Chương 161: Lẽ Nào Không Có Một Ai Biết Đánh Nhau?
Chín khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo!
Ròng rã chín khẩu!
Mọi người đều trợn to hai mắt, triệt để há hốc mồm.
Chỉ cần một khẩu Thần Uy Pháo, thêm vào một khối cực phẩm linh thạch, cũng đủ để cho một tên cường giả Anh Biến Kỳ tầng một trọng thương.
Nhưng bây giờ, Vu Yêu Hoàng lại lấy ra chín khẩu!
Trời ạ!
Chuyện này... Chuyện này quả thật là muốn nghịch thiên rồi.
Tất cả mọi người khó có thể tin, trợn mắt ngoác mồm, đầu lưỡi suýt chút nữa nuốt vào bên trong.
Mà ngoài điện, lúc yêu thú lĩnh chủ nhìn thấy tình cảnh này, mắt tối sầm lại, suýt chút nữa từ không trung ngã xuống.
- Khốn kiếp!
Gã tức giận mắng một tiếng, nhịn xuống kích động muốn phun ra máu, tỏ vẻ kinh nộ cùng ngơ ngác.
Một khẩu pháo liền suýt nữa muốn tính mạng của gã, hiện tại lấy ra chín khẩu, nếu là toàn bộ hướng mình nã pháo, chẳng phải mình sẽ biến thành tro bụi hay sao?
Trong khoảnh khắc, yêu thú lĩnh chủ vốn đang có thương tại người, sắc mặt trở nên càng thêm trắng xám.
Nhưng gã vẫn nhìn chằm chằm chín khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo này, trong tròng mắt hiện lên một tia tham lam nồng đậm...
...
- Đến đến đến, đừng lo lắng, trẫm dạy các ngươi học kết ấn cấp tốc để phát động Thần Uy Pháo, loại học kết ấn cấp tốc này chỉ có thể khống chế hạ phẩm linh thạch, thế nhưng dùng để đối phó đám yêu thú này thì dư sức rồi!
Bên trong cung điện, Từ Khuyết đang day mọi người học tập pháp ấn.
- Các vị xem kỹ nhé, theo ta, tay trái tay phải một cái động tác chậm, tay phải tay trái động tác chậm làm lại, ah đúng đúng đúng, Linh Nhi học được rồi, Linh Nhi nhà ta quả thật rất thông minh.
Từ Khuyết đơn giản biểu thị mấy lần phương pháp học kết ấn cấp tốc, loại thiên tư thông tuệ như Tô Linh Nhi, vừa nhìn liền học được.
Mà dị tộc còn lại cũng có người có thiên tư phi phàm, rất nhanh lục tục có người học xong, tuy rằng đều rất mới lạ, nhưng cũng không trở ngại bọn họ sử dụng Thần Uy Pháo.
Liền không bao lâu, mọi người liền đẩy chín khẩu Thần Uy Pháo ra ngoài đại điện, nòng pháo đen kịt, lạnh như băng nhắm ngay thú triều từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Từ Khuyết cười đến híp cả mắt, những Thần Uy Sung Năng Pháo này bất kể là ai đến sử dụng, chỉ cần giết người, khen thưởng kinh nghiệm đều sẽ đưa về trong túi hắn.
- Đến, có thể nã pháo rồi!
Thấy thú triều tứ phương từ ngoài thành vọt tới, tới gần lầu tháp, Từ Khuyết vung tay lên, hạ lệnh nã pháo.
Lúc này, đám người Tô Linh Nhi đều lấy ra một khối hạ phẩm linh thạch, nhét vào bên trong thân pháo, chợt kết ấn, chưởng ngưng tụ lại một đạo ánh vàng, đột nhiên đánh về Thần Uy Pháo.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Chín khẩu Thần Uy Pháo, trước sau phát sinh từng tiếng tiếng rung, phù văn trên thân pháo cũng phóng ra ánh vàng.
"Ầm!"
Sau một khắc, chùm sáng màu vàng óng hừng hực tăng vọt, hướng chín phương hướng lao ra, vừa nhìn tới, giống như khí công quy phái (chưởng kameha), chói mắt cực kỳ!
Đám yêu thú xông đến trong nháy mắt bị phá tàn sát một mảng, trong nháy mắt liền hóa thành bụi trần.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết 3 con yêu thú Kim Đan kỳ, thu được 15 vạn kinh nghiệm cùng 3 viên Kim Đan!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết 68 con yêu thú Kết Đan kỳ, thu được 68 vạn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết 129 con yêu thú Trúc Cơ kỳ, thu được 103 vạn 2 ngàn kinh nghiệm!
Theo âm thanh thông báo của hệ thống vang lên, Từ Khuyết trong nháy mắt thu được khen thưởng một số lớn kinh nghiệm.
...
Giữa không trung, yêu thú lĩnh chủ chậm chạp bất động, vẫn chưa ra tay, đang nhanh chóng điều dưỡng thương thế.
Cũng không phải là gã chịu đựng được sát ý, mà là bây giờ đang khôi phục thương thế ngàn cân treo sợi tóc, ngoại trừ có thể nói chuyện, thân thể căn bản không thể tùy tiện nhúc nhích, nếu không sẽ nhiễu loạn chân nguyên trong kinh mạch, tạo thành thương tổn càng nặng hơn.
Mà trong con ngươi gã, vẻ tham lam kia đã càng ngày càng mãnh liệt.
Gã biết, nếu như có thể đoạt được chín khẩu Thần Uy Pháo này, địa vị của gã ở bên trong yêu thú bộ tộc sẽ tăng lên, thậm chí có thể ở bên trong yêu thú bộ tộc ngũ quốc, trở thành tồn tại dưới một người, trên vạn người!
- Chờ xem, con khỉ kia, uy lực của Thần Uy Pháo của ngươi tuy rằng lớn, nhưng bản tọa đã bị thiệt thòi, chỉ cần không đi đón đỡ chùm sáng kia, ngươi có thể làm gì được ta!
Yêu thú lĩnh chủ lạnh lùng cười nói.
Gã thừa nhận mình vừa nãy bất cẩn, cho rằng đây chỉ là pháo phổ thông, cho nên mới cúng đối cứng đỡ chùm sáng màu vàng óng kia.
Nhưng lấy tốc độ của gã, muốn tránh ra xung kích của Thần Uy Pháo, quả thực dễ như trở bàn tay.
Từ Khuyết nghe được tiếng cười lạnh của yêu thú lĩnh chủ từ không trung truyền đến, lúc này mới ngẩng đầu nhìn sang, sầm mặt lại, lớn tiếng mắng:
- Nghịch tử, còn không lăn xuống đến thỉnh an vi phụ? Mẹ ngươi đi đâu rồi, mau bảo nàng tới hầu hạ vi phụ.
- Làm càn!
Yêu thú lĩnh chủ nhất thời nổi giận, lớn tiếng gào thét, lên cơn giận dữ muốn rách cả mí mắt.
Ầm!
Cường giả Anh Biến kỳ nắm giữ uy thế bàng bạc, mang theo cỗ sát ý vô tận này, trong nháy mắt như núi lớn ép hướng đại điện phía dưới.
Bên trong cung điện sắc mặt của vài tên tu vi dị tộc Kim Đan kỳ nhất thời trắng nhợt, bỗng nhiên ngã ngồi trên đất, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Không ít cường giả Nguyên Anh kỳ cũng khó có thể chịu đựng luồng áp lực này, chỉ có thể mạnh mẽ ngưng tụ thần hồn tiến hành đối kháng, dù cho là loại Bán Bộ Anh Biến Kỳ như Tô Linh Nhi cũng hơi cảm thấy áp lực.
Thế nhưng, có một người khác với tất cả mọi người!
Một điểm màu xanh bên trong vạn khóm hoa, núi Thái Sơn sụp ở phía trước mà mặt vẫn bất biến!
Hai tay hắn chắp sau lưng, tay áo phiêu phiêu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, bức cách nồng đậm từ trên người hắn toả ra!
- Anh Biến kỳ tầng một nho nhỏ, chẳng qua chỉ là hạt gạo, cũng dám cùng loại trăng rằm như trẫm tranh huy?
Từ Khuyết tỏ vẻ xem thường, cười lạnh không ngớt, thần hồn lực của hắn mạnh mẽ biết bao, căn bản không sợ uy thế này.
Đám dị tộc bên trong cung điện đều kinh hãi.
Yêu Hoàng có thể ở bên dưới uy thế của một tên cường giả Anh Biến kỳ, còn nhẹ như mây gió như vậy, thực sự là mạnh mẽ quá.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Âm thanh thông báo của hệ thống đột nhiên ở trong đầu Từ Khuyết vang lên.
Bên trên không trung, con ngươi của yêu thú lĩnh chủ phát lạnh, cắn răng nghiến lợi nói:
- Con khỉ, hiện tại để ngươi sính miệng lưỡi, chờ bản tọa khôi phục thương thế, sẽ làm cho ngươi nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết!
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế, nhất thời vui vẻ, còn tưởng rằng này tên thú vương thiểu năng này đang có đại sát chiêu gì đây, lâu như vậy đều không ra tay, hóa ra là đang khôi phục thương thế.
Lúc này, cổ họng hắn chấn động, đại nghĩa lẫm nhiên nói:
- Yêu nghiệt to gan, trẫm muốn quang minh chính đại cùng ngươi chiến một trận công bằng!
Xoạt!
Vừa dứt lời, Từ Khuyết dưới chân vẽ ra một mảnh lôi điện, thân hình đột nhiên bay lên trời, nắm kim bổng, giết về phía yêu thú lĩnh chủ.
Yêu thú lĩnh chủ trợn mắt lên, suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Đậu! Đậu! Đậu!
Fuck your mother!
Yêu thú lĩnh chủ hận không thể tự tát mình hai cái, làm sao miệng mình tiện như thế, không phải nói cho hầu tử này là mình đang khôi phục thương thế sao.
Bên trong cung điện, đông đảo dị tộc nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời không nhịn được cười.
Vu Yêu Hoàng này, thừa dịp yêu thú lĩnh chủ đang chữa thương, lại xông lên khiêu chiến.
Còn bộ dáng nghĩa chính từ nghiêm nói cái gì quang minh chính đại, công bằng chiến một trận.
Này tính là công bằng gì chứ, người ta đều bị thương thành bộ dáng kia, máu còn không ngừng chảy đây, ngươi liền đi công bằng chiến một trận?
Vu Yêu Hoàng thật là vô sỉ nha.
Nhưng mà... chúng ta rất thích! Loại Yêu Hoàng điện hạ này, quả nhiên không giống với mấy tên ngụy quân tử đê tiện ở bên ngoài.
Trên mặt đám dị tộc đều treo lên nụ cười, tiếp tục thôi thúc Thần Uy Sung Năng Pháo, đánh giết từng mảng từng mảng yêu thú.
- Hey, yêu quái, ăn lão một bổng của Lão Tôn!
Lúc này, Từ Khuyết dĩ nhiên đã tìm đến, giơ lên kim bổng, bỗng nhiên đập tới mặt yêu thú lĩnh chủ.
Yêu thú lĩnh chủ biến sắc, trong nháy mắt mạnh mẽ giam giữ kinh mạch, khóa lại bộ phận chân nguyên lực trong cơ thể mình, tiếp đó, không tiếc vận dụng chân nguyên còn lại không nhiều trong đan điền, nhanh chóng ngang trời tránh né, vạn phần nguy hiểm né tránh một bổng này của Từ Khuyết.
"Phốc!"
Gần như cùng lúc đó, yêu thú lĩnh chủ cũng phun ra một ngụm máu nữa.
Tuy rằng gã mạnh mẽ khóa lại kinh mạch, không bị tạo thành trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn là cắt ngang việc khôi phục thương thế, trả giá một điểm đánh đổi.
Từ Khuyết thấy cảnh này, nhất thời liền vui vẻ, cười nhạo nói:
- Con mẹ nó đúng là yếu như gà, Anh Biến kỳ thì thế nào, còn chưa chân chính giao thủ, đã bị khí thế một côn này của ta chấn động thổ huyết rồi!
- Ài, lẽ nào yêu thú tộc các ngươi không có một tên nào biết đánh nhau sao? Ta không nhịn được muốn hỏi, còn có ai không? Hả? Còn có ai không?