Chương 160: Ầm! Trong Nháy Mắt Nổ Tung!
Cực phẩm linh thạch?
Tô Linh Nhi cùng với đông đảo dị tộc đều sững sờ.
Ngươi nã pháo liền nã đi, lúc như thế này còn muốn linh thạch làm gì? Hơn nữa còn là cực phẩm linh thạch quý giá!
Nhưng mà Tô Linh Nhi vẫn lấy ra một khối cực phẩm linh thạch, đưa tới trong tay Từ Khuyết.
- Tôn Ngộ Không, ngươi lẽ nào bày xuống truyền tống trận?
Tô Linh Nhi lặng lẽ hỏi.
Dù sao ở một giới này, công dụng của linh thạch không nằm ngoài việc đem ra dùng như tiền, hoặc là rút lấy linh khí tu luyện, nếu không nữa thì chính là bố trí truyền tống trận.
Bây giờ thấy Từ Khuyết muốn cực phẩm linh thạch, đầu óc mọi người đều mơ hồ, chỉ có Tô Linh Nhi động não nghĩ ra, cho rằng Từ Khuyết bày xuống truyền tống trận.
Nhưng Từ Khuyết lại nở nụ cười:
- Truyền Tống Trận ta không thể bố trí được, linh thạch này, là dùng để nã pháo!
- A?
Mọi người nhất thời ngẩn ra.
Linh thạch? Nã pháo? Hai việc này có quan hệ gì?
- Chính là thế, Thần Uy Sung Năng Pháo này chỉ cần một khối hạ phẩm linh thạch liền có thể khởi động, nhưng ta sợ nổ không chết gã, liền dứt khoát dùng cực phẩm linh thạch!
Từ Khuyết cười híp mắt nói, đồng thời đưa tay hướng về trên thân pháo vỗ một cái, nhét cực phẩm linh thạch vào bên trong rãnh.
Dù sao hắn đã từng cùng Trương Đan Sơn giao thủ qua, biết cường giả cảnh giới kia đáng sợ dường nào.
Cứ việc tên yêu thú lĩnh chủ trước mắt này chỉ là Anh Biến Kỳ tầng một, nhưng mà đến loại cảnh giới này của bọn họ, sức phòng ngự cùng thực lực của bản thân đều vượt xa Nguyên Anh kỳ quá nhiều, tuyệt không thể coi thường.
Nhưng mọi người vẫn còn có chút không rõ vì sao, coi như là một khối cực phẩm linh thạch, linh khí ẩn chứa tuy rằng to lớn, nhưng sau khi nổ tung, cũng không cách nào tạo thành tổn thương gì?
- Ngươi đem linh thạch làm thành đạn pháo?
Tô Linh Nhi tò mò hỏi.
- Không phải.
Từ Khuyết cười hì hì, từ bên trong hệ thống thương thành mua ra mấy chục cặp kính mát, phát đến trong tay mọi người:
- Đến đến đến, các vị đeo kính râm lên đi.
- Hả? Kính râm?
Đông đảo dị tộc đều ngẩn ngơ, rất hiếu kỳ đánh giá cái kính râm màu đen bình thường không có gì lạ này.
Nhưng mà, đám yêu thú ngoài điện từ lâu chờ đến vội vã không nhịn nổi, yêu thú lĩnh chủ càng là tức giận, quát:
- Con khỉ, ngươi có bắn pháo hay không?
- Bắn chứ! Đừng có gấp nha con trai... Phi, lão tử mới không có thứ con như ngươi.
Từ Khuyết đeo kính râm, chợt hai tay bỗng nhiên hợp lại, mười ngón như bóng mờ, nhanh chóng bấm ra mấy đạo ấn phức tạp.
Đồng thời thần niệm hơi động, đem uy lực của Thần Uy Pháo điều chỉnh đến mức cao nhất.
"Vèo!"
Sau một khắc, một tia ánh vàng từ trong tay hắn tỏa ra.
- Kính râm đeo xong chưa?
Từ Khuyết lớn tiếng hỏi, khí khái vương giả, hăng hái.
Đông đảo dị tộc phía sau:
- Đeo xong rồi!
Tô Linh Nhi:
- Xong rồi!
Tô Tiểu Thất:
- Hầu tử chết tiệt, nhanh lên một chút!
- Đám yêu thú đối diện kia, chuẩn bị xong chưa? Bằng hữu bên kia núi, chuẩn bị xong chưa?
Từ Khuyết đứng sau thân pháo, uy phong lẫm lẫm hướng ngoài điện hò hét.
- Được rồi!
Đám yêu thú không biết ra sao, cũng chờ đến thiếu kiên nhẫn, đều cùng kêu to lên.
Trên mặt yêu thú lĩnh chủ mang đầy xem thường, cười lạnh nói:
- Thằng ranh ngu ngốc, chỉ là một khối cực phẩm linh thạch, thật sự cho rằng có thể tổn thương được bản tọa? Đến đây đi! Nã pháo vào bản tọa này! Đến!
- Khà khà, ta dùng hai tay, hoàn thành giấc mộng của ngươi!
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, song chưởng mang theo huy mang màu vàng bàng bạc, bỗng nhiên hướng về trên thân pháo vỗ tới.
"Ầm!"
Tinh thiết chế thành thân pháo nhất thời phát sinh một tiếng rung.
Sau một khắc, hết thảy phù văn trên thân pháo óng ánh xán lạn, tỏa ra kim mang chói mắt, từ từ hừng hực, dường như ngưng tụ thành một vòng mặt trời, rọi sáng xung quanh.
Một luồng thiên địa thần uy cũng khuếch tán rộng rãi.
Đông đảo yêu thú ngoài điện, nhất thời đều theo bản năng đưa tay che con mắt lại.
- Hả?
Yêu thú lĩnh chủ ngạc nhiên nghi ngờ, lông mày cau lại, sâu trong nội tâm đột nhiên có loại cảm giác bất an, giống như bị nguy cơ mãnh liệt bao phủ.
"Oanh ——!"
Đang lúc này, Thần Uy Sung Năng Pháo mang theo cực phẩm linh thạch, đột nhiên tuôn ra một đạo chùm sáng màu vàng óng to lớn.
Chỉ là trong chớp mắt, chùm sáng mang theo khí thế hủy thiên diệt địa đột nhiên xuyên qua hư không, bỗng nhiên bắn trúng ngực yêu thú lĩnh chủ.
"Ầm!"
Yêu thú lĩnh chủ còn chưa kịp phản ứng, cả người trong nháy mắt bị chùm sáng bắn trúng.
Đồng thời, một luồn năng lượng cuồng bạo, lấy yêu thú lĩnh chủ làm trung tâm, triệt để bộc phát ra.
"Ầm!"
Cùng với một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, sóng khí vô hình đáng sợ, ở trên hư không nổi lên từng vòng gợn sóng, mang theo cuồng phong mãnh liệt, hướng tứ phương khuếch tán.
Ngoài thành mảng lớn yêu thú đều bị sóng khí hất đổ.
Mấy con yêu thú Nguyên Anh kỳ ở ngoài đại điện căn bản không kịp né tránh, ở trong nháy mắt chùm sáng lao ra, mấy con yêu thú đã sớm bị xung kích nát tan, ngay cả giọt máu cũng không lưu lại.
Yêu thú lĩnh chủ cả người bị đánh bay, đập ầm ầm rơi vào bên trong mảng lớn yêu thú xa xa, không còn động tĩnh, trên mặt đất tung tóe máu huyết kinh người.
...
Mà bên trong cung điện, tất cả dị tộc đều bị dọa sợ.
Tất cả mọi người hầu như đều há hốc miệng, tỏ vẻ ngơ ngác.
Ánh vàng tuy rằng hừng hực chói mắt, nhưng dưới sự giúp đỡ của kính râm, bọn họ hoàn toàn nhìn rõ ràng tất cả những thứ này.
Vẻn vẹn một pháo, đánh tan nát mấy con yêu thú Nguyên Anh kỳ, hủy diệt hơn ngàn con yêu thú Kim Đan kỳ, càng đem một vị yêu thú lĩnh chủ nổ đến sống chết không rõ.
Toàn bộ Yêu thành, từ cửa đại điện ra bên ngoài kéo dài, sờ sờ bị chùm sáng màu vàng óng nổ ra một cái khe, phần cuối nối thẳng tường thành xa xa.
Một pháo này, chỗ đi tới, vạn vật sinh linh đều hóa thành tro bụi, tất cả đều không còn tồn tại nữa.
Bên trong cả tòa cung điện một mảnh vắng lặng, đám dị tộc triệt để trợn mắt ngoác mồm, chậm chạp không cách nào hoàn hồn.
Bởi vì tình cảnh này, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ.
Chỉ là một khẩu pháo, thêm vào một khối cực phẩm linh thạch, lại đánh ra một đòn kinh khủng như thế.
Quả thực... Có thể so với một đòn đỉnh cao của một tên cường giả Anh Biến Kỳ tầng ba, bốn!
- Sao... Sao lại thế...
Một âm thanh thoi thóp, từ cửa đại điện truyền đến.
Hổ Vương máu thịt be bét nằm trên đất, bị chùm sáng lan đến, bị phá huỷ một nửa thân thể, mắt thấy không sống được, nhưng chết không nhắm mắt.
Trước khi chết y trừng lớn con ngươi trên nửa cái mặt, ra sức nói ra câu nói sau cùng.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 100 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết 962 con yêu thú Trúc Cơ kỳ, thu được 769 vạn 6 nghìn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết 36 con yêu thú Kim Đan kỳ, thu được 180 vạn kinh nghiệm cùng 36 viên Kim Đan!"
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết giết chết 6 con yêu thú Nguyên Anh kỳ, thu được 120 vạn kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thăng liền hai cấp, cảnh giới hiện tại: Nguyên Anh kỳ tầng sáu!
...
Một chuỗi lớn âm thanh thông báo của hệ thống ở trong đầu Từ Khuyết vang lên, liên tiếp không ngừng.
Hắn đánh giết các loại yêu thú, số lượng gộp lại quá ngàn, thu được kinh nghiệm quả thực là kinh người, một hơi bắt đến.
Nhưng đến cảnh giới này của hắn, Nguyên Anh kỳ tầng bốn thăng đến tầng thứ năm, phải cần mấy triệu kinh nghiệm.
Hơn mười triệu kinh nghiệm này, cũng chỉ đủ hắn thăng lên hai cấp bậc, mà sau này cần thiết kinh nghiệm, cũng sẽ tăng lên gấp đôi.
Ánh mắt Từ Khuyết, quét về phía đám dị tộc bên trong cung điện đang tỏ rõ vẻ dại ra, cười nhạt nói:
- Thế nào? Ta nói rồi, cho ta một canh giờ, bảo đảm mang bọn ngươi giết sảng khoái.
"..." Mọi người đều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Từ Khuyết, há miệng, nhưng một chữ đều không nói ra được.
Sống nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng gặp loại chiến trận này.
Đầu tiên là bị thú triều vây quanh, còn có một tên yêu thú lĩnh chủ Anh Biến kỳ tọa trấn, hầu như giống như là tình thế chắc chắn phải chết.
Nhưng tân Yêu Hoàng này cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, ở bên trong một canh giờ làm ra một cái đại sát khí khủng bố như vậy, hủy thiên diệt địa, như bẻ cành khô, tiêu diệt mảng lớn yêu thú.
Đây, vốn là đang nghiền ép!
Đáng sợ, thật sự là quá đáng sợ rồi!
Trong lòng của tất cả mọi người đều nghiêm nghị, nhưng tiếp đó, trong mắt lại toả ra hào quang mãnh liệt.
Yêu Hoàng mạnh như thế, dị tộc chẳng phải có hi vọng cường thịnh lên rồi sao?
Lúc này, hết thảy dị tộc đều nhìn nhau.
Tiếp đó, đột nhiên hướng Từ Khuyết quỳ xuống.
- Bái kiến Vu Yêu Hoàng, Yêu Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đông đảo dị tộc cùng kêu to lên, bên trong còn có đại vương của các đại bộ lạc còn lại, âm thanh vang vọng tứ phương, loạn xị bát nháo.
Bọn họ hoàn toàn bị Từ Khuyết chinh phục, trong mắt tràn ngập kính nể cùng sùng bái.
Cường giả, chính là như vậy!
...
"Hống!" "Hống!"
Nhưng mà đúng vào lúc này, còn lại mấy vạn con yêu thú cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, đều gào thét rít gào.
Nơi yêu thú lĩnh chủ ngã xuống, đám yêu thú đều tránh lui, nhường ra một mảnh đất trống rộng rãi.
Con ngươi của Từ Khuyết bỗng nhiên quét tới, trong lòng rùng mình.
Vừa nãy chưa lấy được thông báo của hệ thống giết chết cường giả Anh Biến kỳ, hiển nhiên tên yêu thú lĩnh chủ kia vẫn chưa tử vong.
Mà Từ Khuyết cũng sớm có dự liệu, Thần Uy Sung Năng Pháo tuy rằng mạnh mẽ, nhưng tác dụng của nó có hạn, chỉ có thể phát huy ra một đòn toàn lực của cường giả Nguyên Anh kỳ tối đỉnh!
Bây giờ coi như là để vào một khối cực phẩm linh thạch, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tăng cao đến trình độ có thể so với công kích của Anh Biến kỳ, linh khí càng nhiều có thể tăng số lần sử dụng lên.
Thêm vào sức sống cường thịnh của bản thân cường giả Anh Biến kỳ, sức khôi phục cực cường, hơn nữa đây là một tên yêu thú lĩnh chủ, đã tự nắm giữ sức phòng ngự so đáng sợ hơn nhân tộc, nói đơn giản chính là một big boss da dầy thịt béo.
Thế nhưng, ở Từ Khuyết xem ra, đây cũng không tính là chuyện gì lớn.
Một pháo đánh không chết, vậy thì bắn tiếp pháo thứ hai!
Lúc này, khóe miệng hắn giương lên, lần thứ hai kết ấn.
Nhưng mà hầu như chỉ trong nháy mắt này, bên trong bầy yêu thú lao ra một cái bóng mờ, bay lên trời, bùng nổ ra một luồng uy thế khủng bố, giống như núi lớn, trong nháy mắt trấn áp cả tòa yêu thành.
- Đầu khỉ, ngươi làm hại bản tọa lãng phí một cái pháp khí phòng thân, còn có một viên ngũ tinh đan dược! Nếu không đem ngươi lột da tróc thịt, bản tọa thề không bỏ qua!
Người trên không trung, chính là yêu thú lĩnh chủ.
Giờ khắc này ngực của gã có một đạo vết thương thật lớn, máu tươi đầm đìa, tỏ vẻ tức giận dữ tợn nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Con ngươi Từ Khuyết híp lại, cười nói:
- Ngươi vừa rồi không phải nói ta nếu có thể tổn thương một cọng tóc của ngươi, liền gọi ta làm cha sao? Ha ha, ngươi tên nghịch tử này, hiện tại lại dám bất kính với vi phụ?
- Muốn chết!
Yêu thú lĩnh chủ thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên rít gào, đằng đằng sát khí hướng mấy vạn đại quân yêu thú phía dưới tức giận quát:
- Giết cho ta, giẫm bọn chúng thành thịt nát! Đoạt khẩu pháo kia lại cho bản tọa.
"Hống!"
Trong nháy mắt, đại quân mấy vạn con yêu thú bạo phát tiếng rống giận rung trời, lần thứ hai khởi xướng xung kích, từ ngoài thành điên cuồng vọt tới.
Bên trong cung điện rất nhiều dị tộc đều sắc mặt kịch biến, sợ hãi la lên.
- Không được, nhanh bảo vệ Yêu Hoàng điện hạ!
- Yêu Hoàng điện hạ yên tâm, chúng ta nhất định tranh thủ thời gian cho ngươi, ngươi cứ việc nã pháo!
- Mở một đường máu, chỉ cần Yêu Hoàng điện hạ có thể sống sót rời đi, bộ tộc ta nhất định sẽ có tương lai!
Hết thảy dị tộc vào đúng lúc này, đều đứng ra, bảo hộ ở bốn phía Từ Khuyết, không tiếc trả giá tính mạng, cũng phải bảo đảm hắn rời đi.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, nhíu mày nói:
- Các ngươi làm cái gì thế, đừng thêm phiền, không thấy uy lực Thần Uy Pháo của ta mạnh mẽ như thế sao? Bọn họ đến bao nhiêu ta liền giết bấy nhiêu!
- Không được.
Sắc mặt của Tô Linh Nhi ngưng trọng nói:
- Tôn Ngộ Không, ngươi nhất định phải sống sót đi ra ngoài, tuyệt không thể chết ở nơi này.
- Đúng vậy! Yêu Hoàng điện hạ, tuy rằng khẩu Thần Uy Pháo này rất mạnh, nhưng chung quy chỉ có một khẩu, khó có thể chống đối nhiều yêu thú xung kích như vậy.
- Không sai, chúng ta đã bị vây quanh, một khẩu Thần Uy Pháo không phòng ngự được.
- Thế nhưng chỉ cần ngài có thể sống đi ra ngoài, vì tộc ta rèn đúc nhiều Thần Uy Pháo hơn, chúng ta liền có hi vọng phục hưng rồi!
- Sau khi chúng ta hộ tống ngài rời đi, dù cho chết, cũng đáng giá!
Đông đảo dị tộc đều kiên định nói, việc nghĩa chẳng từ, đã làm tốt chuẩn bị hi sinh.
Mà yêu thú lĩnh chủ trên không trung, đang gia tốc khôi phục thương thế trên người, không cách nào ra tay, nhưng dưới cái nhìn của gã, đám người dị tộc kia chết chắc rồi.
- Con khỉ, ta liền nhìn ngươi một khẩu Thần Uy Pháo, làm sao ngăn cản được 60 ngàn đại quân yêu thú của ta!
Yêu thú lĩnh chủ lên tiếng cười giận dữ.
Từ Khuyết sờ sờ chóp mũi, cười khan nói:
- Ha ha, thật ngại quá! Suýt chút nữa đã quên, chỗ này của ta còn có tám khẩu Thần Uy Pháo nữa! Đến đến đến, mọi người tránh ra chút!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong nháy mắt, tám khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo, đập ầm ầm rơi vào bên trong cung điện.
Toàn trường trong nháy mắt một mảnh im lặng!