Chương 158: Ngươi Trang Bức?
- Đoàn kết chính là sức mạnh...
Bên trong cung điện, nguyên bản Tô Linh Nhi đã sắp tuyệt vọng, đột nhiên mở hai mắt ra, ngạc nhiên mừng rỡ cực kỳ.
- Thanh âm này... là Tôn Ngộ Không, hắn lại đang hát! Hơn nữa, bài hát này, nghe càng có loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào!
Nàng nhìn về phía bên trong cung điện, hầu như hết thảy dị tộc đều nhiệt huyết cháy lên, song quyền nắm chặt, loại tuyệt vọng cùng sợ hãi vừa nãy kia, tựa hồ đã quét một cái sạch sành sanh.
- Yêu Hoàng, là Vu Yêu Hoàng đang hát!
- Thì ra hắn thật sự không đi, hắn vẫn còn, vẫn đang làm chuẩn bị.
- Không sai, đây thật sự là tiếng nói của hắn, không nghĩ tới Yêu Hoàng còn có thể hát, hơn nữa hát hay như vậy!
- Ta đột nhiên cảm giác trong cơ thể nhiệt huyết sôi trào, có loại kích động muốn lao ra cùng đám yêu thú kia đại chiến 300 hiệp.
- Đừng đi ra ngoài, Yêu Hoàng đây là đang khích lệ chúng ta, để chúng ta nhặt lại dũng khí niềm tin, để chúng ta tiếp tục đoàn kết, duy trì trận pháp.
- Không sai, chúng ta không nên lại sợ hãi, tiếp tục kiên trì, Yêu Hoàng lập tức liền xuống tới.
Mọi người đều ngạc nhiên mừng rỡ hô.
Trong phút chốc, cả tòa trận pháp lại trở nên sáng sủa, màn ánh sáng bình phong phóng ra huy mang hừng hực, so với trước đây còn muốn mãnh liệt hơn.
Hiển nhiên bài hát này của Từ Khuyết đã đưa đến tác dụng lớn lao.
Năng lực nhất tinh Nhạc Sư, để bài ca vốn làm người phấn chấn này, lập tức thâm nhập lòng người, kích phát đấu chí của hết thảy dị tộc, chấn chỉnh lại sĩ khí.
Bên ngoài lầu tháp, đông đảo yêu thú cũng ngẩn ra.
Làm sao đột nhiên có người hát lên rồi? Hơn nữa còn là từ trong lầu tháp truyền tới...
Bọn nó không cách nào cảm thụ sức mạnh cùng ảnh hưởng mang theo bên trong nhạc khúc, bởi vì hiệu quả Nhạc Sư của Từ Khuyết chỉ gia trì ở trên người dị tộc ở tầng một lầu tháp, cũng không phải là đem hiệu quả này khuếch tán ra.
Vì thế ở trong tai đám yêu thú, đây chỉ là một nhạc khúc phổ thông nghe vào tương đối đặc biệt mà thôi.
Thế nhưng, trận pháp của lầu tháp đột nhiên cường thịnh lên, cũng làm cho lĩnh chủ yêu thú cùng với vài tên yêu thú Nguyên Anh kỳ cảm thấy kinh ngạc.
Nguyên bản trận pháp sắp tan rã, làm sao lại đột nhiên lại khôi phục sức phòng ngự? Thậm chí... còn cường thịnh hơn lúc trước?
- Không đúng, là bởi vì bài hát này ảnh hưởng dị tộc trong tháp!
- Đây chẳng lẽ chính là Nhạc Sư trong truyền thuyết?
- Nghe nói trong nhân tộc có tu sĩ chuyên môn tu luyện nhạc sư, lấy nhạc chứng đạo!
- Tiếng nhạc có thể đoạt hồn câu phách, cũng có thể khống chế tư tưởng của người khác.
- Nhìn không ra, bên trong đám dị tộc này lại còn ẩn giấu một vị Nhạc Sư, người như thế ở chiến trường, tác dụng quá to lớn, nhất định phải bắt sống.
Trong mắt vài tên yêu thú trực thả tinh quang.
Cùng lúc đó, bên trên lầu tháp, Từ Khuyết vừa đánh trống, vừa hướng một khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo cuối cùng phác hoạ phù văn.
Tiếp theo, trong đầu liền truyền đến tiếng thông báo của hệ thống.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 90 điểm Trang Bức!
Ding, phàm âm nổi lên, do lòng sinh ra, chúc mừng kí chủ lĩnh ngộ chân chính hàm nghĩa của nhạc khúc, thăng cấp nhị tinh Nhạc Sư!
Thăng cấp nhị tinh Nhạc Sư?
Từ Khuyết hơi dừng lại một chút, đột nhiên trong lòng mừng rỡ.
Thì ra thân phận Nhạc Sư còn có thể thăng cấp như thế, lúc này thực sự là kiếm bộn rồi, phải biết, một quyển sách kỹ năng "Nhị tinh Nhạc Sư", ở bên trong thương thành đến bán tới 1500 điểm Trang Bức đấy.
"Đùng!"
Lúc này, theo hắn một lần cuối cùng gõ xuống, một bài "Đoàn kết chính là sức mạnh" đã diễn tấu xong!
Mà một khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo cuối cùng cũng triệt để hoàn thành, bị Từ Khuyết thu vào không gian chứa đồ của hệ thống cùng với tám khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo khác.
- A, là thời điểm xuống Trang Bức rồi. Yêu thú đúng không, mấy vạn con đúng không, khà khà, đều biến thành kinh nghiệm cho ta, đến trong bát của ta đi.
Hắn đứng lên, cười lạnh đi xuống lầu dưới.
Cùng lúc đó, ở ngoài đại điện tầng một.
Đám yêu thú đã ngừng va chạm, bởi vì trận pháp đã mạnh mẽ hơn, khó có thể dùng ngoại lực phá hủy.
Vì thế đám lớn yêu thú đều bị tên nam tử lĩnh chủ kia gọi trở lại.
Thân là yêu thú lĩnh chủ, gã vẫn rất có nhãn lực, dĩ nhiên nhìn ra trận pháp ở ngoài tòa tháp lâu này vô cùng bất phàm, phải đi công phá niềm tin trong nội tâm của những tên dị tộc kia.
Hơi im lặng một chút, yêu thú lĩnh chủ nhẹ nhàng phất phất tay, lạnh lẽo cười nói:
- Để con nửa người nửa hổ kia dẫn người của bọn họ tới.
- Dạ!
Một con Hắc Hùng Nguyên Anh kỳ đáp, lúc này xoay người hướng phía sau chạy đi.
Không lâu lắm, phía sau bầy yêu thú đột nhiên nhường ra một con đường.
Chợt, hơn mười người dị tộc bị người áp lại đây, mà phụ trách áp giải dị tộc, cũng là dị tộc!
Bên trong cung điện, đông đảo dị tộc nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt đột nhiên kinh biến.
- Hổ Vương, chính là Hổ Vương!
- Ngươi... ngươi đang làm gì? Vì sao áp giải người của bộ tộc ta?
Lúc này, bên trong cung điện, tiếng kinh hô liên miên.
Bởi vì người phụ trách áp giải dị tộc chính là Hổ Vương!
Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới, Hổ Vương của Vạn Yêu Bộ Lạc bây giờ lại đang áp giải tộc nhân của bọn họ, từng bước một đi tới đại điện.
- Đáng ghét, thì ra kẻ phản bội chính là hắn, bán bộ tộc ta đi, cấu kết với yêu thú!
Vài ông lão Thiên Yêu bộ lạc nhất thời tức giận, tức giận đến run cả người.
Sắc mặt của Tô Linh Nhi cũng lạnh lẽo, đằng đằng sát khí!
Trong lòng của dị tộc còn lại cũng cảm thấy lạnh lẽo, đến lúc như thế này, bọn họ đã rõ ràng, dị tộc thật sự có một kẻ phản bội, chính là Hổ Vương!
Hơn nữa, cũng chính là Hổ Vương đem thời gian cùng địa điểm đăng cơ đại điển tiết lộ cho yêu thú, mới đưa tới trận đại họa hôm nay.
...
Nhưng mà, đối mặt với ánh mắt phẫn nộ của đông đảo dị tộc, Hổ Vương lại không để ý chút nào, cười lạnh nói:
- Ha ha, kẻ phản bội cái gì? Vị trí Yêu Hoàng này vốn nên do ta đến ngồi, bây giờ, ta chỉ là đến đoạt lại thứ thuộc về ta.
Nói đến đây, y liếc mắt nhìn tên nam tử yêu thú kia, tràn ngập kính nể nói:
- Hơn nữa, ta đã cùng lĩnh chủ đại nhân hợp tác, chỉ cần ta trở thành Yêu Hoàng, bộ tộc ta từ nay liền có thể được yêu thú tộc bảo vệ cho, giúp bọn họ trồng linh dược, đào linh thạch, luyện quặng sắt, cũng không cần tiếp tục trốn trốn tránh tránh, chuyện này có gì không tốt?
Lời này vừa nói ra, dị tộc bên trong cung điện triệt để tức giận.
- Vô liêm sỉ, ngươi là kẻ phản bội, mà ngay cả câu nói như thế cũng nói ra được!
- Giúp yêu thú trồng linh dược, đào linh thạch, luyện quặng sắt? Đây chẳng phải là muốn bộ tộc ta trở thành nô lệ cho bọn chúng?
- Kẻ phản bội mới sợ chết, cho dù chúng ta chết, cũng không thể làm nô lệ!
Đám dị tộc đều nổi giận nói.
Hổ Vương liên tục cười lạnh, lắc đầu nói:
- Giúp lĩnh chủ đại nhân làm việc, đó là vinh hạnh của các ngươi, nếu không muốn, vậy thì chờ chết đi.
Nói xong, hắn liền lui về sau một bước, đem hơn mười dị tộc máu me khắp người đẩy tới.
Hơn mười dị tộc, chính là đám người lúc trước từ trong đại điện rời đi kia, không chỉ có không phá vòng vây thành công, ngược lại còn bị trở thành tù binh, đồng thời bị thương nặng, liền lời nói đều không có khí lực nói ra.
Nam tử yêu thú đứng ở ngoài đại điện, ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người bên trong, trêu tức cười nói:
- Ha ha, bản lĩnh chủ hôm nay tâm tình rất tốt, nếu các ngươi quỳ xuống hướng ta dập đầu xin tha, ta có thể tha các ngươi một con đường sống, sau đó an tâm bán mạng vì yêu thú bộ tộc ta, bằng không... kết cục liền như vậy!
Vừa dứt lời, gã bỗng nhiên vỗ một chưởng hướng về một tên tù binh dị tộc bên cạnh.
"Ầm!"
Dưới một tiếng vang trầm thấp, tên tù binh dị tộc kia liền kêu thảm thiết cũng không kịp, trong nháy mắt nổ thành một đám mưa máu, rơi trên mặt đất.
Tình cảnh này, nhất thời để dị tộc bên trong cung điện muốn rách cả mí mắt, phẫn nộ vạn phần.
Nhưng niềm tin trong lòng, cũng vào đúng lúc này xuất hiện dao động.
Tên tù binh dị tộc bị một chưởng vỗ chết kia có tu vi là Nguyên Anh kỳ tầng tám.
Kết quả vẻn vẹn mới một chưởng, liền biến thành sương máu, có thể thấy được thực lực của tên lĩnh chủ Anh Biến kỳ này cường đại cỡ nào.
- Thôi, như vậy sẽ làm ô uế tay của ta.
Lúc này, yêu thú lĩnh chủ vừa mới giết người xong đột nhiên nhíu mày, ánh mắt quét về phía vài tên thủ hạ Nguyên Anh kỳ, nhàn nhạt nói:
- Còn lại mấy tên này thưởng cho các ngươi, ăn sạch sẽ một chút, ta không muốn nhìn thấy một chút xíu thịt nát cùng xương nào.
- Đa tạ lĩnh chủ đại nhân!
Mấy con yêu thú Nguyên Anh kỳ nhất thời tỏ rõ vẻ kích động, bỗng nhiên nhảy ra, đánh về phía hơn mười tù binh dị tộc kia, cắn xé tại chỗ.
"A..."
Hơn mười tù binh dị tộc lập tức phát sinh tiếng kêu thảm thiết kịch liệt, trơ mắt nhìn huyết nhục trên người mình, từng khối từng khối bị những yêu thú kia kéo xuống, nuốt vào trong bụng.
Toàn bộ tình cảnh, cực kỳ tanh máu, khiến cho người sởn cả tóc gáy, tê cả da đầu.
- Dừng tay!
- Đám cầm thú các ngươi!
- Các ngươi sẽ bị trời tru đất diệt!
Bên trong cung điện, đông đảo dị tộc triệt để tức giận, đều gào thét lên.
Nhưng mà như thế cũng không thể ngăn cản những yêu thú kia gặm nhấm, hơn mười dị tộc đều chết th trạng khiến người ta không đành lòng nhìn.
Hổ Vương đứng ở bên cạnh nhìn tình cảnh này, trên mặt không có một chút thương hại nào, trái lại liên tục cười lạnh nhìn chằm chằm dị tộc bên trong cung điện, lắc đầu nói:
- Không quỳ xuống xin tha, đây chính là kết cục của các ngươi.
Yêu thú lĩnh chủ cũng nhìn về phía đại điện, giễu giễu nói:
- Ta vẫn là câu nói kia, quỳ xuống dập đầu, liền có thể sống, làm nô bộc của ta.
"..."
Toàn bộ trong đại điện là một mảnh vắng lặng.
Tất cả mọi người đều bị một màn máu tanh khốc liệt này làm kinh sợ, có người phẫn nộ, cũng có người trong lòng sợ hãi, không nhịn được lần thứ hai kinh hoảng lên.
Dù sao kiểu chết này quá khủng bố, còn không bằng thừa dịp trận pháp chưa phá, tự đoạn tính mạng để được sảng khoái.
Cái ý niệm này mới từ trong lòng bọn họ hiện ra, huy mang của trận pháp lập tức lại hạ xuống.
Trong mắt yêu thú lĩnh chủ xẹt qua một ít tinh mang, ha ha cười nói:
- Cuối cùng cho các ngươi thêm thời gian ba cái hô hấp, hoặc là quỳ xuống dập đầu, làm nô bộc của ta, hoặc là... Chết!
- Ha ha ha ha...
Đang lúc này, một đạo tiếng cười sang sảng, đột nhiên từ bên trong cung điện truyền ra.
Mọi người tại đây dồn dập ngẩn ra, quay đầu nhìn lại.
Từ Khuyết tăng tăng tăng từ trên cầu thang đi xuống, nhìn về phía tên yêu thú lĩnh chủ ngoài điện kia, tỏ rõ vẻ xem thường lắc đầu nói:
- Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, ngươi đang Trang Bức cha đang sầu!
- Hả? Một con hầu tử? Ha ha, thú vị, ngươi chính là Yêu Hoàng mới của dị tộc sao? Đúng là rất thích hợp để làm sủng vật của ta.
Yêu thú lĩnh chủ vẫn chưa nổi giận, ánh mắt rơi vào trên người Từ Khuyết, sau khi đánh giá một phen, trên mặt nhất thời tràn ngập trêu tức cùng nghiền ngẫm.
Từ Khuyết thì lại cười lạnh:
- Ngươi bị thiểu năng à, dưới trướng bản Yêu Hoàng đang cần một tên đồng tử thổi tiêu, ngươi nếu như bây giờ quỳ xuống dập đầu, ta còn có thể cân nhắc thu phục ngươi! Bằng không, liền ăn của ta một pháo!
Nói xong, bàn tay hắn lật một cái, đột nhiên từ bên trong không gian chứa đồ của hệ thống lấy ra một khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo.
"Ầm" một tiếng, đập ầm ầm rơi xuống đất, nòng pháo vững vàng nhắm ngay hết thảy yêu thú ngoài điện!