Chương 173: Chơi Chết Các Ngươi!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 40 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 70 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ trang bức rất lưu manh, khen thưởng 200 điểm Trang Bức!
...
Lập tức, liên tiếp một chuỗi lớn âm thanh thông báo của hệ thống vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Mọi người toàn trường thì lại tỏ rõ vẻ cứng đờ, ngây ngốc tại chỗ nhìn hắn, thật lâu không có cách nào hoàn hồn.
Cuộc đời của ngươi không có cố sự, chỉ có một chữ đẹp trai xuyên qua một đời?
Trời ạ, đây cần tự yêu mình bao nhiêu, mới có thể nói ra loại lời nói không biết xấu hổ này?
Ông trời sao không đánh chết tên khốn kiếp này đi?
"Ầm ầm ——!"
Đột nhiên, bên trên bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, chỉ là tiếng sấm mùa xuân hết sức bình thường, cũng không có lôi điện chân chính xuất hiện.
Nhưng vẫn để cho mí mắt mọi người đột nhiên nhảy một cái, vui mừng không thôi, cho rằng ông trời đúng là muốn đánh chết thiếu niên mặc áo trắng trước mắt này.
Cả người Đường Liễu Phong đều choáng váng, từ lần thứ nhất nhìn thấy Từ Khuyết, nhìn hắn nói mấy câu liền trêu chọc một đám tráng hán, nhất thời liền cảm thấy đây là một người rất lợi hại, đáng giá kết giao, cũng học tập ưu điểm trên người hắn.
Nhưng sau đó ở khách sạn nói chuyện, Đường Liễu Phong lại cảm thấy vị "Lý huynh" này tựa hồ rất bẫy người.
Kết quả hôm nay đến Đại Minh Hồ, quan niệm của Đường Liễu Phong hầu như đều thay đổi.
Một câu đơn giản khái quát, chính là, chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy.
Mà Nhã phu nhân cũng bị Từ Khuyết nói làm cho kinh ngạc không thôi, thật lâu mới phục hồi lại tinh thần.
Nàng vốn cho là thiếu niên này giống như những người khác, còn trẻ ngông cuồng, gặp phải nữ nhân thì sẽ đem hào quang chuyện cũ thêm mắm dặm muối nói ra, tranh thủ ái mộ của nữ nhân, kết quả lại không nghĩ rằng lại là một câu trả lời như vậy, quả thực là đại đại ngoài ý muốn.
Điều này cũng làm cho suy nghĩ trong mắt Nhã phu nhân trở nên dày đặc, nàng phát hiện mình đối với thiếu niên mặc áo trắng này càng thêm cảm thấy hứng thú, hơn nữa hứng thú này là từ trước đến nay đều chưa từng có.
- Khanh khách...
Nàng che miệng cười khẽ, tao nhã mà quyến rũ mê người, đôi mắt đẹp quét về phía Từ Khuyết:
- Câu trả lời này của công tử, đúng là khác với tất cả mọi người.
Trong lúc vô hình, xưng hô của nàng đối với Từ Khuyết dĩ nhiên từ "Thiếu niên", biến thành "Công tử".
Từ Khuyết tự nhiên cũng phát hiện điểm này, nhưng như trước nhẹ như mây gió cười cợt, chắp tay nói:
- Đa tạ đa tạ!
- Không biết công tử xưng hô như thế nào?
Nhã phu nhân cười hỏi.
Từ Khuyết thẳng lưng, khá là tự hào nói:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Lý Bạch, tên chữ Thái Bạch, chính là học sinh của Bắc Đại Thanh Hoa, hiện nay độc thân, có nhà có xe.
"..."
Nhã phu nhân lại há hốc mồm, tiếp đó lại hé miệng nở nụ cười.
Chưa từng nghe qua loại tự giới thiệu mình kỳ quái như vậy, nhưng nàng lại nghe rất thú vị.
Mà đông đảo học sinh ở đây nhưng đều nhíu mày, Tạc Thiên Bang?
CMN, cái tên này quả thực nhục nhã nhặn của người đọc sách, lại đi gia nhập những bang phái đánh đánh giết giết kia, hơn nữa tên bang còn thô tục như vậy! Vì sao phải gọi là "Tạc Thiên" thế? Người đọc sách chúng ta hẳn là cao nhã nha, không nên thô tục, loại tên như tạc thiên này, căn bản là không được.
Cũng có người tỏ rõ vẻ khó hiểu, cau mày suy tư nói: - Cái tên này không phải đến từ Đông Thành thư viện sao, nhưng sao chưa từng nghe nói có Bắc Đại Thanh Hoa?
- Không biết, các ngươi có ai nghe nói qua Bắc Đại Thanh Hoa thư viện không?
Người bên ngoài cũng thắc mắc hướng về mọi người hỏi.
Mọi người đều lắc đầu!
- Lý công tử, nếu ba đạo đề quan đã qua, không bằng tiếp tục cửa ải tiếp theo đi? Lần này đến phiên ngươi ra ba đạo đề, mỗi đạo đề ở bên trong 10 hơi thở, nếu như không có ai có thể trả lời, liền coi như ngươi thắng!
Lúc này, Nhã phu nhân ôn nhu nói nhỏ nhẹ, trong mắt rạng ngời rực rỡ, hé miệng cười nói.
Lông mày Từ Khuyết nhất thời nhíu một cái, khà khà, rốt cục đến phiên ta ra đề mục, đùa chơi chết các ngươi!
Hắn vuốt vuốt trường sam màu trắng trên người, làm đủ tư thái, giống như dáng dấp ngâm thơ tụng từ, trầm giọng nói:
- Đề thứ nhất, chư vị hôm nay tới tham gia tiệc rượu, giả như phát hiện kim thiếp mà Nhã phu nhân cho các ngươi không cẩn thận rơi mất, xin hỏi nên làm gì?
Vừa hỏi ra, mọi người đều kinh ngạc, tiếp đó, tất cả mọi người đều lộ ra xem thường cười lạnh.
- Kim thiếp rơi mất, vậy dĩ nhiên là không có cách nào, chỉ có thể tự nhận xui xẻo về nhà.
- Không, Nhã phu nhân rộng lượng như vậy, có thể tìm Nhã phu nhân lấy thêm một tấm.
- Ồ, không đúng, đề này có bẫy rập.
- Không sai, kim thiếp rơi mất, đáp án chính xác hẳn là cách làm như hắn hôm này, đến xông đề quan mới đúng.
- CMN, quả thế, suýt chút nữa bị lừa.
- Tiểu tử, ngươi thua, kim thiếp rơi mất, vậy thì hẳn là đến xông đề quan.
Mọi người đều ở ngăn ngắn bên trong mười lần hô hấp, thống nhất đáp án, tỏ rõ vẻ châm chọc nhìn về phía Từ Khuyết.
Nhã phu nhân cũng hơi kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ hỏi ra vấn đề đơn giản như vậy, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có chút không đúng.
Đúng như dự đoán, khóe miệng Từ Khuyết nhếch lên một vệt ý cười, nhìn về phía mọi người: - Các ngươi đám ngu ngốc này, kim thiếp rơi mất, nhặt lên là được mà. Ha ha, còn nói cái gì xông đề quan, bằng chút thông minh của các ngươi, xông con mie ngươi ấy mà xông.
"..."
Toàn trường trong nháy mắt im lặng.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, lại sẽ là loại đáp án này, hơn nữa... Một mực còn rất có đạo lý, khiến người ta không có gì để nói.
Nhưng Từ Khuyết cuối cùng trào phúng phun mắng, càng làm cho mọi người buồn bực, mỗi vị học sinh đều trợn mắt nhìn hắn.
Nếu không phải là Nhã phu nhân đang ở đây, chỉ sợ mọi người đã vén tay áo lên xông lên tìm Từ Khuyết đánh nhau rồi.
Có người nổi giận nói:
- Lẽ nào có lí đó, ngươi quả thực là nhục sự nhã nhặn, nói chuyện thô tục như vậy, quả thực không xứng làm người đọc sách.
- Không sai, hơn nữa ngươi thật là to gan, dám ở trước mặt Nhã phu nhân nói lời thô tục!
- Ngươi có còn đem Nhã phu nhân để ở trong mắt hay không?
Mọi người bắt đầu chụp mũ cho Từ Khuyết, nỗ lực để Nhã phu nhân trừng phạt hắn.
Nhưng mà cái miệng nhỏ của Nhã phu nhân khẽ nhếch, cũng có chút kinh ngạc, cũng không phải là bởi vì đáp án, mà là bị Từ Khuyết mắng người làm cho kinh ngạc.
Người đọc sách... Không phải đều rất coi trọng danh tiết co sao? Không phải đều là lấy ôn văn nhĩ nhã gặp người sao? Tại sao tên tiểu tử này lại không giống với người thường chứ?
Nghĩ tới đây, nàng lại không khỏi hiện lên ý cười.
- Bổn cung tin tưởng, Lý công tử chỉ là nhất thời nói lỡ, nhưng mà... Từ giờ trở đi, bổn cung không hi vọng lại nghe loại thô tục này nữa. Vì thế, Lý công tử cũng xin chú ý khắc chế.
Nhã phu nhân cười tủm tỉm nhìn về phía Từ Khuyết, hiển nhiên là không hề tức giận, trái lại có thêm một chút thưởng thức.
Nhưng câu không hi vọng nghe lại loại lời thô tục kia của nàng, lại là thật lòng, cũng không giống đang nói đùa.
Từ Khuyết cũng khiêm tốn cười nói:
- Nhã phu nhân yên tâm, tại hạ luôn luôn không thích nói thô tục.
Mọi người xạm mặt lại, ngươi còn không thích nói thô tục, tin ngươi mới lạ, ngày hôm nay chỉ một mình ngươi thô tục hết lần này tới lần khác.
Lúc này, Nhã phu nhân lại mở miệng nói:
- Trở lại chuyện chính, Lý công tử vừa nãy xuất ra đề này, quả thật là thú vị! Như vậy bổn cung tuyên bố, đề thứ nhất đã qua quan, xin mời công tử ra câu thứ hai.
Từ Khuyết vung tay lên, vạt áo vung một cái, gật đầu nói:
- Câu thứ hai, ta liền ra đơn giản chút đi.
Hàng xóm Vương đại nương tên là Nhị Đản, mỗi ngày chạm mặt, Nhị Đản đều lễ phép chào hỏi Vương đại nương, Vương đại nương thấy Nhị Đản cũng không tệ lắm, liền giới thiệu hắn đi tới trong khách sạn của con trai mình làm tiểu nhị, lần gặp mặt thứ nhất, con trai của Vương đại nương liền nhiệt tình hỏi, 'Ngươi chính là Nhị Đản à? ', Nhị Đản rất câu nệ lễ phép đáp lời đúng, con trai của Vương đại nương lại nhiệt tình nói, 'Ta thường thường nghe mẫu thân ta khen ngươi, sau này ngươi đến đây làm tiểu nhị đi, đúng rồi, hiện tại đang ở đâu? ' kết quả sau khi Nhị Đản trả lời, liền bị con trai của Vương đại nương đánh trọng thương, xin hỏi, đây là tại sao?
A?
Nhị Đản bị đánh thành trọng thương? Chuyện này... Đây là tại sao?
Rất nhiều người nghe xong, đều há hốc mồm.
Cũng có một vài học sinh tương đối thông minh, bắt đầu suy nghĩ toàn bộ vấn đề vừa nãy của Từ Khuyết.
- Nhị Đản là sau khi trả lời mới bị đánh trọng thương, như vậy nguyên do khẳng định là xuất hiện ở câu trả lời này.
- Không sai, con trai của Vương đại nương hỏi Nhị Đản ở đâu, Nhị Đản lại là hàng xóm của Vương đại nương, vậy hắn hẳn là trả lời, ở...
Một tên học sinh mới nói ra được một nửa, đột nhiên ngừng lại, trợn to hai mắt!
CMN! Lý Bạch ngươi quá thiếu đạo đức!
Chuyện này... Đáp án này, thật mẹ nó quá độc!
Suýt nữa liền bị lừa rồi!
Rất nhiều học sinh cũng đều kịp phản ứng lại, lên cơn giận dữ, mạnh mẽ trừng mắt về phía Từ Khuyết.
Lý Bạch, em gái ngươi!