiếp được năm loại sách kỹ năng chức nghiệp phụ, trong đó bao gồm cả nhạc sĩ.
Đây là một loại kỹ năng rất khéo léo, có thể ảnh hưởng tâm tình cùng lý trí của người khác.
Vì thế bây giờ Từ Khuyết ngoại trừ muốn gọi Tiểu Ngọc đi ra bên ngoài, cũng muốn thuận tiện thử một lần, uy lực của nhất tinh nhạc sĩ ra sao.
Chỉ thấy quần da hổ của hắn vẫy một cái, ngồi trên mặt đất, lại đặt đàn cổ trên đùi, hai tay thả trên dây đàn, con ngươi hơi nhắm, hít sâu một hơi.
Nhìn qua rất ghê gớm, khí thế vô cùng.
Nữ tử Bạch Hồ cùng Vân nhi nguyên bản còn muốn nói chuyện, nhưng nhìn thấy khí thế cùng dáng dấp kia của hắn, không khỏi sửng sốt một chút.
"Tang... Tang..."
Lúc này, đầu ngón tay của Từ Khuyết hơi động, khẽ gảy dây đàn, một tiếng đàn dài lâu mà tươi đẹp nhất thời truyền vang ra.
- Tiếng đàn này...
- Thật sự là đang đánh đàn.
Hai nữ trong nháy mắt bị cả kinh, cũng tựa hồ bị tiếng đàn này hấp dẫn.
Theo từng tiếng đàn từ từ đuộc gẩy ra, Từ Khuyết nhẹ nhàng lên tiếng, cất cao tiếng, bắt đầu hát.
- Tiểu thỏ tử ai ya, đem cửa mở mở, nhanh lên một chút mở ra, ta muốn đi vào...