Chương 15: Trang Bức Như Gió
- Vèo!
Một tia chớp xẹt qua, Từ Khuyết triển khai Tam Thiên Lôi Động, trong nháy mắt chạy vòng quanh làng trong phạm vi mười dặm, phân biệt ở bốn phía đông tây nam bắc cắm mắt trận xuống trước.
- Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Từ Khuyết ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sắc mặt khẽ biến thành hơi nghiêm nghị, đám tu tiên giả kia đã càng lúc càng gần.
Dựa theo tốc độ này, muốn hiến tế máu thú để khởi động trận pháp trước khi bọn họ chạy tới đã không kịp.
Phải nghĩ biện pháp kéo dài một chút, tranh thủ thêm thời gian cho các thôn dân.
Suy nghĩ một chút, thân hình Từ Khuyết lóe lên một cái, tung người lên, liền hướng về phía trên núi lao đi.
...
Lúc này, đám tu tiên giả trên núi đã lần lượt chạy tới rồi.
Bọn họ chân đạp phi kiếm, hai tay chắp sau lưng, tà áo bồng bềnh, khí thế bàng bạc, vẻ phiêu dật và tiên linh khó nói ra được.
Người cầm đầu là trưởng lão của môn phái, thực lực phi phàm, đã là cường giả Kim Đan kỳ.
Trong đó có Lạc Dương Phái ở gần Bàn Sơn Thôn nhất, bọn họ dựa lưng vào Thiên Võ Tông, là một môn phái phụ thuộc.
Lúc nghe môn phái của mình có không ít đệ tử mất tích một cách khó hiểu, sau khi hỏi thăm một phen, biết được mấy đệ tử này là bởi vì truy kích người bị Thiên Võ Tông truy nã mà biến mất, lập tức đã kinh động tới các trưởng lão trong môn phái, sau đó liền cấp tốc dẫn người đến đây.
Những môn phái khác cũng giống như vậy, không ít người do nghe nói đối tượng mà Thiên Võ Tông đang truy nã đang ở Bàn Sơn Thôn, vì giải thưởng hậu hĩnh kia, bọn họ cũng đều theo tới.
Thế nhưng đội ngũ hơn năm mươi người này, chỉ vì bắt lấy một tên "Luyện Khí kỳ" vô danh trên lệnh truy nã, nói ra thực sự là hoang đường.
Mấy tên trưởng lão của các môn phái khẽ cau mày, đang muốn lên tiếng quát lui một bộ phận tán tu muốn đục nước béo cò kia.
Đột nhiên, trên đỉnh núi phía sau Bàn Sơn Thôn, vài tia chớp hừng hực chi chít xuất hiện ngang trời, theo sát là một bóng người mờ ảo dần dần rõ ràng, chính là Từ Khuyết.
Trưởng lão và đệ tử của mấy môn phái kia đều nhận ra dung mạo của hắn, lúc này cả kinh nói:
- Là hạng giá áo túi cơm ngươi à? Còn không mau bó tay chịu trói.
Từ Khuyết đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu cười gằn nhìn đám tu tiên giả, hời hợt mắng ra một câu thô tục:
- Trói con mẹ ngươi, có gan thì xuống đây.
Vài tên trưởng lão nhất thời ngơ ngẩn.
Các đệ tử phía sau càng thêm ngơ ngác
Tình huống này là như thế nào?
Người này điên rồi sao? Rõ ràng là chúng ta đến tận cửa tính sổ, làm sao hắn ngược lại còn kêu gào?
- Hỗn láo, ngươi muốn chết.
Lúc này, một tên trưởng lão kịp phản ứng lại, giận tím mặt, ra vẻ muốn lao tới Từ Khuyết.
Nhưng lập tức bị một lão giả bên cạnh kéo lại.
- Chậm đã, cẩn thận có bẫy.
Lời này vừa nói ra, trái lại khiến cho vài tên trưởng lão đều trở nên cảnh giác.
Thần thức của một người trong đó cũng nhanh chóng đảo qua người Từ Khuyết, tiếp đó, sắc mặt hắn đột nhiên kinh biến.
- Làm sao có khả năng, tu vi của người này... lại là Kết Đan kỳ.
- Cái gì?
Lập tức, đám tu tiên giả bên cạnh đều kinh hãi.
Trên lệnh truy nã rõ ràng viết là Luyện Khí kỳ, vừa mới qua mấy ngày? Người này liền biến thành Kết Đan kỳ? Sao có thể có chuyện đó?
- Không ổn rồi, người này khẳng định là ẩn giấu tu vi, lừa gạt Thiên Võ Tông.
- Không sai, chẳng trách ta phái ra nhiều đệ tử như vậy nhưng lại bặt vô âm tín, khẳng định là trúng kế rồi, đã chịu độc thủ của người này.
- Tu vi của hắn có khả năng không chỉ là Kết Đan kỳ, bây giờ còn muốn giở lại trò cũ, lừa chúng ta đi xuống.
- Mọi người đều dừng lại, ở trên đỉnh núi đối diện nghỉ ngơi, chớ tới gần Bàn Sơn Thôn.
Trưởng lão của mấy môn phái kia rối rít hạ lệnh.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn này, lập tức toàn bộ thay đổi phương hướng, hướng về ngọn núi đối diện lao đi.
Từ Khuyết cũng rất phối hợp nắm chặt nắm đấm, làm ra vẻ không cam lòng và đáng tiếc.
Vẻ mặt này vừa lúc bị những tu tiên giả kia nhìn thấy, lúc này có người kích động nói:
- Lưu trưởng lão quả nhiên nhìn rõ mọi việc, người này tỏ vẻ không cam lòng, khẳng định là do gian kế đã bị Lưu trưởng lão nhìn thấu.
Những trưởng lão khác cũng dồn dập chắp tay nói:
- Lưu trưởng lão quả là có mắt nhìn người, nếu không có ngươi nhắc nhở, e rằng hôm nay chúng ta đều phải bị tên tiểu tử vô liêm sỉ này lừa gạt tiến vào bẫy rập rồi.
- Chư vị quá khen rồi, quá khen rồi.
Lưu trưởng lão vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, cười ha ha gật đầu nói.
Âm thanh thông báo quen thuộc của hệ thống lúc này vang lên trong đầu Từ Khuyết, lại Trang Bức thành công, khen thưởng vài điểm Trang Bức, để hắn vui vẻ không thôi.
Hơn nữa quan trọng hơn chính là, hoàn thành việc kéo dài thời gian.
Trong lòng Từ Khuyết cười thầm, nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ rất không cam lòng, hừ lạnh một tiếng, cách núi hướng đám tu tiên giả đối diện kia hô:
- Coi như số các ngươi may mắn, sư phụ ta nói rồi, người dám bước vào Bàn Sơn Thôn nửa bước, giết không tha, những người ngày hôm qua kia chính là ví dụ tốt nhất.
Mọi người nghe thấy thế, lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Sư phụ?
Mẹ nó, quá gian trá a!
Thì ra là sư phụ của người này cũng tới, hơn nữa còn giấu ở trong bóng tối, muốn ám hại chúng ta.
Chẳng trách nhiều đệ tử Kết Đan kỳ như vậy đều biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu, hóa ra là bị sư phụ của người này tru diệt.
Vài tên Trưởng lão cũng nhíu mày lại, sau khi liếc mắt nhìn nhau, hướng Từ Khuyết hỏi:
- Sư phụ của ngươi là người phương nào?
Từ Khuyết ngửa đầu cười to hai tiếng, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói:
- Ha ha, đám rác rưởi các ngươi, có tư cách gì mà đòi biết đại danh của sư phụ ta? Biết điều thì mau mau quỳ xuống dập đầu mấy cái với Bàn Sơn Thôn, sau đó cút đi, bằng không chọc giận sư phụ ta, nhất định sẽ dọn sạch bảo khố của tông môn các ngươi, sau đó lại diệt cả nhà các ngươi.
- Ngươi muốn chết...
Một lão giả tính khí nóng nảy lập tức tức giận đến mức dựng râu trừng mắt, cầm phi kiếm muốn xông lên đánh.
Nhưng hắn lại bị người khác kéo lại, là Lưu trưởng lão.
- Chậm đã, người này thật sự là kẻ nham hiểm độc ác, lẽ nào các ngươi không nhìn ra sao? Rõ ràng là hắn đang cố ý làm chúng ta tức giận, muốn lừa chúng ta đi qua.
- Hơn nữa tu vi của sư phụ người này khẳng định không đơn giản, tuyệt đối ở bên trên chúng ta, bằng không thì hắn không thể không hề sợ hãi chút nào như vậy, chư vị đạo hữu cần phải tỉnh táo.
Lưu trưởng lão nói xong, mọi người lập tức giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, rùng mình một cái, tỉnh táo lại, dồn dập thầm hô nguy hiểm thật, suýt chút nữa lại trúng kế rồi!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 20 điểm Trang Bức!
Từ Khuyết đứng trên đỉnh núi phía sau Bàn Sơn Thôn, sau khi nghe được lời của Lưu trưởng lão nói cùng với phản ứng của mọi người, bên tai lại truyền tới âm thanh thông báo của hệ thống khen thưởng Trang Bức thành công, suýt chút nữa bị vui tới phát điên.
Không dễ dàng gì mà, hiếm khi đụng tới một đám đối thủ ngu như heo thế này.
Sau đó, tay hắn chống nạnh, đứng trên đỉnh núi hướng đám tu tiên giả đối diện kia kêu gào.
- Các ngươi tới đi, tới bắt ta đi mà.
- Cùng lắm thì ta trói một tay để cho các ngươi bắt!
- Thêm một chân?
- Đến cùng là có tới hay không? Không đến thì ta đi đây?
- Tiên sư nó, thật sự là không đến à?
- Haizz, cuộc đời này cầu một địch thủ mà không thể được, thật sự là quá buồn mà!
- Chẳng lẽ đời này của ta nhất định không có địch thủ sao? Sau này nên đổi tên thành Độc Cô Cầu Bại.
Từ Khuyết bày ra bộ dáng cao thủ tịch mịch, ngửa mặt lên trời thở dài.
-...
Đám tu tiên giả đối diện từ lâu đã mặt mũi co rúm lại, trong lòng điên cuồng mắng không ngớt.
Không có địch thủ em gái ngươi!
Độc Cô Cầu Bại em gái ngươi!
Ngươi chỉ là một Kết Đan kỳ, ngươi làm bộ cái quái gì?
Có gan thì ngươi lại đây!