Chương 172: Nghe Chuyện Xưa Của Ngươi Một Chút
- Keng, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 30 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 50 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết mạnh mẽ Trang Bức thành công, khen thưởng 60 điểm Trang Bức!
Trong đầu Từ Khuyết nhất thời liên tiếp vang lên âm thanh thông báo của hệ thống.
Lúc này là thật sự là một lần cưỡng ép trang bức tàn nhẫn, suýt chút nữa làm đám thư sinh ở đây tức hộc máu.
Văn không đệ nhất võ vô đệ nhị, Từ Khuyết đây là tự cho mình siêu phàm, xưng thiên hạ không đối thủ, để vô số học sinh đều cảm thấy bất mãn.
Nhưng là trong khoảng thời gian ngắn lại hết cách với Từ Khuyết rồi, dù sao cho tới bây giờ, ngoại trừ Từ Khuyết, ở đây vẫn chưa có ai có thể ở trong mười lần hô hấp trả lời hai vấn đề vừa nãy.
Dù sao thử thách này chính là nhằm vào lực phản ứng cùng nhanh trí, bản thân vấn đề dễ dàng đến cực điểm, nhưng muốn ở bên trong mười lần hô hấp đáp tới, độ khó rất cao.
Nhưng con hàng Từ Khuyết này đến từ địa cầu, từ lâu từng trải qua các loại suy nghĩ đột nhiên thay đổi, biết rõ phương hướng suy nghĩ cùng hình thức của loại đề mục này, vì thế lúc ứng phó, quả thực là nhắm mắt lại đều có thể tùy tiện trả lời.
Cùng lúc đó, bên cạnh sảnh bên trong biệt uyển, một thiếu phụ thành thục tao nhã đang ngồi ngay ngắn ở trên một cái ghế gỗ lê cổ điển, ơ trước mặt nàng đang đứng hai tên thư đồng.
- Nhã phu nhân, vị công tử kia đã liên tiếp xông qua hai đạo đề quan, hơn nữa là xem xong đề mục liền lập tức đáp tới, không cần suy nghĩ chút nào.
- Ồ?
Trong cặp mắt quyến rũ vạn ngàn của Nhã phu nhân đột nhiên xẹt qua một ít dị sắc, khóe miệng hiện lên nụ cười, phảng phất có thể câu đi tâm hồn của tất cả nam nhân.
Nàng rất hứng thú cười nói:
- Những đề mục này đều là hôm nay ta đều tự mình viết xuống, đáp án cũng chỉ có tiểu Liên biết, nếu quả thật như các ngươi nói, vậy cũng chỉ có hai loại tình huống, một là tiểu Liên lén lút nói đáp án cho hắn, hai là vị công tử kia quả thật có chân tài thực học, cơ trí hơn người. Các ngươi nói, tiểu Liên có bán ta hay không?
Hai tên thư đồng đều cúi đầu, không dám nói.
- Báo!
Lúc này, ngoài cửa lại đi tới một nữ thư đồng, cúi đầu chắp tay nói:
- Hồi bẩm phu nhân, vị công tử kia chuẩn bị xông đạo đề thứ ba, Nhưng... Vừa rồi hắn có nói mấy câu.
Khóe miệng Nhã phu nhân giương lên:
- Thật sao? Hắn nói cái gì?
Nữ thư đồng cười khổ một cái, đáp:
- Hắn nói hắn du lịch thiên hạ, chỉ vì truy tìm học vấn cùng chân lý, nhưng cuộc đời cầu một địch thủ mà không thể được, quả thật tĩnh mịch không chịu nổi.
- Cuộc đời cầu một địch thủ mà không thể được?
Con ngươi của Nhã phu nhân nhất thời càng ngày càng sáng, khẽ gật đầu cười nói:
- Có niềm tin nói ra câu này, có thể thấy được cũng không phải là người bình thường! Hắn còn nói gì nữa không?
- À... Còn nữa, hắn hỏi hết thảy học sinh ở đó, tại sao hắn lớn lên đẹp trai như vậy, còn thông minh như vậy, thế gian này có phải là không còn có ai có thể làm khó được hắn.
Nữ thư đồng vừa nói ra, Nhã phu nhân nhất thời sửng sốt.
Tiếp theo đột nhiên "Phốc phốc", Nhã phu nhân che miệng bật cười, như cành hoa phấp phới, bách mị thiên kiều.
- Xem ra, đây là một tiểu tử thú vị. Đi, ta tự mình đi gặp hắn một chút.
Nói xong, Nhã phu nhân từ trên ghế đứng lên, ý cười nơi khóe miệng càng lúc càng đậm đặc, cất bước liền trực tiếp đi ra ngoài.
Vài tên thư đồng đều ngẩn ra, trên mặt xẹt qua một ít khiếp sợ, Nhã phu nhân... Lại muốn tự mình đi ra ngoài thấy thiếu niên kia?
Qua nhiều năm như vậy, ngoại trừ tứ đại tài tử Minh Thánh thư viện, còn chưa từng thấy Nhã phu nhân đích thân đi ra nghênh đón tài tử khác. Hiện nay chỉ dựa vào mấy câu nói, nàng dĩ nhiên đi ra ngoài nhìn thiếu niên xa lạ kia.
...
Mà lúc này, ngoài cửa biệt uyển.
Từ Khuyết đã mở khối biển gỗ thứ ba, một đạo đề quan cuối cùng này, dĩ nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người.
- Dưới tình huống có thể vận dụng pháp quyết, làm sao lấy tốc độ nhanh nhất, đem băng biến thành nước?
Đề này vừa ra, mọi người đều ngạc nhiên.
Băng biến thành nước, hơn nữa còn có thể sử dụng pháp quyết? Vậy dĩ nhiên là sử dụng hỏa quyết rồi.
Nhưng mà lại muốn lấy tốc độ nhanh nhất, việc này hơi khó khăn, dù sao mỗi một tu sĩ tu luyện hỏa quyết đều không giống nhau, nếu như Hỏa Hoàng ra tay, triển khai long viêm, khả năng trong chớp mắt liền có thể làm được, nhưng mà... Vạn nhất khối băng quá lớn, vậy lại phải tiêu hao một chút thời gian rồi.
- Đề này... Khó nha!
Lúc này, một tu sĩ lắc đầu nói.
- Nhân tố cần cân nhắc quá nhiều, đề này không thể có đáp án tiêu chuẩn chứ?
- Lúc này hắn sẽ phải thất bại, năm ngoái một trong tứ đại tài tử Mạc công tử cũng là thất bại ở cửa thứ ba này.
- Ha ha, người này vừa rồi còn tự đại nói khoác thiên hạ không đối thủ, bây giờ gặp đề này, ta nhìn hắn phá như thế nào.
- Không phá được, đề này rất khó giải. Nhã phu nhân kinh tài tuyệt diễm, tự nàng bày ra cái đề quan này, đến nay không ai có thể hoàn thành toàn bộ, dù sao muốn trở thành khách quý của Nhã phu nhân, cũng không phải dễ như vậy.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, trên mặt tràn ngập vẻ trêu tức cùng trào phúng.
Nhưng mà Từ Khuyết xem xong đề mục, khóe miệng không khỏi giương lên, tỏ vẻ xem thường lắc đầu nói:
- Liền loại đề mục ba tuổi này, các ngươi cũng không cảm thấy ngại lấy ra sao?
Nói xong, song chỉ của hắn ngưng lại, đột nhiên hướng trên biển gỗ vạch một cái!
"Xoạt!"
Cùng với một tia vụn gỗ trên biển gỗ nhẹ nhàng bay xuống, Từ Khuyết thu cánh tay về, nhìn về phía nữ thư đồng, cười nhạt nói:
- Ta đã đáp xong.
Tất cả mọi người nghe vậy đều ngẩng đầu nhìn lại, chợt triệt để sững sờ.
Chỉ thấy chữ "Băng" trên biển gỗ, càng bị chân khí đánh rơi mất một nửa, hai nét bên cạnh bị một đạo thẳng tắp vạch xuống, thế là, chữ "Băng" liền chỉ còn dư lại một chữ "Thủy".
Đúng vậy, băng xóa hai nét, liền còn lại chữ thủy thôi.
Mọi người lúc này mới vỗ trán một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng thầm than, đề chỉ đơn giản như vậy, vì sao mình vừa rồi lại không nghĩ ra!
Nữ thư đồng cũng sững sờ một hồi lâu, cũng không phải là cảm thấy đề này khó bao nhiêu, mà là bị loại tốc độ phá đề này của Từ Khuyết doạ, tỏ rõ kinh ngạc.
Bạch y thiếu niên đến tột cùng là ai? Mỗi đạo đề đều chỉ là liếc mắt nhìn, nghĩ cũng không cần nghĩ liền đoán ra đáp án. Thậm chí trước khi đáp đề, còn có thời gian đi trào phúng người khác một câu.
Thế gian sao có người như vậy? Trí tuệ quá yêu nghiệt.
- Bộp bộp bộp, hay cho một vị thiếu niên 'Cuộc đời cầu một địch thủ mà không thể được', Bổn cung ngày hôm nay cuối cùng cũng coi như là mở mang tầm mắt rồi.
Đúng lúc này, một tiếng cười giống như chuông bạc, mang theo quyến rũ cảm động, từ lối vào biệt uyển truyền đến.
Chỉ thấy Nhã phu nhân chậm rãi đi ra, trên dung nhan tuyệt mỹ, mang theo ý cười câu người, con ngươi đều là mị thái vạn ngàn, ánh mắt hoàn toàn ở trên người Từ Khuyết lưu luyến đánh giá.
Đông đảo thư sinh toàn trường nhất thời khiếp sợ, há to miệng.
Nhã phu nhân... Lại bị bạch y thiếu niên này kinh động, tự mình đi ra.
Trời ạ, xem ra bạch y thiếu niên này sẽ thăng tiến rất nhanh, có thể được Nhã phu nhân coi trọng như vậy, sau này nhất định có tiền đồ lớn.
Nhất thời, mắt của rất nhiều người lộ ra vẻ hâm mộ, đương nhiên, càng nhiều chính là sự đố kị.
Đường Liễu Phong cũng há hốc mồm, ngơ ngác đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, ánh mắt rơi vào trên người Nhã phu nhân, cả người giống như mất hồn, tựa hồ là chưa từng gặp qua nữ tử mê người như vậy.
Từ Khuyết cũng quay đầu nhìn sang, đầu tiên nhìn tự nhiên là mặt, a, cũng không tệ lắm, cùng trong trí nhớ sáu năm trước không có thay đổi gì, vẫn thành thục quyến rũ như vậy.
Cái nhìn thứ hai, Từ Khuyết liền xem ngực, đây cơ hồ là thói quen của tất cả nam nhân.
Nhưng mà cái nhìn này nhìn lại, Từ Khuyết lập tức liền sợ hết hồn, trong lòng kinh ngạc thốt lên một tiếng, ta kháo, thật lớn.
Quả thực chính là sóng lớn mãnh liệt a. Đáng sợ! Nữ nhân này không nên gọi Nhã phu nhân, phải gọi Sóng phu nhân.
- Có thể liên tục phá giải ba đề quan của bổn cung, rất tốt. Thiếu niên, thiên tư của ngươi trác việt hơn so rất nhiều người, nhưng bổn cung tựa hồ chưa bao giờ gặp ngươi ở trong Hoàng thành, nói một chút đi, ngươi có lai lịch ra sao?
Nhã phu nhân cảm thấy được ánh mắt của Từ Khuyết, nhưng không nổi giận, trái lại khóe miệng hơi giương lên, thiên kiều bá mị cười hỏi.
CMN, tiểu yêu tinh mê người này.
Trong lòng Từ Khuyết giật mình, suýt nữa bị mị thái này của nàng làm cho thay lòng đổi dạ, vội ngưng tụ lại thần hồn lực, đem tâm thần định lại, khôi phục yên tĩnh.
Chợt, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào Nhã phu nhân, nhẹ như mây gió đáp:
- Phu nhân hỏi lai lịch của ta, xem ra là muốn nghe chuyện xưa của ta rồi?
- Không sai, bổn cung muốn nghe chuyện xưa của ngươi.
Nhã phu nhân hé miệng cười nói.
- Ha ha!
Từ Khuyết cũng nở nụ cười, hai tay chắp sau lưng, đột nhiên sắc mặt ngưng lại, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời:
- Xin lỗi! Cuộc đời của ta không có cố sự, chỉ một chữ đẹp trai xuyên qua một đời!