Chương 182: Bách Khoa Về Đối Thơ
Bức Bá!
Em gái ngươi, ngươi mới là bức bá, cả nhà ngươi mới là bức bá!
Từ Khuyết Trang bức xong rồi chạy, nghe được một tiếng hệ thống thông báo cuối cùng vang lên, trong lòng lập tức phản kháng, cái tên "Bức Bá" quỷ quái, còn không hay bằng "Trang Bức Phạm" đây!
Thế nhưng... Nếu có thể giảm giá vật phẩm trong cửa hàng tám phần trăm mãi mãi, Từ Khuyết cũng chỉ phản kháng tượng trưng mấy giây, sau đó cũng không nói gì nữa.
Câu nói trước khi hắn ra ngoài "Mưa này, sinh ra từ trời, chết nhập vào đất, quá trình này, chính là nhân sinh."
Kỳ thực lời này chính là lời thoại của nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết kinh điển, bằng không dựa theo văn hóa của hắn thì không thể nói ra lời nói sâu sắc như vậy.
Tất cả đều vì Trang Bức, còn việc có thể hiểu thấu đáo ý nghĩa trong lời nói hay không, Từ Khuyết không hề để tâm, vì hắn thăng cấp là dựa vào kinh nghiệm, không cần dựa vào ngộ đạo.
Đi tới góc tường, Từ Khuyết gọi hệ thống, tiến vào cửa hàng.
Đúng như dự đoán, giá cả của rất nhiều vật đều phát sinh biến hóa, giảm xuống rất nhiều, hơn nữa còn có không ít sản phẩm mới.
Từ Khuyết nhìn thấy đầu tiên là cột học thuật, cột này mới xuất hiện, bên trong bán các loại sách như Tứ Thư Ngũ kinh, Luận Ngữ, ngay cả Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao cũng có.
Nhưng khiến Từ Khuyết sáng mắt chính là, bên trong còn có bản Bách Khoa Về Đối Thơ.
Thứ này để hắn vui phát điên lên!
- Đối câu đối, ha ha ha! Lần này ta lại có thể trở về Trang Bức rồi! Hệ thống, cho ta hối đổi một quyển Bách Khoa Về Đối Thơ!
Bây giờ Từ Khuyết mua được quyển sách này, không chút do dự dùng luôn.
Trên tiệc rượu khi nãy vỗn còn một hồi đối câu đối, nhưng Từ Khuyết ở phương diện này lại một chữ cũng không biết, cho nên khi Trang Bức xong là hắn chạy đến, tránh bị lúng túng, nhưng hiện tại, hắn lại nắm chắc rồi.
Vèo!
Bách Khoa Về Đối Thơ trong cửa hàng hệ thống biến mất, hóa thành một vệt ánh sáng tiến vào trong đầu Từ Khuyết, lượng tri thức của hắn lại một lần nữa được mở rộng.
Bách Khoa Về Đối Thơ không chỉ bao gồm 300 bài thơ Đường, kỳ thực đạo cụ này chủ yếu nhất chính là vật dẫn cho Từ Khuyết làm thơ và đối câu đối.
Hơn nữa, kiếp trước ở trên lớp Từ Khuyết cũng đọc thuộc lòng không ít thơ Đường Tống từ, thế nên lúc trước đột nhiên ngâm một bài Tân Khí Tật cũng không có gì quá kỳ quái, hôm nào đó hắn sẽ đem "Chỉ Thức Giương Cung Xạ Đại Điêu" ra để chấn động những kẻ kém cỏi ở Tu Chân Giới này.
Vừa đổi đựơc Bách Khoa Về Đối Thơ, Từ Khuyết chậm rãi tiêu hóa kiến thức về câu đối trong đầu, khóe miệng giương lên, hắn cũng không vội trở lại, tiếp tục đứng ở góc tường xem các vật phẩm khác trong cửa hàng hệ thống.
Ngoại trừ có thêm nhóm vật phẩm về học thuật, những nhóm vật phẩm vốn có trong cửa cũng có nhiều đồ vật.
Ví dụ như pháp quyết, có thêm một số sách kỳ quái, cái gì mà Song Tu Đại Pháp Chi Lão Hán Đẩy Xe, Băng Hỏa Liệt Diễm Cửu Trọng Thiên...
Từ Khuyết vốn tự nhận là tâm linh cực kỳ thuần khiết, khi nhìn thấy những sách này liền bị dọa sợ, yên lặng ghi nhớ giá của vài cuốn sách đó, rồi nhanh chóng đi kiểm tra những nhóm vật phẩm khác.
Nhưng khi hắn mở ra nhóm thực phẩm lại biến thành lơ ngơ.
Trong nhóm thực phẩm cũng có mấy sản phẩm mới, nhưng giá cả rất cao, hơn nữa cao đến mức không có thiên lý.
Từ Khuyết ngay lập tức nổi giận:
- Hệ thống, ngươi giải thích cho ta, dựa vào cái gì mà trước đây những thứ như đậu hủ thúi, mì ăn liền chỉ bán 1 điểm Trang Bức, hiện tại ngươi làm ra mấy thứ mới, lại bán tới một trăm điểm Trang Bức? Sao ngươi không đi cướp luôn?
- Bản hệ thống định giá vật phẩm tuyệt đối công bằng, công chính, công khai!
Hệ thống nhàn nhạt trả lời một câu.
- Công bằng công chính công khai? Mẹ nó, ngươi còn Trang Bức với ta?
Từ Khuyết tiếp tục bất bình nói:
- Vậy ngươi nói cho ta biết tại sao một gói thuốc lá bán một trăm điểm Trang Bức, một chai bia làm quái gì mà cũng bán một trăm điểm Trang Bức?
Ding, hút thuốc có hại cho sức khỏe!
- What?
Từ Khuyết nghe lời giải thích mà ngỡ mình nghe nhầm:
- Vậy bia thì sao?
Ding, uống rượu dễ làm hỏng việc!
"..."
Từ Khuyết lập tức cảm thấy không còn gì để nói, hệ thống nói đến có lý do, có chứng cứ, hắn thật sự không có cách phản bác.
Nhưng hút thuốc hại sức khỏe thì thôi, uống rượu dễ hỏng việc là lý do quỷ quái gì? Lẽ nào uống chút rượu còn có thể làm hỏng sự nghiệp Trang Bức?
Mẹ nó, rõ ràng chính là biết ta bây giờ có tiền, muốn lừa gạt của ta chứ gì, hừ, không phải chỉ là điểm Trang Bức sao? Ta có nhiều lắm, ngươi không cho ta mua, ta nhất định phải mua!
Từ Khuyết càng nghĩ càng giận, cuối cùng trực tiếp vung tay lên, mua một gói thuốc lá.
Ding, chúc mừng kí chủ đổi một bao thuốc lá, tiêu hao một trăm điểm Trang Bức. Xin hỏi có cần bật lửa không? Sau khi giảm giá 8% chỉ cần 20 điểm Trang Bức!
- Máaa! Ngươi chính là một hệ thống gian thương!
Từ Khuyết tức giận mắng, phất tay áo rời đi.
Bật lửa? Ta muốn bật lửa làm quỷ gì, lão tử là tu tiên giả, tùy tiện vung tay là có thể tạo ra lửa.
...
...
Sau khi Từ Khuyết đi rồi, không khí trong đại sảnh biến thành một mảnh trầm lặng.
Mỗi người đều suy nghĩ đến lời Từ Khuyết nói trước khi rời đi, trong lòng kinh ngạc đến cực điểm.
- Không ngờ chỉ một cơn mưa mà Lý huynh có thể cảm ngộ được thiên địa, nói ra những lời thâm ý như vậy.
Đường Liễu Phong vô cùng thán phục, thấp giọng tự nói một câu.
Một tên thư sinh cũng tự cảm khái:
- Xem ra chúng ta đều đã trách oan Lý huynh, tuy rằng nhìn hắn phóng đãng bất kham, nhưng đó chính là tính tình thật của hắn. Trên thực tế hắn cũng là người có tài.
- Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác không nhìn thấu. Câu nói này, chính là khắc hoạ cuộc đời của hắn, trước đây ta không hiểu hắn, hiện tại, ta nghĩ ta đã hiểu.
- Không sai, hắn làm người tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng mười bài thơ khi nãy của hắn, thực sự là thiên cổ tuyệt cú! Chúng ta không ưa cách hắn làm người, nhưng cũng phải công nhận rằng hắn có tài.
- Câu nói "một đời mưa chính là sinh tử" cho ta thu hoạch rất lớn, sau khi bế quan mấy ngày, ta nghĩ ta có thể đột phá bình cảnh, Lý huynh thật sự là tài hoa hơn người!
Càng ngày có càng nhiều thư sinh mở miệng thừa nhận tài hoa của Từ Khuyết.
Mười bài thơ của hắn đã thuyết phục rất nhiều thư sinh, không ai dám nói mười bài thơ này không tuyệt.
Ngay cả Mạc Vân vẫn còn ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, cho dù trong lòng khó có thể tin và không cam lòng, nhưng một câu cũng không nói được.
Mười bài thơ thiên cổ kia, gã tìm không ra một điểm tỳ vết, nói cách khác, cuộc tranh tài khi nãy, gã đã thua, thua rất thảm!
Tinh thần Nhã phu nhân càng rung động, nàng hoàn toàn sững sờ, nàng chưa từng gặp nam tử nào kinh tài tuyệt diễm, tài hoa phi phàm, nhưng lại kiêu căng khó thuần, quả thực... khiến người mê mẩn.
Cộng với thể chất đặc biệt của Nhã phu nhân, nàng không chống đỡ được những văn nhân tài tình này, lúc này hai má đỏ bừng, trái tim đập loạn, nàng nhìn ra cánh cửa trống rỗng ngoài biệt uyển, trong lòng có một loại tư vị không nói rađược.
Hính ảnh Từ Khuyết khi hào hiệp lúc nghiêm túc, khi sục sôi ngâm thơ, đang hiện lên rõ ràng trong đầu nàng, khiến cho nàng thật khó có thể quên.
Ở chỗ này, một người duy nhất từ đầu tới cuối vẫn duy trì trấn định, chỉ sợ chỉ có Triệu công tử đứng đầu tứ đại tài tử của Minh Thánh thư viện, am hiểu đối câu đối.