Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 183: Ồ, Nghe Nói Chư Vị Muốn Đối Câu Đối

Chương 183: Ồ, Nghe Nói Chư Vị Muốn Đối Câu Đối
Mặc dù Triệu công tử cũng kinh ngạc đối với biểu hiện của Từ Khuyết, nhưng y không lộ thanh sắc, mặt không chút cảm xúc ngồi tại chỗ, hờ hững thưởng thức một ly trà, sau đó, nhẹ nhàng đặt chén trà trong tay xuống.
"Lạch cạch!"
Tiếng chén rơi xuống bàn đã đánh vỡ yên lặng trong đại sảnh!.
Triệu công tử lạnh nhạt nói:
- Mười bước mười bài thơ, chuyện hoang đường như thế không thể là thật sự, có khả năng là người này đã sáng tác những bài thơ kia từ lâu, ngày hôm nay vừa vặn lấy ra thôi! Hoặc là, những bài thơ kia, cũng không phải do hắn sáng tác, chỉ là khôniết hắn đoạt được từ chỗ nào mà thôi. Chư vị không cần bị lừa.
Đây chính là một lời thức tỉnh người trong mộng.
Trong lòng Mạc Vân vốn không cam lòng, và cả đám thư sinh ở bên ngoài bị Từ Khuyết đùa giỡn, nghe nói như thế, nhất thời cũng kịp phản ứng lại.
Đúng vậy! Mười bước mười bài thơ, chuyện như vậy thật sự quá hoang đường.
Một người làm sao có thể trong mười bước làm ra mười bài thơ, hơn nữa mỗi một bài đều là tuyệt cú, nhất định là không thể.
- Triệu công tử nói không sai, dựa theo tính cách của Lý Bạch, tại hạ cũng rất khó tin tưởng những bài thơ kia là do hắn làm.
- Đúng là như vậy, hơn nữa chư vị cẩn thận ngẫm lại, ý cảnh trong mười bài thơ kia không hề giống nhau, mọi người thử nghĩ xem, một người làm sao có khả năng trong mười bước lại có nhiều cảm ngộ như vậy
- Lý Bạch vốn xốc nổi tự đại, tại hạ cũng cảm thấy những bài thơ kia khẳng định không phải do hắn làm, chính là chiếm được từ nơi nào đó, hôm nay vừa vặn dùng tới thôi.
- Đáng ghét, người này thực hèn hạ!
Trong nháy mắt, có rất nhiều thư sinh lên tiếng công kích.
Nhưng những thư sinh lúc trước ủng hộ Từ Khuyết lại nhíu mày, lên tiếng phản đối:
- Chư vị, không thể nói như thế, nếu những bài thơ kia là người khác sáng tác, những kiệt tác như vậy vì sao chúng ta chưa từng nghe thấy?
- Đúng vậy, các ngươi cũng biết Lý Bạch có tính cách quái lạ, lúc thì nghiêm túc khi thì vô lại, nếu nói hắn tài hoa hơn người, có thể trong mười bước sáng tác ra mười bài thơ có ý cảnh không giống nhau thì cũng rất bình thường.
- Chúng ta không có chứng cứ, không thể dựa vào phán đoán của mình để phủ định sáng tác của Lý huynh!
- Đúng, tại hạ cũng là cho là như thế!
...
Mỗi người nói một kiểu, trong đại sảnh lại bắt đầu ồn ào.
Nhã phu nhân ngồi ở trong góc, cũng chậm rãi phục hồi lại tinh thần, thấy một đám thư sinh tranh chấp mãi không dứt, đôi lông mày nhíu lại, trầm giọng nói:
- Chư vị, không cần tranh cãi nữa, hôm nay chúng ta chỉ bày tiệc rượu, lấy thơ để kết bạn, chứ không phải là lấy người kết bè.
Một câu nói vừa dứt, mọi người đều ngẩn ra, thấy sắc mặt Nhã phu nhân có chút khó coi, tất cả đều khẩn trương ngậm miệng lại, không dám cãi lại.
Dù sao, văn nhân vốn theo hội, những thư sinh này nhìn thấy Từ Khuyết có thể trong thời gian ngắn ngủi, mười bước làm ra mười bài thơ, hơn nữa còn rất hay, rất nhiều kẻ đều có đố kị, nên mới miệng nói Từ Khuyết không phải tự mình làm thơ.
Những bọn họ cũng không có chứng cứ có thể chứng minh suy đoán này, chỉ có thể liên tục tranh luận. Mãi đến khi bị Nhã phu nhân giận dữ quát lớn thì mới dừng lại, nhanh chóng khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị.
Nhã phu nhân thấy các thư sinh không còn nhao nhao ồn ào, lúc này vẻ mặt mới thoáng hòa hoãn, nàng ung dung quý phái nhìn qua bình phong, nhàn nhạt nói:
- Bất luận những bài thơ có phải do Lý công tử làm hay không, chúng ta cũng không cần đi kiểm tra, nếu đã là thi hội, thì chúng ta cứ thưởng thức thơ là được, chư vị thấy thế nào?
Các thư sinh lập tức gật đầu tán thành:
- Nhã phu nhân nói đúng, là chúng ta đường đột.
- Đã như vậy, yến hội cứ tiếp tục thôi, những vị đang ngồi ở đây còn có ai muốn tiếp tục làm thơ để mọi người thưởng thức không?
Nhã phu nhân hỏi.
Lúc này toàn trường không có người nào dám mở miệng, thi nhau cúi đầu.
Một số thư sinh vốn còn chuẩn bị mấy bài thơ đắc ý, nhưng hiện tại cũng không dám lấy ra nữa!
Thực sự là không có cách, sau khi Từ Khuyết một hơi đọc mười bài thơ, có người nào dám tiếp tục ngâm thơ khoe khoang nữa? Bọn họ viết những bài thơ kia, nếu như không có Từ Khuyết làm mười bài thơ thì còn miễn cưỡng có thể lấy ra thể hiện một phen, nhưng bây giờ thì?
Không có so sánh thì sẽ không có bi thương.
Dù cho là Mạc Vân được xưng thi vương thì hắn vẫn cúi đầu, tỏ vẻ trầm ngâm, không lên tiếng! Nếu như bình thường phát sinh xung đột cùng người khác như vậy, gã sẽ hăng hái tiến lên, dùng hết đầu óc cùng linh cảm để làm ra những bài thơ khuất phục đối phương.
Nhưng hiện tại dưới áp lực của mười bài thơ xứng danh thiên cổ của Từ Khuyết, lần đầu tiên Mạc Vân phải cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, thậm chí ngay cả dũng khí làm thơ cũng không có.
Cũng may là Từ Khuyết ngâm thơ xong liền rời đi, nếu không những thư sinh ở đây vừa cười nhạo Từ Khuyết, giờ khắc này sẽ lúng túng đến mức nào nữa.
Thấy mọi người đều trầm mặc, trong mắt Nhã phu nhân hiện lên một chút thất vọng, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, trong lòng có chút suy sụp.
Từ Khuyết vừa đi, người duy nhất cảm thấy tiếc nuối, cũng chỉ có Nhã phu nhân.
Nàng nhàn nhạt thở dài, đôi mắt đẹp lại nhìn về phía Triệu công tử vẫn trầm mặc không nói, khóe miệng cuối cũng cũng có một nụ cười.
Một vị Lý công tử đi rồi, cũng may còn có một người đứng đầu tứ đại tài tử ở lại, có lẽ sẽ có ngạc nhiên xuất hiện.
Nghĩ tới đây, nàng mở miệng nói:
- Nếu chư vị không muốn tiếp tục làm thơ, vậy chúng ta đối câu đối đi! Tiếp thu ý kiến quần chúng, thu được điều hay từ trong luận bàn, mới là mục đích chúng ta tụ hội.
Đối câu đối?
Mọi người vừa nghe thấy thế, hai sáng mắt lên, hứng thú dạt dào.
Thơ từ khẳng định là không làm tiếp được, thế nhưng đối câu đối, thì vẫn còn cơ hội bộc lộ tài năng.
Ánh mắt của mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Triệu công tử đứng đầu tứ đại tài tử.
Bọn họ cũng đều biết, đối câu đối là thế mạnh của Triệu công tử, hơn nữa còn có danh xưng là đối vương chi vương, nhưng Triệu công tử vốn làm người lạnh nhạt, từ trước đến giờ không thích chủ động ra câu đối, trái lại yêu thích đối đi lại vế trên của người khác.
Vì thế khi Nhã phu nhân nói đối câu đối, mọi người đều nóng lòng muốn thử.
Dù sao nếu ra xong đề, mà bị Triệu công tử đối được thì cũng không có gì phải mất mặt, dù sao nhân gia là đối vương chi vương, là người đứng đầu tứ đại tài tử.
Nhưng nếu như có thể làm khó Triệu công tử, thì khẳng định sẽ danh chấn Hoàng thành, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được?
Thế nên đám thư sinh sinh động hẳn lên, bất luận là thế nào ở phương diện đối câu đối, ít nhiều mọi người đều có thể lộ ló mặt, tăng thêm một chút tiếng tăm trong vòng tròn thư sinh ở Hoàng thành.
Nhưng khi chư vị thư sinh đang tràn đầy khí thế, chuẩn bị đọc lên vế đối mà mình đã sớm nghĩ đến mấy tháng trước thì Từ Khuyết không biết lúc nào đã đột nhiên xuất hiện ở cửa đại sảnh, hơn nữa trên mặt còn có một nụ cười đểu.
- Ồ? Nghe nói chư vị muốn đối câu đối? Quả thực không dám giấu giếm, tại hạ am hiểu nhất không phải ngâm thơ, mà là đối câu đối nha.
Mọi người quay đầu nhìn lại, suýt chút nữa đều hôn mê bất tỉnh.
Má nó, đại ca à, không phải ngươi đã đi rồi sao? Tại sao lại trở về thế!
Hơn nữa... Làm thơ còn không phải là thứ ngươi am hiểu nhất? Ngươi am hiểu nhất chính là đối câu đối?
Ngươi đến cùng là đến đối nghịch với ai đây?
Cho chúng ta một cơ hội thể hiện có được không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất