Chương 167: Thật Sự Mắng Đến Người Khác Cười
- Ha ha, tiểu tử này xong rồi.
Nhìn bóng người Từ Khuyết đi đến, một tên nam tử của Minh Thánh thư viện cười lạnh nói.
- Nguyên bản tưởng hắn là một nhân tài, không nghĩ tới là một tên không biết trời cao đất rộng.
Nữ tử bên cạnh cũng lắc lắc đầu.
Đường Liễu Phong thì lại bị dọa sợ rồi, căn bản không nghĩ tới vị huynh đệ "Lý Bạch" này lại mạnh như vậy, nói lên liền lên.
Chờ y kịp phản ứng lại, Từ Khuyết đã đến đến trước bàn vài tên tráng hán kia, tập trung vào mấy người.
Vài tên tráng hán cũng hơi kinh ngạc, nhíu mày.
Một người trong đó không vui vẻ nói:
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì?
Từ Khuyết tỏ vẻ nghiêm nghị lắc lắc đầu, chỉ vào nồi cá đun sôi trên bàn, đè thấp thanh âm nói:
- Đây là cá của ta.
Cá của ngươi?
Vài tên tráng hán lại kinh ngạc một chút, chợt giận tím mặt.
"Ầm!"
Một người trong đó mạnh mẽ vỗ bàn một cái, nổi giận mắng:
- Thối lắm, tiểu tử ngươi có phải muốn chết không? Dám đến đây giành ăn.
Thanh âm tức giận mắng nhất thời vang vọng quán trà, tất cả mọi người đều bị kinh động, ánh mắt dồn dập hướng bên này trông lại.
Đường Liễu Phong đứng cách đó không xa, thấy cảnh này, nhất thời gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, cất bước liền muốn đi lên phía trước khuyên can Từ Khuyết.
Nhưng một bước vừa bước ra, liền bị nam tử của Minh Thánh thư viện chặn lại.
- Đông Thành thư viện, việc này không có quan hệ gì với ngươi, tiểu tử kia tự muốn chết, ngươi chớ xen vào việc của người khác.
- Không sai, thật vất vả mới có trò hay để xem, nếu ngươi như dám phá hoại, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Hai tên nam tử mang theo uy hiếp cười nói, một trước một sau giam giữ Đường Liễu Phong lại.
Hai nữ tử khác, che miệng mà cười, rất hứng thú nhìn tình cảnh này.
Nhưng mà, Từ Khuyết đứng trước bàn trà, hơi cúi thân thể xuống, vô cùng thần bí thấp giọng nói:
- Ta có thể chứng minh đây là cá của ta, ta cùng cá nói chuyện, nó cũng sẽ nói chuyện với ta, không tin các ngươi có thể thử xem.
Vài tên tráng hán nhất thời lại sửng sốt.
Trời ơi, cùng cá nói chuyện? Hơn nữa còn là một con cá đang bị đun sôi? Ngươi là thằng ngốc à?
Mấy người đang muốn há mồm mắng, nhưng vừa nhìn thấy tất cả mọi người ở đây đều đang chăm chú nhìn sang bên này, trong lòng đột nhiên liền có loại cảm giác đắc ý không tên, tựa hồ rất hưởng thụ loại cảm giác muôn người chú mục này.
Cơ hội làm náo động tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua?
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, lập tức đạt thành hiểu ngầm.
Một người trong đó nheo mắt lại, nín cười nói:
- Tốt! Ngươi cứ việc thử một chút!
Thử xem? Thử cái gì?
Mọi người ở đây nhìn ra đầu óc mơ hồ, từ đầu tới đuôi, bọn họ chỉ nghe tráng hán nói lớn lên, lại không nghe được Từ Khuyết đến tột cùng nói cái gì, âm thanh quá nhỏ rồi.
Ngoại trừ vài tên tráng hán, căn bản liền không ai biết phát sinh cái gì, trong lòng càng hiếu kỳ, lại tiếp tục chú ý tới.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên lùi về sau một bước, ưỡn ngực, trừng mắt với con cá trên bàn, há mồm tức giận mắng:
- CMN, ngươi ngu ngốc vô liêm sỉ, có gan đứng lên cho lão tử.
"Híttt!"
Mọi người nhất thời hút vào một ngụm hàn khí.
Tiểu tử này choáng váng à? Chỉ là một tên Kết Đan kỳ, lại dám mắng năm tên Kết Đan kỳ khác? Không sợ bị đánh chết sao?
Đường Liễu Phong cũng bối rối, trợn mắt lên, làm sao hắn thật sự dám mắng vậy? Lần này xong, xảy ra đại sự rồi.
Bên cạnh vài tên học sinh của Minh Thánh thư viện cũng kinh ngạc một trận, tiếp đó không nhịn được cười, tỏ rõ vẻ trêu tức nhếch miệng cười.
- Phốc ha ha ha ha...
Mà ngay vào lúc này, vài tên tráng hán cũng đồng thời ầm ầm cười to, thậm chí có người cười đến mức vỗ bàn, nước mắt suýt chút nữa đều chảy ra.
Bọn họ không tin Từ Khuyết thật có thể cùng cá nói chuyện, tại bọn họ xem ra, tiểu tử phong độ phiên phiên trước mắt này, rõ ràng là một kẻ ngu si, lại đi mắng một con cá chết, còn chửi đến giống như thật sự.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, Từ Khuyết giống với bọn họ, đều là Kết Đan kỳ, cùng cấp tu vi, lại khí chất bất phàm, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào lại làm ra loại chuyện ngu này, để nội tâm của vài tên tráng hán lập tức bành trướng hư vinh, có cảm giác ưu việt.
Nhưng mà, một đám quần chúng bốn phía không rõ chân tướng, lại toàn bộ há hốc mồm, tỏ rõ vẻ ngơ ngác.
Tình huống đây là thế nào? Mấy tráng hán hung thần ác sát này, sau khi bị người mắng lại không tức giận chút nào, hơn nữa còn cười thành bộ dáng ngốc ngếch như thế?
Đây rốt cuộc làm sao thế?
Lẽ nào... Mấy tráng hán kia mới thật sự là người ngu?
Mọi người ngạc nhiên, Đường Liễu Phong cùng vài tên học sinh của Minh Thánh thư viện càng khiếp sợ.
Đây là mẹ nó gặp quỷ? Tiểu tử kia thực sự mắng người khác cười lên.
...
Toàn trường hầu như cũng chỉ còn sót lại tiếng cười của mấy tên tráng hán, Từ Khuyết một tay chống nạnh, một tay chỉ vào con cá trên bàn, nhưng ở trong mắt người ngoài, hắn chính là đang chỉ mấy tên tráng hán trên bàn.
Sau đó, Từ Khuyết tiếp tục chửi bậy:
- Cười, đúng, ngươi còn cười à! Cười con mẹ ngươi chứ cười!
- Ha ha ha ha ha...
Vài tên tráng hán cười vui vẻ hơn, bộ dáng cũng càng ngu hơn.
- Ngươi chính là ngu ngốc!
- Ha ha ha...
- Tại sao không nói chuyện? Có phải là sợ rồi không? Ngươi sợ hả!
- Ha ha ha...
- Có gan lên đánh ta đi!
- Ha ha ha...
...
Nhìn một màn quỷ dị trước mắt này, trên đầu mọi người toàn trường đều treo đầy dấu chấm hỏi, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
- Tiểu huynh đệ kia lẽ nào là dùng yêu pháp gì? Lại lợi hại như vậy.
- Quá mạnh mẽ, lại có thể đem người mắng tới cười, ta suy đoán khả năng là một loại thần công nào đó thất truyền đã lâu.
- Đúng, chính là loại công pháp ảnh hưởng thần hồn con người kia, chúng ta phải cẩn thận, ngàn vạn không thể bị hắn ảnh hưởng.
Mọi người trong quán trà xì xào bàn tán, thấp giọng bàn luận, trên mặt cũng tràn ngập cảnh giác cùng nghiêm nghị.
Đường Liễu Phong cùng vài tên học sinh của Minh Thánh thư viện lại triệt để lờ mờ ngơ ngác, căn bản không làm rõ được Từ Khuyết là như thế nào, tại sao lại cường hãn như vậy.
Lúc này, Từ Khuyết cũng mắng mệt mỏi, thở ra một hơi, lại cúi thân thể xuống hướng vài tên tráng hán nói:
- Thật không tiện mấy vị đại hiệp, xem ra thực sự là ta nhận sai cá, hôm nào đến Minh Thánh thư viện tìm ta, ta mời các ngươi ăn cơm! Trước tiên cáo từ trước.
Vài tên tráng hán nghe thấy vậy, ý cười trên mặt nhất thời cứng đờ.
Minh Thánh thư viện? Kháo, nguyên lai tiểu tử này là người của Minh Thánh thư viện, xem ra không thể chọc được.
Mấy người lập tức thu hồi nụ cười, cũng khách khí hướng Từ Khuyết chắp tay, cười nói:
- Tiểu huynh đệ đi thong thả.
- Uh, không cần đưa tiễn.
Từ Khuyết đàng hoàng trịnh trọng gật đầu, xoay người, dưới ánh mắt chấn động của mọi người ở quán trà, đi đến chỗ Đường Liễu Phong, để cho mọi người một đạo bóng lưng tiêu sái, ẩn giấu công lao cùng tên tuổi.
Đồng thời, trong đầu cũng liên tiếp vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, khen thưởng 80 điểm Trang Bức!
...
...
- Không thể, ngươi làm thế nào được? Vận dụng yêu pháp gì sao?
Đến trước mặt Đường Liễu Phong, học sinh của Minh Thánh thư viện tỏ vẻ kinh hãi nói.
Từ Khuyết nhàn nhạt nhìn bọn họ một chút, cười lạnh nói:
- Tiểu bối ngu dốt, liền chút chuyện nhỏ này còn dùng đến yêu pháp sao? Kỳ thực mấy người kia vốn là hơi ngốc, nhưng vẫn khổ não người khác không biết thân phận thực sự của bọn họ, vì thế nếu như có người mắng bọn họ như thế, bọn họ sẽ phát sinh vui sướng từ nội tâm.
- Nói bậy, chúng ta không tin.
Mấy người nhất thời đáp, chuyện này quá hoang đường rồi.
- Có tin hay không thì liên quan gì đến ta, các ngươi vừa rồi cũng nhìn thấy còn gì, đi thử một chút là biết thật giả ngay.
Nói xong, hắn lại liếc Đường Liễu Phong, lạnh nhạt nói:
- Đi thôi Đường huynh, ngươi nên mời ta ăn cơm rồi.
- A... Được.
Đường Liễu Phong tỉnh táo lại, vội rảo bước đuổi theo Từ Khuyết, hướng về phương hướng cửa Hoàng thành mà đi.
Học sinh của Minh Thánh thư viện nhìn hai người Từ Khuyết đi xa, lông mày nhíu chặt, trước sau có chút không quá tin tưởng Từ Khuyết.
Ngờ vực, mấy người cũng hướng về quán trà đi đến, lúc vừa đi qua bên cạnh bàn của vài tên tráng hán, ánh mắt hiếu kỳ quan sát mấy tráng hán này.
Vài tên tráng hán kia vừa nhìn thấy bị người nhìn chằm chằm, nhất thời liền không thích, nổi giận nói:
- Mấy người các ngươi nhìn cái gì vậy?
Hai tên nam học sinh không khỏi dừng lại, nhìn lẫn nhau một chút, vừa nhìn về phía vài tên tráng hán này, mang theo chần chờ, có chút mới lạ đáp:
- Đậu... Đậu mẫu thân các ngươi. Ngươi... Đám ngu ngốc các ngươi.