Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 145: Trời Nổ! Trời Nổ!

Chương 145: Trời Nổ! Trời Nổ!
- Ầm!
Bên trên tế đàn, bốn đạo Tử Tiêu Thần Lôi khiến mọi người kinh sợ, trong chớp mắt đều bị Từ Khuyết dùng thiết côn đánh tan.
Tia chớp màu tím như từng con trùng nhỏ, tranh nhau chui vào cơ thể hắn.
Lúc này, Minh Vương Trấn Ngục thể đã triệt để vận chuyển, tham lam hấp thu sức mạnh đáng sợ mà bốn đạo Tử Tiêu Thần Lôi mang đến.
Toàn trường rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bên tai giống như còn đang vang vọng bốn câu nói chấn động lòng của Từ Khuyết!
"Ta muốn trời này, không che được mắt ta!
Ta muốn đất này, chôn không được tâm ta!
Ta muốn chúng sinh, đều hiểu ý ta!
Ta muốn chư Phật, đều tan thành mây khói!"
Từng chữ từng câu, đều lay động tâm can mọi người.
Từ Khuyết vung thiết côn lên, đập tan Tử Tiêu Thần Lôi, khiến cho bọn họ không tự chủ mà sinh ra cảm giác sợ hãi, kinh hoảng, run như cầy sấy.
- Sao... Sao có thể như vậy?
- Chỉ là một bổng... liền đánh tan thần lôi!
- Đây chính là Tử Tiêu Thần Lôi hàng thật giá thật! Là vô thượng thần uy ghi chép từ thời Thượng Cổ! Thế mà bị hắn đánh nát như vậy!
- Hơn nữa... hắn lại dám nói ra những lời này?
Tất cả mọi người đều sợ rồi.
Đại nghịch bất đạo như vậy, lời nói mạo phạm trời cao mà hắn lại dám nói ra?
Đây không phải nghịch thiên nữa mà là muốn phản lại trời cao.
Muốn trời không che được mắt, không chon được tâm, muốn chúng sinh rõ ý, muốn chư Phật tan thành mây khói!
Đây là dã tâm lớn đến mức nào? Hắn thật sự muốn sánh ngang với trời sao?
Lẽ nào, hắn thật sự không sợ chọc trời cao giận sao?
Tất cả Dị tộc đều kinh hoảng, khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Từ Khuyết trên tế đàn.
Tô Linh Nhi cũng sững sờ, ngơ ngác nhìn lên bóng người kia...
Tên khỉ này, cầm trong tay thiết côn, thân thể nho nhỏ, nhưng tựa như có thể chống lại một mảnh trời.
Hắn là Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không!
...
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 70 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng Trang Bức!
Ding, kiểm tra uy lực lôi điện, Lôi thuộc tính của Minh Vương Trấn Ngục thể đã hấp thu 45%!
Tiếng thông báo liên tiếp vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Tử Tiêu Thần Lôi, để Lôi thuộc tính của Minh Vương Trấn Ngục thể thu được lợi ích to lớn, chỉ cần một nửa nữa là có thể viên mãn.
Mà Từ Khuyết đánh một côn này xong, rõ ràng cảm giác thân thể mình trở nên cực kỳ cường hãn, tựa như thân thể hắn đã trải qua vô số Lôi Đình rèn luyện,
Mỗi một lỗ chân lông, đều có tia điện, rạng ngời rực rỡ.
Lần độ kiếp này, hắn độ đến sảng khoái nhưng vẫn chưa hết thòm thèm.
Hắn còn muốn tiếp tục.
Từ Khuyết bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời cao, con ngươi loé tinh mang, quát lên:
- Cộng với bốn đạo Tử Lôi này, bản Đại Thánh đã độ xong Thất Tiêu Lôi Kiếp, còn có hai kiếp nữa? Đem ra!
Một tiếng "Đem ra" cuối cùng này kinh thiên động địa, vang vọng trời cao, khí thế bễ nghễ thiên hạ, mình địch.
Mọi người ở đây trợn mắt há mồm lần thứ hai.
Tình huống thế nào?
Hắn... hắn còn muốn hai đạo Lôi Kiếp cuối cùng?
CMN, ông trời nợ ngươi?
"Oanh ——!"
Lúc này, trên vòm trời lại vang lên một tiếng trầm thấp.
Mọi người ngẩng đầu nhìn tới, nhất thời sững sờ.
Lôi điện trên trời cao đang chầm chậm giảm nhỏ, lôi điện vốn đằng đằng sát khí, khiến người người nghẹt thở, bây giờ lại đang tiêu tan.
- Thiên... Thiên Kiếp kết thúc?
Có người kinh ngạc nói.
- Không đúng! Hẳn là phải còn nữa, sao... Tại sao đột nhiên lại tản đi?
- Đúng vậy, trời cao vốn đang nổi lên Bát Tiêu Thiên Lôi, tại sao đột nhiên tiêu tan?
- Lẽ nào là... trời cao cũng sợ?
Có người vừa nói ra câu này, lập tức mặt đều bị doạ trắng!
Cái ý niệm này thật đáng sợ, cũng không thích hợp nói ra, bởi vì sợ sẽ gặp thiên khiển!
Ở bên Thiên Yêu bộ lạc, mấy vị cường giả đều thở phào một hơi, trái tim vốn đang căng thẳng cũng từ từ thả lỏng.
- Cuối cùng cũng kết thúc, Tôn tiểu hữu thật sự quá phi phàm.
- Thiên kiếp lần này nguy hiểm vạn phần cuối cùng đã kết thúc, ngược lại xem như hữu kinh vô hiểm.
- Sau lần độ kiếp này, Tôn tiểu hữu đều sẽ mạnh mẽ hơn không ít.
- Không sai, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.
- Cũng không biết Tôn tiểu hữu làm cách nào để vượt qua, Thiên Kiếp đáng sợ như thế mà càng chiến càng mạnh.
Mấy người thi nhau cảm khái, trong lòng cũng có chứa ý mừng, dù sao Từ Khuyết là do Thiên Yêu bộ lạc bọn họ mang đến, hắn có biểu hiện như thế, Thiên Yêu bộ lạc tự nhiên cũng được thơm lây.
Tô Linh Nh nhìn bóng người trên tế đàn, khóe miệng lộ ra ý cười nhợt nhạt, lạnh nhạt nói:
- Thất Tiêu Lôi Kiếp, vị trí Yêu Hoàng mới cũng không cần tranh cãi nữa, là Tôn Ngộ Không!
Vài vị cường giả vừa nghe thấy thế nhất thời ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.
Đúng vậy, Thất Tiêu Lôi Kiếp, có thể chiếm được bảy phần. Hổ Vương vừa nãy mới chỉ đạt được sáu phần, vị trí Yêu Hoàng mới lần này, không phải Tôn tiểu hữu thì không còn ai khác.
Đám người Thiên Yêu bộ lạc đều vô cùng mừng rỡ, chỉ cần không phải là Hổ Vương lấy được vị trí Yêu Hoàng, bọn họ đều hài lòng, huống hồ hiện tại là Từ Khuyết đoạt được.
Nhưng đúng lúc này, trên tế đàn lại có động tĩnh.
Chỉ thấy Từ Khuyết nắm thiết côn, đột nhiên phóng lên trời, trong miệng gào lên:
- Tiên sư nó, có gan đừng chạy, Cửu Tiêu Lôi Kiếp mới có Thất Tiêu đã muốn chạy? Không có cửa đâu, trả Nhị Tiêu lại cho ta!
Thân hình của hắn như tia chớp phóng lên mây đen, nhưng mâyên đang nhanh lùi lại, xa xa nhìn tới, tựa như là Từ Khuyết đang truy đuổi mây đen.
Toàn trường lại một lần nữa vắng lặng.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, có xúc động muốn thổ huyết.
Hầu ca, ngươi đủ chưa thế?
Một tên khỉ mới có vi Kim Đan kỳ, đã dẫn tới Thất Tiêu Lôi Kiếp, thậm chí còn dẫn tới Thượng Cổ Tử Tiêu Thần Lôi, thế mà còn không thỏa mãn, hiện tại lại truy đuổi mây đen, đòi Nhị Tiêu Lôi Kiếp cuối cùng?
Sao ngươi không lên trời luôn đi!
...
- Mẹ nó, trả lôi kiếp cho ta!
- Chạy cái gì mà chạy, có tin lão Tôn ta dùng một gậy chọc thủng ngươi hay không?
- Trả cho ta! Mẹ nó!
Trên không trung, từng tiếng mắng thô tục lộ vẻ tức giận xem lẫn bất bình của Từ Khuyết, vang vọng toàn bộ Lôi Trì.
Mọi người nhìn thấy đều khóe miệng co giật, vẻ mặt không biết nói gì!
"Ầm ầm ——!"
Đang lúc này, mây đen đột nhiên nổ một tiếng thật lớn, một luồng thần uy vô thượng lần thứ hai điên cuồng tuôn ra, giống như một bàn tay lớn từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn trường.
Tất cả mọi người đều dọa sợ.
Mẹ nó! Mẹ nó!
Trời ơi, tên khỉ kia thật sự mắng đến mức đạo Lôi Kiếp thứ tám trở về?
"Ầm!"
Quả nhiên, mây đen bốn phía vốn đang tan rã, đột nhiên ngưng tụ lại giữa không trung.
Từng tia sáng màu tím, trong nháy mắt từ trong đám mây đen như mực tỏa ra, soi sáng tứ phương, óng ánh cực kỳ.
Lại là một đạo Tử Tiêu Thần Lôi mạnh mẽ bắt đầu hình thành, thế tới vô cùng hung mãnh.
Từ Khuyết lúc này mới nguôi giận, hùng hùng hổ hổ nói:
- Sớm nên như vậy, cần phải buộc ta mắng ngươi ngươi mới đến, thực sự là cuồng mắng. Mau mau, đánh hai đạo thần lôi cuối cùng đồng thời đi.
Mọi người dưới tế đài:
-...
Đối với tình cảnh này, tất cả mọi người đều không còn gì để nói, cũng không biết nên nói gì.
Lôi Kiếp đang yên đang lành, vốn nên kết thúc, nhưng lại bị hắn mắng trở về, miệng lưỡi tên khỉ này, thật là lợi hại.
- Ta biết là sẽ như vậy, tên khỉ này vốn độc miệng, đến ông trời cũng không chịu được!
Người Tượng Tộc hừ lạnh nói.
- Không sai.
Nam tử Xà Tộc cùng người của lạc đà tộc cũng thi nhau gật đầu.
...
"Ầm!"
Lúc này, đạo lôi kiếp thứ tám cuối cùng cũng đánh xuống.
Từ Khuyết vung vẩy thiết côn, có Long Đằng Cửu Biến hỗ trợ sức mạnh, phóng lên trời, khí thế mạnh mẽ, bay thẳng đến Tử Tiêu Thần Lôi.
Hắn muốn chính diện ứng chiến.
- Nhận lấy một gậy của lão Tôn! Ta đánh!
Từ Khuyết rống lên một tiếng, thiết côn biến thành bóng mờ, rồi lại tụ thành làm một, mang theo sức mạnh cuồng bạo, mạnh mẽ đập tới đạo Tử Tiêu Thần Lôi.
"Ầm" một tiếng, Tử Tiêu Thần Lôi lại bị đánh tan.
Vô số tia điện màu tím tràn vào cơ thể Từ Khuyết, tràn đầy cả người.
Nhưng đúng vào lúc này, trên trời cao lại truyền đến một tiếng vang trầm thấp, sau đó toàn bộ mây đen đột nhiên tản ra, sấm sét kịch liệt biến mất, chứng minh không thể có Cửu Tiêu Lôi Kiếp.
- Đừng mà! Cửu Tiêu Lôi Kiếp của ta?
- Mẹ nó, thật sự chạy à?
Từ Khuyết sững sờ, lập tức liền cuống lên.
Nhưng mây đen cũng không dừng lại nữa mà điên cuồng tiêu tan, tựa như thật sự sợ rồi.
Vô số dị tộc quan sát ở dưới, lo sợ trong lòng cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nói thiên kiếp của tên khỉ dở hơi kia cuối cùng cũng kết thúc.
Nhưng Từ Khuyết lại cô cùng tức giận, xoay tay liền bấm ra hai đạo Dị Hỏa, nhanh chóng bấm thành một đoàn, nổi giận mắng:
- Đi em gái ngươi, chạy cái gì mà chạy, nổ chết ngươi...
Dứt tiếng, Dị Hỏa trong tay hóa thành một đóa Phật Nộ Hỏa Liên, trực tiếp bay tới mây đen trên trời cao.
"Ầm ầm!"
Trên trời vốn không còn lại bao nhiêu mây đen, giờ lại bị Dị Hỏa nổ tung, ánh lửa đầy trời và sấm chớp trong nháy mắt nổ tung, bao phủ ngàn dặm, toàn bộ hư không đều vặn vẹo, tình cảnh vạn phần đồ sộ.
Tất cả mọi người dưới tế đài đều ngẩng đầu, đều trợn mắt há mồm.
Tên khỉ này điên rồi.
Mẹ nó, hắn thật sựu điên rồi, hắn điên đến mức đi phá trời...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất