Chương 159: Xưa Nay Chưa Từng Thấy Yêu Cầu Tiện Như Thế
Toàn trường trong nháy mắt vắng lặng một mảnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn về phía Từ Khuyết mới lấy ra Thần Uy Pháo, lập tức toàn bộ đều há hốc mồm.
Pháo?
Thời điểm như thế này, chuyển pháo ra ngoài làm gì?
Trong đại điện, rất nhiều dị tộc sau khi nhìn thấy Từ Khuyết xuất hiện, đang tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, đột nhiên sắc mặt cứng đờ, đọng lại ở tại chỗ.
Gần như cùng lúc đó, nội tâm của mọi người dâng lên một loại linh cảm bất an.
Có người nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Từ Khuyết, thấp thỏm bất an hỏi:
- Yêu... Yêu Hoàng điện hạ, ngươi bỏ ra một canh giờ, sẽ không phải chính là vì rèn khẩu pháo này chứ?
Lời này vừa hỏi ra, ánh mắt của mọi người trong đại điện cũng đều tập trung đến trên người Từ Khuyết, ngay cả Tô Linh Nhi cũng không ngoại lệ.
Bọn họ đều từng gặp loại pháo này, chính là phàm nhân dùng để đánh trận, uy lực đối với phàm nhân mà nói, vẫn là rất mạnh, nhưng đối với tu sĩ, hầu như chỉ giống gãi ngứa.
Vì thế trong lòng bọn họ giờ khắc này rất bất an, nếu như vị Yêu Hoàng này thật sự tốn một canh giờ đi chế tạo một khẩu pháo này, thì bọn họ thật sự sẽ phải phun máu ba lần.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại sáng mắt lên, vỗ vỗ thân pháo đen kịt, cười híp mắt nói:
- Ah, không nhìn ra ngươi còn rất cơ trí, thế nhưng đây không phải là pháo bình thường, cái này gọi là Thần Uy Sung Năng Pháo, thần uy của một pháo, vô địch thiên hạ!
Mọi người vừa nghe thấy thế, mặt trong nháy mắt toàn bộ biến sắc, mắt tối sầm lại, suýt nữa tức ngất đi tại chỗ.
Trời ơi, chúng ta liều sống liều chết bảo vệ lầu tháp, còn kiên trì lưu đến bây giờ, ngươi lại đem thời gian quý giá như thế, lãng phí ở trên một khẩu pháo?
Còn thần cái gì uy cái gì pháo, thần em gái ngươi! Bệnh thần kinh à!
Trong nháy mắt, một ít niềm tin cuối cùng thủ vững trong lòng của đông đảo dị tộc, tất cả đều sụp đổ.
Cả tòa trận pháp "Oanh" một tiếng, tại chỗ ảm đạm xuống, cực kỳ suy yếu.
Sở dĩ còn chưa triệt để tan vỡ, bởi vì còn có mấy người đang thủ vững.
Ví dụ như mấy ông lão Thiên Yêu bộ lạc, Tô Linh Nhi, cùng với Tô Tiểu Thất.
Tô Linh Nhi cùng vài ông lão Thiên Yêu bộ lạc, đã tận mắt chứng kiến qua rất nhiều kỳ quái thủ đoạn của Từ Khuyết, cũng chứng kiến hắn sáng tạo ra đủ loại kỳ tích.
Bây giờ tuy rằng nhìn thấy pháo, nội tâm có chút thất vọng, nhưng vẫn là bảo lưu một điểm chờ mong.
Chỉ là điểm chờ mong ấy cũng không có tác dụng bao lớn, toàn bộ trận pháp yếu tới cực điểm, một con yêu thú Kim Đan kỳ cũng đủ để đánh vỡ.
- A, không nghĩ tới, chúng ta sẽ chết buồn cười như vậy.
Một tên lão giả dị tộc tỏ vẻ cười khổ, cả người mất đi khí lực chống đỡ, dựa vào vách tường ngồi xuống, cực kỳ cô đơn.
Loại bầu không khí này, một thoáng tràn ngập toàn bộ đại điện.
Mọi người đã không còn tâm tư tức giận với Từ Khuyết nữa rồi, bắt đầu tiếp thu sự thật tử vong.
- Ta không trách Yêu Hoàng điện hạ, ta chỉ trách mình quá ngu, lựa chọn lưu lại!
- Sớm biết liền lao ra rồi, dù cho chết ở dưới miệng yêu thú cũng tốt hơn tình huống hiện tại.
- Đúng đấy! Chí ít sẽ không trước lúc chết, còn gặp đả kích lớn như vậy.
- Ài, thôi thôi, đây chính là số mệnh của bộ tộc ta, suốt đời cũng chỉ có như thế.
- Ở đây có nhiều đại vương bộ lạc như thế, nếu hôm nay chết hết, sợ là hết thảy bộ lạc của chúng ta cũng khó có thể sinh tồn thêm bao lâu.
- Bộ tộc ta... Thật sự muốn tuyệt diệt như vậy sao?
Càng ngày càng nhiều người lắc đầu thở dài, tự giễu hoặc hối tiếc, trong lòng tràn ngập bi ai.
Tô Linh Nhi cũng nhìn về phía Từ Khuyết, mang theo vẻ mong đợi cuối cùng hỏi:
- Tôn Ngộ Không, ngươi nhất định đã chuẩn bị những thủ đoạn khác, đúng không?
- Không có nha, đối phó đám yêu thú súc sinh này, Thần Uy Sung Năng Pháo đã đủ, nhưng trên người các ngươi có linh thạch không? Mau mau đều lấy ra đi, theo trẫm đại sát tứ phương.
Từ Khuyết vẫn hăng hái nói.
Nhưng Tô Linh Nhi cùng vài tên cường giả Thiên Yêu bộ lạc vừa nghe thấy thế, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng xám.
Thật sự chỉ có khẩu pháo này?
Xong thật rồi!
Tất cả kỳ vọng đều hóa thành bọt biển.
Mà tình cảnh bên trong cung điện này, yêu thú lĩnh chủ bên ngoài nhìn thấy, lại suýt chút nữa bật cười.
Gã đã không vội tiến công, dưới cái nhìn của gã, trận pháp phòng ngự ở ngoài tòa tháp lâu này, cơ bản đã vô dụng, mà đám dị tộc bên trong kia liền như giun dế, chỉ cần mình muốn, nhẹ nhàng nhấn một cái, đám giun dế phải thịt nát xương tan.
- Ha ha, con khỉ, ngươi cũng thật là một Yêu Hoàng thú vị nha! Nguyên bản ta xác thực còn đang phát sầu không biết phải phá trận như thế nào, ngươi ngược lại tốt, lập tức đưa tới đại lễ cho ta.
Yêu thú lĩnh chủ lớn tiếng cười nói, tỏ rõ vẻ châm chọc.
Hổ Vương cũng cất bước hướng tới trước, tỏ rõ vẻ cười lạnh, nhìn mọi người bên trong cung điện nói:
- Thế nào? Nhìn thấy chưa? Các ngươi chọn một vị tân Yêu Hoàng chó má ra sao? Ta đã sớm nói rồi, vị trí tân Yêu Hoàng, nên do ta đến ngồi!
Từ Khuyết lúc này cũng vừa mới phát hiện Hổ Vương ở đây, hơn nữa còn cùng yêu thú đứng chung một chỗ, nhất thời liền kịp phản ứng lại là chuyện gì xảy ra, sắc mặt đột nhiên chìm xuống, cả giận nói: - Ngươi cầm thú này, hóa ra là ngươi ở sau lưng giở trò.
- Mắng chửi đi, ta ngược lại muốn xem xem, cái miệng độc này của ngươi, trước khi chết còn có thể mắng ra lời gì nữa.
Hổ Vương không sợ hãi, liên tục cười lạnh.
Lông mày Từ Khuyết nhất thời nhếch lên một cái.
Ái chà, lại tự tới cửa tìm mắng? Tốt! Ta giúp ngươi!
Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lãng, ngày hôm nay ta liền phải mượn dùng rồi!
Lúc này, sắc mặt hắn ngưng lại, khí tức đan điền bỗng nhiên nhấc lên, trung khí mười phần quát lên:
- Lớn mật hổ tặc, trẫm nguyên tưởng rằng ngươi thân là lão thần của bộ tộc ta, đến trước trận, đối mặt hai quân tướng sĩ, tất có cao kiến, không nghĩ tới, càng nói ra lời thô bỉ như vậy! Ngươi vốn là người của Vạn Yêu Bộ Lạc, ban đầu nên cứu giúp bộ tộc ta, nhưng giờ lại phản lại đi trợ giúp yêu thú, đồng mưu soán vị, quả thực tội ác sâu nặng, Thiên Địa bất dung!
- Hả? Chỉ như vậy?
Dị tộc bên trong cung điện vừa nghe thấy thế, đều kinh ngạc, liền ngay cả Hổ Vương cũng có chút ngơ ngác.
Tình huống gì thế này?
Con khỉ này không phải xưng danh ác miệng sao? Làm sao ngày hôm nay mắng người lại khách khí như vậy? Hơn nữa còn có vẻ nho nhã như vậy, đến cùng là muốn nói cái gì?
Hổ Vương sửng sốt một chút, không khỏi cười ra tiếng:
- Con khỉ, trình độ mắng người của ngươi, làm sao giảm sút lợi hại như vậy, là sợ sao?
Từ Khuyết không để ý đến, tiếp tục trách mắng:
- Hổ tặc, hiện nay ngươi cấu kết kẻ địch của bộ tộc ta, còn dám ở trước mặt trẫm nói xằng số trời, thương nhiêm lão tặc, mệnh ngươi sắp về dưới cửu tuyền, đến lúc đó có mặt đi gặp liệt tổ liệt tông của ngươi không! Tên phản tặc, ngươi sống uổng mấy trăm năm, một đời chưa lập chút công nào, chỉ có thể khua môi múa mép, trợ giúp yêu thú làm trái!
- Ngươi...
Nhắc tới liệt tổ liệt tông, Hổ Vương rốt cục nổi giận.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, trực tiếp ngắt lời nói:
- Ngươi từ nhỏ đã thiếu dinh dưỡng, lớn lên thiếu tình cảm, bà không thương, ông không yêu. Má trái thích ăn đòn, má phải thích ăn đạp. Lừa thấy lừa đá, heo thấy heo giẫm. Trời sinh chính là loài dưa chuột, muốn ăn đập! Lớn lên lại là loài hạch đào, muốn ăn nện!
- Vô liêm sỉ, ngươi...
- Ngươi cái gì ngươi, ông nội ta dạy cho ngươi luyện đao, ngươi chạy đi luyện kiếm, kiếm cao thượng không luyện, luyện thấp hèn! Kim kiếm không luyện, luyện ngân kiếm! Cho ngươi làm kiếm tiên ngươi không làm, thưởng ngươi kiếm thần ngươi không làm, không phải mặt dày mày dạn khóc lóc hô muốn làm kiếm nhân! Thực sự là, cần gì chứ?
Liên tiếp mắng người không mang theo chữ thô tục mà nói như máy nổ ra, không chỉ có Hổ Vương, ở đây tất cả mọi người đều há hốc mồm, miệng độc này, thật rất mạnh a.
Hổ Vương tức giận đến cả người run, hít sâu một hơi, há mồm liền muốn phản bác:
- Con khỉ, ngươi...
Nhưng mà Từ Khuyết mới chờ hắn mở miệng, lập tức liền một tiếng gầm cắt ngang:
- Câm miệng! ngươi chính là cái rắm, nói thối như phân! Hoa có trăm dạng đỏ, người cùng chó không giống.
- Ngươi...
Hổ Vương triệt để nổi giận.
Con ngươi của Từ Khuyết đột nhiên trừng lớn, trợn tròn đôi mắt, lớn tiếng trách mắng:
- Ngươi một con chó què, còn dám ở trước mặt trẫm ngân ngân sủa inh ỏi! Ta chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như thế!
"Phốc!"
Nhất thời, Hổ Vương tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi.
Mọi người toàn trường đều há hốc mồm, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Vài tên từng ở Lôi Trì từng nghe Từ Khuyết mắng người, trong lòng thẹn thùng, quả thế, liền biết cái tên này mắng người không đơn giản như vậy.
Chữ chữ châu ngọc, ai mắng nhau với hắn, vậy thì đúng là tìm cái chết, đáng đời.
Nhưng, bên trong những câu nói này cũng xác thực đâm trúng nỗi đau đớn của Hổ Vương.
Phản bội tộc nhân mình, cấu kết kẻ địch tàn hại tộc nhân, đúng là không khác gì súc sinh.
...
- Như thế nào, còn muốn tìm mắng sao? Ta chỗ này còn có 100 loại phương pháp mắng người đùa với ngươi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nhìn Hổ Vương cười lạnh nói.
Hổ Vương che ngực, tức giận đến cả người phát run, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tỏ rõ vẻ dữ tợn quát:
- Con khỉ, ta thề với trời, cuộc đời này cùng ngươi không chết không thôi.
- Miệng ngươi đầy phân, đừng nói chuyện với ta! Lúc trước cha ngươi làm sao lại không đem ngươi bắn ở trên tường?
Từ Khuyết tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Ngực Hổ Vương nhất thời bực mình, một câu đều không nói ra được.
Y cảm thấy ngày hôm nay mình thật sự là bị teo não rồi, lại mắng nhau với con hầu tử này, quả thực là tự chuốc lấy nhục.
Mà lúc này, yêu thú lĩnh chủ lại rất hứng thú đi ra, cười nhạt nói:
- Hầu tử, xem ở trên phần ngươi mắng người thú vị như thế, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, đóng trận pháp lại, quỳ xuống dập đầu cho ta, ta bảo đảm sẽ không giết các ngươi.
- Khà khà, cũng giống ý ta!
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, không chút nghĩ ngợi, cánh tay vung lên, la lớn:
- Đóng trận pháp lại cho to.
Nhất thời, đông đảo dị tộc ở đây, cùng với đám Tô Linh Nhi, sắc mặt đột nhiên kịch biến.
- Đóng trận pháp? Yêu Hoàng, ngươi đây là muốn làm gì?
- Chẳng lẽ thật muốn chúng ta quỳ xuống dập đầu cho yêu thú sao? Không, ta tuyệt đối không quỳ!
- Không sai, ta tình nguyện chết.
- Phải lạy, hạng người ham sống sợ chết các ngươi tự quỳ đi!
Mọi người đều cả giận nói.
Tô Linh Nhi cũng tỏ rõ vẻ chấn động, kinh hô:
- Tôn Ngộ Không, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?
- Hầu tử chết tiệt, ngươi điên rồi sao?
Tô Tiểu Thất cũng sợ rồi.
Dù cho trận pháp đã không thủ được, cũng không có ai muốn đi đóng trận pháp.
Bởi vì động tác này, liền mang ý nghĩa là bọn họ đầu hàng, mang ý nghĩa bọn họ cúi đầu với yêu thú.
Vì thế, bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Bởi vì, dù cho là chết, cũng phải chết đường đường chính chính!
Từ Khuyết cũng bị phản ứng của mọi người làm cho sợ hết hồn, im lặng nói:
- Các ngươi đang suy nghĩ cái gì thế! Trẫm là loại người rất sợ chết kia sao?
- Vậy... Vậy ngươi là có ý gì?
Tô Linh Nhi kinh ngạc nói.
Từ Khuyết trợn tròn mắt, chỉ về Yêu thú Lĩnh Chủ và Hổ Vương ngoài điện:
- Nếu duy trì trận pháp, ta làm sao nã pháo nổ chết đám ngốc bức kia?
"Ây..."
Nhất thời, mọi người bên trong điện mới hiểu ra được.
Thì ra Yêu Hoàng điện hạ đóng trận pháp, cũng không phải muốn cúi đầu với yêu thú, mà là phải phản kích!
Được, không sai, tuy rằng hành động này rất ngu, nhưng ít nhất cũng coi như có cốt khí!
Yêu Hoàng điện hạ, làm rất đẹp!
Liền để chúng ta trước khi chết, cũng phản kháng một lần đi!
"Ầm!"
Lúc này, Tô Linh Nhi cũng đem trận pháp đóng lại, nàng biết tiếp tục mở trận pháp cũng không có ý nghĩa gì, nên đến vẫn sẽ đến.
Mà ở ngoài đại điện.
Yêu thú Lĩnh Chủ thấy Từ Khuyết lại thật bảo người đóng trận pháp lại, còn tuyên bố muốn nã pháo nổ mình, nhất thời bắt đầu cười lớn:
- Ha ha ha, thú vị thú vị, không nghĩ tới ngươi là loại người vô tri hạng này, cũng có thể lên làm dị tộc Yêu Hoàng, xem ra dị tộc các ngươi đúng là phế vật.
Mấy con yêu thú Nguyên Anh kỳ phía sau gã cũng cất tiếng cười to.
- Hầu tử thực sự là đầu bị hỏng rồi, lại đem ra một khẩu pháo thế gian, muốn đối phó với Lĩnh Chủ đại nhân của chúng ta.
- Liền loại này pháo, chỉ sợ còn không đủ tư cách gãi ngữa cho lĩnh chủ đại nhân chúng ta.
- Bọn họ để loại người ngu ngốc này làm Yêu Hoàng, chẳng trách ẩn cư nhiều năm mà vẫn yếu ớt như vậy.
- Không không không, ta thấy là toàn bộ dị tộc bọn họ cũng chỉ có năng lực kém như thế này, phỏng chừng hầu tử này xem như là một người thông minh nhất bên trong đám ngu ngốc.
- Ha ha ha...
Bên trong đám yêu thú, nhất thời tiếng cười vang liên miên, không hề e dè cười nhạo dị tộc, hoàn toàn không hề e dè bên cạnh còn có một tên Hổ Vương.
Yêu thú lĩnh chủ cũng đạp về trước một bước, uy phong lẫm lẫm, anh tư thần võ.
Gã nhìn phía Từ Khuyết ở cửa đại điện, lên tiếng nói:
- Con khỉ, bản tọa liền đứng ở chỗ này, chờ ngươi nã pháo. Đến đây! Bắn ta này, nếu có thể tổn thương một cọng tóc của ta, ta gọi ngươi là cha!
- Nã pháo vào ngươi? Gọi ta là cha?
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, nhất thời liền vui vẻ, được rồi, bắn thì bắn, ta xưa nay đều chưa từng thấy yêu cầu bẩn thỉu như thế.
- Linh Nhi, cho ta một khối hạ phẩm... à không, cho ta một khối cực phẩm linh thạch đến đây!