Chương 16: Bày Trận
Cùng lúc đó, các thôn dân của Bàn Sơn Thôn cũng đã lên đường.
Dựa theo Từ Khuyết dặn dò, bọn họ đi xuống ruộng đào hang rắn, bắt rắn lấy máu, có người thì đi tới bể nước mò rùa đen, có người lại tiến vào rừng bắt chim.
Đoàn người đồng tâm hiệp lực, không bao lâu, ba bồn máu lớn cũng đã đặt ở trong thôn.
- Từ tiên trưởng để chúng ta lấy những loại máu này, đến cùng có tác dụng gì đây?
- Đúng đấy, chỉ là máu của mấy loại động vật này, có thể ngăn cản những tiên nhân kia sao?
- Haizz...
Các thôn dân tỏ rõ vẻ căng thẳng, lắc đầu thở dài.
Tiểu Nhu giơ nắm đấm trắng nhỏ nhắn lên, chân thành nói:
- Mọi người yên tâm, Từ Khuyết ca ca nhất định sẽ bảo vệ chúng ta.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tới hướng sau núi, trong lòng thầm nói, ta tin tưởng Từ Khuyết ca ca.
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đang đứng ở trên đỉnh núi, cũng không kêu gào nữa, dù sao nói quá nhiều cũng rất mệt.
Hắn quay đầu nhìn phía Bàn Sơn Thôn bên dưới ngọn núi, tu vi cao thâm làm thị lực của hắn vượt xa phàm nhân, vừa vặn nhìn thấy các thôn dân đều đã tụ tập ở trong thôn, lúc này liền đoán được bọn họ đã đem 3 loại máu động vật kia lấy xong.
Nói cách khác, bây giờ chỉ còn thiếu máu hổ nữa, thì có thể khởi động Bát Hoang Tứ Tượng Trận.
Con ngươi của Từ Khuyết đảo một vòng, nhìn về phía đám tu tiên giả trên núi đối diện, khịt mũi con thường cười lạnh nói:
- Đám rác rưởi các ngươi, nếu đã không dám ứng chiến, vậy ta cũng trở về đi ngủ đây, gặp lại sau.
Nói xong, liền xoay người nhảy vào trong núi rừng.
Tiếp đó, hắn triển khai thân pháp Tam Thiên Lôi Động, nhanh chóng di chuyển ở bên trong núi rừng, tìm kiếm hổ thú.
Mà vài tên trưởng lão trên ngọn núi đối diện lại sầm mặt lại, lạnh giọng nói nhỏ:
- Thân pháp của người này quỷ dị như thế, có chứa chớp giật, quả thực chưa từng nghe thấy.
- Sư phụ hắn tất nhiên sẽ không đơn giản, nhưng chúng ta cũng chưa từng nghe nói gần đây có đại nhân vật nào xuất hiện, đến tột cùng là ai đây?
- Không bằng chúng ta trước tiên giả bộ lấy lễ tiếp đón, tới hỏi thăm đối phương, sau khi tìm tòi hư thực, rồi mới tính tiếp?
- Không thể, tuyệt đối không thể!
Lúc này, Lưu trưởng lão lại lên tiếng.
Hắn bày mưu nghĩ kế vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, trầm giọng nói:
- Người này nguyên bản có ý định chọc giận chúng ta trước, bây giờ đột nhiên rời đi, nói vậy chính là muốn dẫn chúng ta đi vào, để cho sư phụ hắn có cớ để động thủ, chư vị cũng không thể mắc lừa!
- Nhưng chúng ta cũng không thể chờ mãi ở chỗ này được?
Có người cau mày nói.
Mọi người rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
- Đúng rồi, ta nhớ rồi.
Đúng lúc này, một lão giả đột nhiên kêu lên, lập tức dọa mọi người nhảy dựng lên một cái.
- Vương trưởng lão, lời vừa rồi của ngươi là thế nào?
Có lão giả mặt lộ vẻ không vui nói.
Vị Vương trưởng lão kia thì lại tỏ vẻ sợ hãi, rất kiêng kỵ nhìn Bàn Sơn Thôn một chút, sau đó cẩn thận từng li từng tí nói ra.
- Ta nhớ ra, sư phụ của người này vô cùng có khả năng là người kia.
- Ai chứ?
Mọi người lập tức bị hấp dẫn sự chú ý, dồn dập nhìn về phía Vương trưởng lão.
Vương trưởng lão trầm ngâm nói:
- Việc này phải nói tới từ mười năm trước, lúc đó ta du lịch thiên hạ, từng viếng thăm một cái đại tông phái ở nước láng giềng, may mắn từ trong miệng của tông chủ tông phái này nghe được một cái truyền thuyết.
- Ồ?
Mọi người càng tò mò.
Vương trưởng lão tiếp tục nói:
- Truyền thuyết rằng trong tu chân giới có vị đại nhân vật, tên là Đoạn Cửu Đức. Người này tính nết quái lạ, yêu thích trộm bảo khố của người khác, nếu hứng thú còn có thể diệt cả nhà người khác, là một người tội ác chồng chất, nhưng hắn lại có một thân tu vi cao thâm khó dò, liền cường giả tông chủ cấp bậc Anh Biến Kỳ đều từng bị hắn đạp ở dưới chân.
- Cái gì? Trong tu chân giới lại có một người như vậy sao?
Mọi người nghe xong, nhất thời kinh hãi.
Nói như vậy, trong tu tiên giới không thiếu những người cướp gà trộm chó như thế này, nhưng vì là cường giả, còn mạnh mẽ hơn so với nhân vật Anh Biến Kỳ, hầu như giống như là chí tôn, nhưng sao có thể làm được chuyện như vậy?
- Chư vị đừng không tin, việc này chính xác trăm phần trăm. Nếu hôm nay không nhìn thấy tính nết của người này, thêm vào hắn còn trộm qua bảo khố của Thiên Võ Tông, ta thực sự không thể liên tưởng tới vị Đoạn tiền bối kia.
- Nếu như vậy, người này vô cùng có khả năng chính là đệ tử của vị Đoạn tiền bối kia?
- Ái chà, người này cũng không dễ đắc tội a!
- Thế nhưng... Chuyện này cũng khó nói, nếu như vị Đoạn Cửu Đức kia thật sự có tu vi cao thâm khó dò, thì cũng không thể tới nơi thôn quê nghèo đói như chỗ của chúng ta đây.
- Nếu không, phái người đi Thiên Võ Tông cầu viện đi?
- Không được, nếu như Thiên Võ Tông đến, giải thưởng treo lên kia chẳng phải là không còn nữa ư?
- Không sai, hơn nữa người này còn trộm Tàng Bảo khố của Thiên Võ Tông, nếu như chúng ta có thể hắn bắt, những bảo bối kia còn không phải sẽ thuộc về chúng ta hay sao?
- Nói có lý, mặc kệ như thế nào, cũng không thể đi một chuyến uổng công được?
...
Ngay khi những tu tiên giả kia đang suy đoán nghị luận lung tung, Từ Khuyết dĩ nhiên đi dạo hơn nửa vòng ngọn núi phía sau Bàn Sơn Thôn, cuối cùng cũng coi như công phu không phụ lòng người.
Ở bên một dòng suối nhỏ cạnh một sườn núi, hắn phát hiện một con hổ đang nghỉ ngơi.
Nói tóm lại, tướng mạo của con hổ này cùng những con hổ trên địa cầu cũng không giống nhau.
Ngoại hình của nó to lớn, hầu như có thể so với một con tê giác, trong miệng còn có hai cái răng dài sắc bén chìa ra, cực kỳ giống loài hổ trên địa cầu đã tuyệt chủng từ thời tiền sử, Kiếm Xỉ Hổ.
Nhưng lấy tu vi bây giờ của Từ Khuyết, đối phó với loại hổ này, quả thực là dễ như ăn bánh.
"Vèo" một tiếng, dưới chân hắn tia chớp xẹt qua, Tam Thiên Lôi Động được triển khai ra, trong nháy mắt xuất hiện ở phía sau con Kiếm Xỉ Hổ kia, tiếp theo chưởng đao vung lên, hướng sống lưng của con hổ đánh xuống!
"Răng rắc!"
Chỉ nghe một tiếng xương cốt vỡ vụn, con Kiếm Xỉ Hổ kia liền ngơ ngơ ngác ngác chết đi.
Từ Khuyết cũng không lãng phí thời gian, nhấc thi thể con hổ lên liền hướng về thôn làng bên dưới ngọn núi mà đi.
Các thôn dân đã chờ đợi từ lâu, thấy Từ tiên trưởng vác theo một con hổ thú xuất hiện, đoàn người ngơ ngác cùng thán phục một trận.
Nhưng Từ Khuyết lại không có thời gian Trang Bức, dặn dò bọn Đại Tráng mau mau đem con hổ đi lấy máu, đồng thời vung tay lên, đem ba bồn lớn máu của rắn, rùa đen và chim đã chuẩn bị kỹ càng kia, thu vào không gian chứa đồ bên trong hệ thống.
Không lâu lắm, máu hổ cũng đã lấy xong, Từ Khuyết ngay cả chào hỏi cũng không kịp, liền triển khai thân pháp Tam Thiên Lôi Động nhanh chóng rời đi.
Thời gian giành giật từng giây, trước khi đám kia tu tiên giả kia quyết định đi vào trong thôn, hắn cần phải đem trận pháp khởi động, bảo đảm an toàn của thôn dân.
Quá trình thuận lợi một cách lạ thường.
Từ Khuyết trở lại vị trí bốn cái mắt trận, ở thanh long phía đông thì đổ vào máu rắn.
Dòng máu màu đỏ trong nháy mắt bị mặt đất hấp thu, lấy mắt trận làm trung tâm, trên mặt đất hiện ra một bộ hình ảnh đỏ như máu, đó là một đồ đằng cự long.
Từ Khuyết sau khi âm thầm lấy làm kỳ lạ, liền hướng về phương vị Huyền Vũ chạy đi, y hình dáng vẽ hồ lô, đổ máu rùa vào, trên mặt đất cũng xuất hiện đồ đằng của một con rùa lớn.
...
Rất nhanh, khi hắn ở phương vị mắt trận Chu Tước thứ tư đổ máu chim xuống, khí thế ở phạm vi mười dặm quanh Bàn Sơn Thôn rõ ràng phát sinh gợn sóng.
Nơi đồ đằng Chu Tước hình thành, trên không trung đột nhiên phát sinh một tiếng vang trầm thấp, như là một tiếng sấm rền nổ vang.
Ầm!
Trong nháy mắt, một luồng thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng nhanh chóng ngưng tụ, ở trên bầu trời Bàn Sơn Thôn hình thành một cái vòng xoáy to lớn, như vực sâu không đáy, tham lam rút lấy linh khí bốn phía.
Tiếp đó, linh khí hóa thành một đạo bình chướng dạng cái bát lớn, trực tiếp úp ngược xuống, đem cả thôn cùng với phạm vi mười dặm xung quanh bao phủ.
Sau đó trên bầu trời đông tây nam bắc bốn phía Bàn Sơn Thôn, đột nhiên có ánh sáng hừng hực phóng ra, như ngôi sao trời treo cao.
Bát Hoang Tứ Tượng Trận, khỏi động!
Động tĩnh lớn như vậy, nhất thời đã kinh động tới toàn bộ thôn dân trong thôn.
Mọi người trợn mắt ngoác mồm nhìn màn ánh sáng bình chướng đột nhiên xuất hiện trên không trung, tưởng rằng những tiên nhân kia đã bắt đầu ra tay, bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, quỳ xuống đất cầu thần linh che chở.
Từ Khuyết trở lại, thấy cảnh này, sửng sốt ngẩn người:
- Các ngươi quỳ làm gì thế? Đây là trận pháp ta bày xuống mà, mọi người con mau đứng lên, sau này sẽ không còn ai có thể bắt nạt các ngươi được nữa.
- Trận... Trận pháp?
Các thôn dân đều ngạc nhiên.
Thì ra đây chính là trận pháp!
Nhưng mà... Chỉ có một màn ánh sáng mỏng như thế, có thể đỡ được nhiều tiên nhân như vậy sao?
Các thôn dân nhìn lẫn nhau, nội tâm đều có chút ngờ vực, lại không ai dám mở miệng hỏi.
Chỉ có Tiểu Nhu tỏ vẻ mừng rỡ chạy tới, vui vẻ nói:
- Từ Khuyết ca ca, chúng ta thật sự sẽ an toàn sao?
- Đương nhiên là thật.
Từ Khuyết nở nụ cười.
Nhìn dáng dấp khả ái kia của Tiểu Nhu, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Tiểu Nhu lập tức ngây người, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Từ Khuyết thấy nàng thẹn thùng như thế, không khỏi cười to:
- Ha ha, được rồi, các ngươi chờ ở đây, xem ta thu thập bọn họ như thế nào.
- A, Từ Khuyết ca ca, ngươi không ở lại đây sao?
Tiểu Nhu cả kinh nói.
- Sau khi giải quyết xong bọn họ ta sẽ trở lại, trận pháp này bày ra là để bảo vệ các ngươi, chỉ có các ngươi an toàn, ta mới có thể không kiêng dè gì đi thu thập bọn họ.
- Nhưng... Nhưng mà bọn họ có nhiều người như vậy...
Tiểu Nhu lo lắng nói.
- Cho dù có nhiều người hơn nữa thì đã sao, ta chắc chắn sẽ không để bọn họ bắt nạt người của thôn chúng ta.
Từ Khuyết nói to.
Ra vẻ ta làm tất cả vì muôn dân, lập tức làm cảm động vô số thôn dân.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng năm điểm Trang Bức.
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, Từ Khuyết đắc ý nở nụ cười:
- Ha ha, ta đi một lát sẽ trở lại, mọi người đừng lo lắng.
Nói xong, trong nháy mắt triển khai ra thân pháp Tam Thiên Lôi Động, cả người hóa thành một tia chớp, lần thứ hai lướt lên trên đỉnh núi.
...
Mà lúc này, những tu tiên giả trên núi đối diện đã sớm bị động tĩnh của Bát Hoang Tứ Tượng Trận làm kinh động, đều đưa mắt nhìn tới.
- Chuyện gì thế kia?
- Hình như có người bày trận pháp.
- Động tĩnh đúng là rất lớn, nhưng nhìn lại có vẻ bình thường, cũng không thấy có uy lực gì.
- Đúng rồi, chỉ có một màn ánh sáng do linh khí tụ tập thành, so với hộ sơn đại trận của môn phái chúng ta còn kém xa.
- Trò mèo mà thôi.
Mọi người quan sát trận pháp xong, đều lắc đầu, tỏ vẻ xem thường.
Chỉ có mặt vị Lưu trưởng lão kia lộ vẻ suy tư, không lâu lắm, ông ta đột nhiên chấn động, hô to nói:
- Không tốt, chúng ta bị thằng ranh kia lừa rồi. Nếu như Bàn Sơn Thôn thật sự có cao nhân tọa trấn, hắn cần gì phải bày trận?
Mọi người nghe xong, hoàn toàn tỉnh ngộ lại.
- Đúng vậy, hơn nữa còn là loại tiểu trận pháp phổ thông này, căn bản không giống như là xuất ra từ tay của cao thủ.
Lưu trưởng lão vuốt chòm râu bạc trắng, cười to lên:
- Ha ha, trước đây chúng ta bị hồ đồ rồi, bị tên tiểu tử cáo mượn oai hùm kia lừa, nhưng lần này hắn tự cho là thông minh, chột dạ bày xuống trận pháp, quả thực là làm điều thừa. Chư vị đồng đạo, ta dám cam đoan, bên trong Bàn Sơn Thôn tuyệt không có cao thủ nào, chúng ta đi phá trận đi.
Nói xong, Lưu trưởng lão trước tiên bấm pháp quyết, lộ ra vẻ uy phong hiển hách, giẫm phi kiếm bay lên trời. Những trưởng lão và các đệ tử phía sau từng người rút ra phi kiếm dự định đại khai sát giới.
Nhưng vào lúc này, phía Bàn Sơn Thôn đột nhiên có một thân hình bay lượn ra, nhìn tựa như chớp giật, một hơi thở trước còn giống như ở rất xa, thế nhưng ngay sau đó bỗng nhiên xuất hiện ở trên đầu Lưu trưởng lão.
- Hả?
Lưu trưởng lão cảm nhận được trên đỉnh đầu tựa hồ có một bóng ma, trong lòng sinh ra ý nghĩ, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Vèo, hừng hực chớp giật xẹt qua trước mắt, Lưu trưởng lão trừng mắt tới sắp nứt, trong lòng hơi hồi hộp, thầm nói không tốt.
Nhưng chưa chờ ông ta kịp phản ứng để chuẩn bị chạy trốn, một cái chân to mang theo chút mùi vị thình lình hướng lên trên mặt ông ta đạp tới.