Chương 194: Lại Một Tên Trang Bức Vào Sân
Sau khi đưa hai điếu thuốc cho Lý tướng quân, sau khi giải quyết xong tất cả mọi việc, Từ Khuyết bước vào hoàng cung xa cách đã lâu này.
Đây là lần đầu tiên hắn đi vào hoàng cung từ khi hắn sống lại rồi xuyên qua tới nay, nhưng trong trí nhớ của hắn lại cảm giác quen thuộc với rất nhiều nơi.
Sân thí luyện được dựng ngoài Kim Loan điện, kỳ thực chính là dùng một trận pháp lớn để bao phủ đất trống ở nơi này, ngăn cách với kiến trúc hoàng cung.
Chu vi sân thí luyện vô cùng rộng lớn, ít nhất cũng bằng sáu, bảy cái sân đá banh, ở trong bố trí mấy chục đài luận võ, ở mỗi đài luận võ đều có một cấm vệ.
Ở giữa mấy chục đài luận võ đài này lại có có một Truyền Tống Trận to lớn, có mười cấm vệ có tu vi Nguyên Anh kỳ vây quanh, không hiểu nơi này có tác dụng gì.
- Có Truyền Tống Trận, chẳng lẽ sau khi thắng còn phải tới chỗ khác giao đấu?
Từ Khuyết nhíu mày, thấp giọng tự nói.
Một tên thư sinh đúng lúc đi qua Từ Khuyết, nghe thấy hắn nói thầm, không khỏi cười nói:
- Vị huynh đài này, lẽ nào ngươi không biết lúc nữa sẽ thí luyện cái gì sao? Hôm qua trên Hoàng bảng đã nói rõ, hôm nay ngoại trừ thi văn còn có sân thi võ mà.
- Ồ? Thế truyền tống trận này để thí luyện cái gì?
Từ Khuyết hiếu kỳ hỏi.
Thư sinh rất nhiệt tình đáp:
- Đương nhiên là để thi võ! Bây giờ yêu thú là một mối họa đối với Hỏa Nguyên Quốc, vô số bách tính bị hại, vì thế trận thi võ này chính là muốn đưa chúng ta tới các Đại Hoang Lâm để chém giết yêu thú.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Từ Khuyết ngạc nhiên.
Thư sinh nhất thời thẹn thùng:
- Huynh đài, không đơn giản đâu, thân thể yêu thú trời sinh có ưu thế hơn so với nhân tộc ta, nếu cùng cấp thì hầu như là vô địch, huống hồ lần này thi võ là so xem ai có thể săn giết yêu thú Kim Đan kỳ nhiều hơn, thật sự rất gian nan.
Từ Khuyết nghe xong liền vui vẻ, so sánh xem ai giết nhiều yêu thú à, thật thú vị.
Giết yêu thú mà thôi, như thế còn không đơn giản sao? Hoàn toàn là so-easy.
- Huynh đài, ngàn vạn không thể xem thường được, nếu là ở trong rừng hoang gặp nạn, sợ rằng không có người nào đến cứu ngươi. Nhưng mà... Muốn thi võ cũng không phải chuyện dễ, ngươi xem, ở đây còn một cửa ải thi văn đang chờ chúng ta đây.
Thư sinh đưa tay chỉ về sân thí luyện, cười khổ nói.
Từ Khuyết nhìn mấy chục đài luận võ này, nhíu nhíu mày:
- Thi văn còn làm đài luận võ làm gì?
- Đương nhiên là để chúng ta luận bàn tỷ thí lẫn nhau, bởi vì trận thi văn này, chính là so tài về võ nghệ cơ bản, trận pháp này có thể phong ấn Chân Nguyên lực trong cơ thể chúng ta, vì thế chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể để luận bàn.
- Thi văn lại là luận võ nghệ, ta còn tưởng rằng là ngâm thơ đối câu đấy.
- Ngâm thơ đối câu đương nhiên cũng có, thế nhưng trước tiên cần phải có võ nghệ mới có thể đi vào vòng tranh tài thơ văn.
- Thì ra là như vậy. Đa ta huynh đài đã chỉ điểm.
Từ Khuyết chắp tay cảm ơn.
Thư sinh cũng chắp tay, sau đó cất bước rời đi.
Ánh mắt Từ Khuyết quét về phía trong sân thí luyện, khóe miệng hơi nhếch lên, luận võ nghệ? So thi từ ca phú?
Ha ha, quá đơn giản rồi!
Cùng lúc đó, người xung quanh sân thí luyện càng ngày càng nhiều, rất nhiều người dậy sớm xếp hàng vào cùng với người giống Từ Khuyết đi cửa sau, đều vây quanh sân thí luyện chờ đợi.
Đột nhiên, từng trận kinh hô từ một nơi không xa vang lên, sau đó là tiếng đám người ngoài cung điện cũng vang lên, vô cùng ầm ỹ, nghe không rõ họ đang hô cái gì.
Từ Khuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa cung mở ra, có đội ngũ dưới sự hộ vệ của cấm vệ, cất bước đi vào.
- Mau nhìn, là đệ tử tam đại tông phái của ngũ quốc đến rồi.
Trên sân thí luyện, một thư sinh kinh ngạc nói.
- Đã sớm nghe nói tam đại tông phái ở ngũ quốc sẽ có đệ tử tới tham gia chọn rể, không nghĩ tới lại có nhiều người đến như vậy.
- Quả nhiên mỗi một người đều có tướng mạo bất phàm, hơn nữa thực lực còn mạnh như vậy.
- Dẫn đầu là Lang Kiếm Tông, bạch y kiếm khách đứng hàng đầu kia chính là Kiếm Thần Chi Tử trong truyền thuyết, Diệp Trường Phong!
- Không sai, có người nói y có một thanh Xích Vân Vô Ảnh Kiếm, chính là Tông chủ Lang Kiếm Tông tự mình truyền thừa cho y, có thể giết người vô ảnh vô hình.
- Tu vi của y cũng không thể khinh thường, tuổi còn trẻ, không ngờ đã đạt đến Nguyên Anh kỳ tầng ba.
Mọi người nghị luận sôi nổi, ánh mắt đều rơi vào thân một tên bạch y kiếm khách.
Từ Khuyết nghe mọi người nghị luận, cũng liếc nhìn một chút, thầm nghĩ, mẹ nó, lại có một kẻ Trang Bức trái phép, dám Trang Bức ở trước mặt bản bức vương? Các ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.
Nhìn từng người các ngươi, cái gì mà ngũ quốc tam đại tông phái! Các ngươi giống như học sinh được cử đi học, cuối cùng còn không phải đều muốn lên võ đài tỉ thí sao?
Từ Khuyết đặc biệt thấy ngứa mắt với những kẻ dám ở trước mặt mình Trang Bức, đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao? Mà tên Kiếm Thần Chi Tử kia, ngươi có dũng khí đừng dựa vào tên tuổi cha ông để xông xáo giang hồ đi?
Đi lên trên đường thì uốn éo, lại ăn mặc như vậy, ngươi tưởng mình là nhân vật chính sao? Loại Trang Bức thứ phẩm như ngươi, bản bức vương đã sớm chơi chán rồi.
Trong lòng hắn nói thầm vài tiếng, người có danh hiệu Kiếm Thần Chi Tử này, Từ Khuyết đương nhiên không để vào mắt, chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng ba, hắn dùng một bàn tay là có thể đập chết.
Tam đại tông phái, ngoại trừ Lang Kiếm Tông, đệ tử của Thiên Hương Cốc cùng Vấn Đạo Phái cũng tới, đệ tử tam đại tông phái, người nào cũng oai hùng phi phàm, trên người còn có một khí chất riêng.
Khi bọn họ vào sân, ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, rất tự nhiên hưởng thụ ánh mắt hâm mộ xen lẫn kinh sợ của những tu sĩ và các thư sinh khác.
Thế nhưng trong mắt Từ Khuyết thì tất cả đều là một đám không đủ tư cách Trang Bức, lúc này hắn để ý phía Thiên Hương Cốc.
Hồi tưởng lại lúc trước hắn từng nháo lớn ở thí luyện của Thiên Hương Cốc, sau đó ở Tháp Linh Vực còn gặp phải một nữ nhân ôn nhu như nước, nhưng đáng tiếc còn chưa kịp theo đuổi tới tay, mình đã phải dùng Thần Hành Độn Tẩu Phù chạy.
Bây giờ nhìn thấy đệ tử Thiên Hương Cốc đến, Từ Khuyết tự nhiên sẽ quan sát vài lần.
Nhưng hắn rất thất vọng, người mà Thiên Hương Cốc phái tới, ngoại trừ hơn mười đệ tử, cũng chỉ có một lão giả Anh Biến kỳ dẫn đội, hơn nữa tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, hiển nhiên cũng không phải người gặp trong lúc tham gia thí luyện.
- Ai, lẽ nào từ đây vô duyên sao?
Từ Khuyết lắc đầu thở dài.
...
Không lâu lắm, người vào cung đã thành một đám, các đệ tử đại tông phái, một số học sinh tại các đại thư viện đều được sắp xếp ở khu vực chỉ định, ở đó có chỗ ngồi cùng với nước trà.
Còn những người giống Từ Khuyết đơn độc đến lại không có thân phận địa vị chỉ có thể tùy ý tìm một chỗ đứng để chờ đợi.
Lúc này, một tên thái giám từ trong Kim Loan điện đi ra.
Y cầm thánh chỉ trong tay, uy phong lẫm liệt đứng trên bậc thang cao cao, cất giọng the thé kêu lên:
- Thánh chỉ đến!
Nhất thời, mọi người dừng trò chuyện, ánh mắt nhìn lên bậc thang ở Kim Loan điện.
Thái giám mở thánh chỉ ra, the thé đọc:
- Phụng thiên thừa vận, Hỏa Hoàng chiếu viết, thiên hạ thiên kiêu tài tử có vô số, nhưng chỉ có người văn võ song toàn, mới có thể trở thành là phò mã của Hỏa Nguyên Quốc...
Sau một đống lời dạo đầu, thái giám thu hồi thánh chỉ, ánh mắt quét qua mọi người, cao giọng nói:
- Trận tỷ thí thứ nhất, hiện tại bắt đầu!
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Bên trong hoàng cung bắt đầu vang lên tiếng trống, đinh tai nhức óc, khiến người nghe thấy nhiệt huyết sôi trào.
Mọi người ở đây cũng nhanh chóng đứng thẳng, ai cũng nóng lòng muốn thử.
- Cửa thứ nhất chính là thi văn, chỉ cần qua được cửa võ nghệ thì chúng ta có lợi rồi.
Một thư sinh có chút hưng phấn nói.
- Luận thi từ ca phú, những đệ tử tông môn kia hoặc là tán tu, sợ rằng sẽ thất bại thôi.
- Hỏa Hoàng chung quy vẫn ưu tiên người đọc sách chúng ta, cửa thứ nhất trước tiên tranh tài võ nghệ, chính là để tránh khỏi cảnh đánh nhau kịch liệt dẫn tới thương vong, cuối cùng lại lấy thi từ ca phú đào thải đi một số tu sĩ chỉ biết đánh đánh giết giết, để người đọc sách chúng ta thuận lợi qua cửa.
- Nhưng mà cửa ải khó chính là ở cửa ải thứ hai, cần chém giết yêu thú, lúc đó chỉ có thể tự dựa vào chính mình.
Vài văn nhân tu sĩ thấp giọng nghị luận, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.
"Ầm!"
Đúng lúc này, trên sân thí luyện vang lên một tiếng vang trầm thấp, một màn chắn trận pháp hơi lấp loé, chín đường vào được bị mở ra, ánh sáng lấp lánh, phân biệt dẫn tới 81 đài luận võ.