Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 165: Là Thời Điểm Bày Ra Kỹ Thuật Trang Bức

Chương 165: Là Thời Điểm Bày Ra Kỹ Thuật Trang Bức
Chạy trốn?
Đó chính là hành động của người thất bại.
Nhưng mà so với Vu Yêu Hoàng điện hạ vĩ đại của bọn họ, rõ ràng là trận chiến đã đánh thắng, nhưng vì sao còn phải chạy trốn đây?
Mọi người đều đầu óc mơ hồ, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy Từ Khuyết ở trên vách tường lưu lại mấy dòng chữ này, là dùng Tinh Mang Thảo viết, hào quang sáng chói, tại trong lòng bọn họ, cùng ánh sáng chói mắt của Vu Yêu Hoàng điện hạ chẳng khác gì nhau.
Nhìn kỹ mấy dòng chữ trên vách tường do Từ Khuyết lưu lại một chút, có người không nhịn được thấp giọng nói ra:
Tái biệt Thiên Yêu bộ lạc
Tác giả: Tạc Thiên Bang Tề Thiên Đại Thánh kiêm dị tộc Yêu Hoàng Tôn Ngộ Không
Ta nhẹ nhàng đi,
Cũng như ta nhẹ nhàng ta đến,
Ta nhẹ nhàng vẫy tay,
Chia tay đám mây Tây Thiên.
Đây bờ sông kim liễu,
Là tân nương bên trong ánh tà dương;
Bên trong quang ba diễm ảnh,
Trong lòng ta dập dờn...
Đọc đến đây, mọi người mới đột nhiên kịp phản ứng lại, đây dĩ nhiên là một bài thơ ly biệt.
Thế nhưng... hình như có gì đó không đúng.
Một ông già nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Bờ sông kim liễu, bên cạnh bờ sông của bộ lạc chúng ta tựa hồ cũng không có trồng cây liễu mà.
- Còn có đám mây Tây Thiên! Lão hủ ở bộ lạc đã 787 năm, nhưng xưa nay chưa thấy qua đám mây Tây Thiên bao giờ?
Một lão già khác cũng là cẩn thận suy nghĩ một chút nói ra.
- Đúng rồi! Còn có... Tân nương bên trong tà dương! Nói đến cùng là ai vậy? Vu Yêu Hoàng điện hạ cũng không phải là muốn muốn nạp phi chứ?
Lại có một người thán phục phát hiện nói ra.
Mà hắn mới thốt ra lời này xong, Tô Linh Nhi liền không khỏi hơi đỏ mặt, thật không tiện cúi đầu xuống, trong lòng không khỏi e thẹn nói lầm bầm:
- Con khỉ này, đều là không đứng đắn như thế, cũng làm tới Vu Yêu Hoàng rồi, còn như vậy...
- Thơ hay! Thơ hay! Nói ta đều cảm thấy phong cảnh địa phương chim không thèm ị này của chúng ta hợp lòng người...
- Nhưng mà, Yêu Hoàng điện hạ tài hoa như vậy, thật không hổ là người kinh tài tuyệt diễm.
- Chờ đã! Các ngươi xem thơ của Vu Yêu hoàng điện hạ kia? Tái biệt Thiên Yêu bộ lạc? Chẳng lẽ nói, Vu Yêu Hoàng điện hạ đã từ biệt chúng ta một lần?
- Cũng không chắc! Ta luôn cảm thấy Vu Yêu Hoàng điện hạ nhìn rất quen mắt và thân thiết, giống như đã gặp ở trong mơ...
Một tên dị tộc rõ ràng là Khổng Tước, lại lộ vẻ yêu mị nói ra.
- Không biết xấu hổ! Khổng Tiểu Cửu, ngươi lại dám ở trong mơ ý dâm Vu Yêu Hoàng điện hạ?
Một dị tộc khác ở một bên nghe được, lập tức đố kị quát lớn nói.
- Ta... Ta là đực mà!
Khổng Tiểu Cửu tỏ vẻ oan ức nói, sau đó lại dùng ánh mắt phi thường kiên định ước mơ nói:
- Đời sau ta nhất định phải làm một con Khổng Tước mái, sau đó... làm hoàng phi của Vu Yêu Hoàng của chúng ta...
...
Tất cả mọi người đều chìm đắm ở trong bài "Tái biệt Thiên Yêu bộ lạc" Từ Khuyết lưu lại, nghị luận sôi nổi, chiêm ngưỡng tài hoa hùng hồn vĩ đại của Vu Yêu Hoàng điện hạ.
Trên mặt Tô Linh Nhi lại mang theo vẻ phức tạp, đi tới bên cạnh bàn, cầm lấy phong thư lót ở dưới trận bàn này.
Thấy là viết cho mình, nàng mới từng chút từng chút mở ra.
- Linh Nhi, bản Đại Thánh muốn đi cứu vớt thế giới! Dị tộc liền giao cho ngươi, có cái Bát Hoang Vạn Kiếm Trận này, các ngươi rất an toàn. Nhớ kỹ! ngươi còn nợ ta một điều kiện, chờ ta trở lại, nhất định phải cho ngươi ăn phía dưới, chờ đó!
Kí tên ——nam tử như gió, Tôn Ngộ Không!
Tô Linh Nhi nhìn thấy hai hàng chữ cuối cùng kia, nhất thời hơi đỏ mặt, nhưng nhìn thấy câu "Nam tử như gió " kia, lại không nhịn được phù một tiếng bật cười.
Từng hình ảnh lúc ở cùng với vị Tôn đại thánh này, trong nháy mắt ở trong đầu lóe qua.
Lúc mới gặp hắn, chẳng qua chính là một con khỉ đít đỏ không đáng chú ý.
Sau đó là một tiếng "Tiểu Thỏ Tử ngoan ngoãn", vẻ mặt quái dị của hắn lúc đó.
Lúc luyện đan, sự tự tin kia, hừng hực như thế, khiến tâm người ta đều sắp hòa tan.
Lúc độ lôi kiếp, tuyên ngôn dũng cảm đó, lại đuổi theo thiên kiếp hung hăng đánh thô bạo.
Yêu thú đột kích, là hắn, việc nghĩa chẳng từ nan lưu lại, kỳ tích dùng pháo nổ yêu thú lĩnh chủ, ngay cả yêu thú lĩnh chủ Anh Biến kỳ đều không phải là đối thủ của hắn...
Mà bây giờ, hắn rời đi, đúng như hắn nói, hắn đúng là nam tử như gió.
Hắn lặng lẽ đi rồi, cũng như khi hắn tới lặng lẽ, hắn vung ống tay áo lên, không mang đi một áng mây, nhưng... lại mang đi trái tim của mình...
...
...
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã liên tiếp đi đường một ngày một đêm, vẫn điều động đôi cánh Dị Hỏa khủng bố kia, hướng Hoàng thành chạy đi.
Nguyên bản hắn cách Hoàng thành khoảng sáu, bảy ngày hành trình, nhưng sau khi nắm giữ cánh dị hỏa, chỉ dùng này một ngày một đêm liền đã có thể xa xa nhìn thấy Hoàng thành.
Từ trên không trung phóng tầm mắt tới, cả tòa hoàng thành có kích cỡ tương đương với ít nhất mấy chục cái sân đá banh, đường phố cực kỳ rộng rãi, mà trên nóc nhà của hoàng cung càng là lộ ra huy mang xanh vàng rực rỡ, loáng thoáng có cỗ khí phách uy nghiêm hung hăng, bao phủ tứ phương.
Xem cung nhìn điện trăm ngàn.
Hoàng gia khí thế uy hùng tứ phương.
Đây chính là Hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc, là nơi quen thuộc nhất sâu trong ký ức của tấm thân thể này của Từ Khuyết, đồng thời nó cũng là nơi thương tâm nhất.
Bây giờ, hắn đã về.
Mang theo mục đích phục sinh Tiểu Nhu, cũng mang theo tức giận trở về tìm Hỏa Hoàng báo thù.
- Ha, cũng không biết, Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên kia đến cùng có thay ta lấy địa đồ Hoàng Lăng của Hỏa Nguyên Quốc hay không, hay là, đã bán ta đi rồi?
Từ Khuyết đứng ở xa xa trên bầu trời, im lặng.
Một lát sau, khóe miệng hắn hiện lên một vệt ý cười, hơi suy nghĩ:
- Hệ thống, dừng hiệu quả của Khôi Lỗi Ngụy Trang đi, khôi phục thân thể nguyên lai của ta, kích hoạt bộ mặt của mặt nạ da người này.
Ding, đã đóng hiệu quả của Khôi Lỗi Ngụy Trang.
Vèo!
Trên người Từ Khuyết nhất thời xẹt qua một trận huy mang.
Sau một khắc, hắn lại biến thành người mặc áo bào đen, thiếu niên văn nhã tuấn lãng, xuất hiện ở trên đường nhỏ ngoại thành Hoàng thành.
Trước khi tiến vào Hoàng thành, hắn muốn lấy khuôn mặt "Hồ Ca", ở phụ cận lượn một vòng, thử một chút xem mình có bị bán đi hay không.
Nếu như Tử Huyên cùng Viêm Dương công chúa khai ra thân phận của mình, như vậy bên trong Hoàng thành tất nhiên khắp nơi dán đầy chân dung truy nã, khuôn mặt này của mình vừa xuất hiện, khẳng định sẽ có người nhận ra.
Nếu như không ai nhận ra, vậy thì dễ dàng hơn, vừa vặn mượn khuôn mặt này, bình yên bước vào Hoàng thành.
Nghĩ tới đây, Từ Khuyết khẽ mỉm cười, đang chuẩn bị đi hấp dẫn chú ý của mấy người đi đường một chút.
Kết quả phía trước cách đó không xa, liền nhìn thấy có cái quán trà, khách nhân rất đông, đồng thời, ở trong có một ít nam nữ trẻ tuổi, nhìn qua có tri thức hiểu lễ nghĩa, giống như xuất từ danh gia vọng tộc.
- Ồ, những này người tụ tập ở trong quán trà, chẳng lẽ muốn làm chuyện gì?
Mắt Từ Khuyết sáng lên.
Nếu như mình bị truy nã, tiểu lão bách tính khả năng không nhận ra hắn, nhưng đám nam nữ trẻ tuổi nhìn qua thân phận cao quý này, tất nhiên có thể nhận được.
Hơn nữa mười mấy người trẻ tuổi này tụ tập ở trong một quán trà nhỏ, khẳng định là có chuyện quan trọng phát sinh.
Từ Khuyết hai tay chắp sau lưng, góc 45 độ nhìn chăm chú bầu trời, nhẹ giọng nói:
- Bé ngoan của ta a! Rốt cục nhìn thấy nhiều người như vậy, càng nhiều người càng tốt, ha ha ha ha... Là lúc bày ra kỹ thuật Trang Bức chân chính rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất