Chương 195: Tại Hạ Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần
- Xin mời chư vị tự xếp hàng vào sân, trận pháp sẽ tùy chọn ngươi sau đó truyền tống đến trên đài tỷ võ, tìm đối thủ thích hợp.
Tên thái giám kia đứng trước Kim Loan điện, cao giọng nói, âm thanh vang vọng khắp hoàng cung.
- Chỉ cần chiến thắng ba đối thủ, liền có thể thông qua! Yêu cầu như sau...
Thái giám dứt tiếng, bàn tay lớn đột nhiên vung lên.
Vèo!
Một tia sáng đột nhiên phóng lên trời, bay lên trên bầu trời hoàng cung hóa thành một đạo thánh chỉ, vô số chữ nhỏ màu vàng, hiện ra ở trước mặt mọi người.
"Một: Người không thể thắng ba trận liên tiếp, đào thải!"
"Hai: Ba trận không thể dùng cùng một loại binh khí!"
"Ba: Không thể khiến đối thủ ảnh hưởng tới tính mạng!"
...
"Rào!"
Toàn trường thấy thế đều ồ lên, mọi người ai cũng kinh hãi, yêu cầu này hình như có chút hà khắc rồi.
Ngoại trừ điều kiện thứ ba, hai điều kiện trước đối với phần lớn người mà nói, thực sự có chút khó khăn.
Ba trận chiến đấu, vừa không thể sử dụng cùng một loại binh khí, lại không thể bị đánh bại một trận nào, yêu cầu trên phương diện võ nghệ quá cao rồi.
Đa số mọi người ở đây là Kiếm tu, ngoại trừ kiếm pháp, thì đao pháp cũng có chút hiểu biết, nhưng ngoại trừ đao kiếm ra cũng chỉ còn lại hai tay không mà thôi.
Mà một số người lại luyện thương pháp, hoặc là côn pháp thì quả thực là làm khó bọn họ, bọn họ rất khó sử dụng được ba loại binh khí khác nhau
Nhưng có một số thư sinh cùng với mấy đệ tử tông phái, đang bày mưu nghĩ kế, định liệu trước.
Các thư sinh có rất nhiều lựa chọn, một cây bút, một thanh kiếm, thêm vào bức tranh, đều có thể trở thành binh khí.
Mà các đệ tử ở các đại tông phái, trên phương diện võ kỹ thì các loại binh khí đều có chút liên quan, kiếm pháp, đao pháp, côn pháp các loại, đều là cơ sở mà các đệ tử ở đại tông phái phải tu luyện trước khi được truyền pháp quyết, vì thế nên đám người này không hề lo lắng.
- Ha ha, rõ ràng là muốn đào thải những tán tu kia mà.
Trong lòng Từ Khuyết cười lạnh, người lập ra quy tắc này, rõ ràng là nhằm vào những tán tu có cơ sở tu luyện không vững chắc.
Hơn nữa nhắc tới cơ sở, chỉ sợ Từ Khuyết là người gà mờ nhất ở đây, kiếm pháp đao pháp gì đó hắn đều không biết, hai loại pháp quyết "Diễm Phân Phệ Lãng Xích" và "Du Thân Xích", thì phải dựa vào chân nguyên mới có thể dùng.
Vì thế nên nếu không có chân nguyên, Từ Khuyết ngoại trừ có thân thể cường hãn hơn so với người khác thì võ kỹ căn bản không hề có bất kỳ ưu thế nào.
- Các hạ, xin hỏi có thấy Tạc Thiên Bang Lý Bạch không?
Lúc này, bên cạnh Từ Khuyết lại truyền đến một tiếng nói quen thuộc.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Liễu Phong đang hỏi dò một thư sinh.
Thư sinh kia lắc đầu liên tục đáp:
- Ngày hôm nay có không ít người đều đang tìm hắn, nhưng đáng tiếc tới bây giờ, không có người nào thấy hắn, e rằng vị tài tử này không tới rồi.
- Ài, cảm ơn huynh.
Đường Liễu Phong tiếc nuối thở dài, tiếp tục cất bước đi tới.
Từ Khuyết xem đến vui vẻ, tên này tìm mình làm gì nhỉ?
Lúc này, hắn bước ra một bước, vừa vặn ngăn đường của Đường Liễu Phong, trầm giọng nói:
- Vị huynh đài này, dám hỏi một câu, ngươi tìm huynh đệ ta có chuyện gì?
Đường Liễu Phong ngẩn ra, không nhận ra Từ Khuyết vốn bị áo bào đen che lấp, kinh ngạc nói:
- Không biết các hạ là?
- Ta chính là Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần, Lý Bạch là huynh đệ ta.
Từ Khuyết đè thấp giọng đáp, quyết định đùa Đường Liễu Phong một chút, cái tên này là khi nãy lúc hắn đăng ký tùy tiện nói ra.
Không ngờ Đường Liễu Phong nghe xong, mừng rỡ như điên, kinh ngạc nói:
- Quá tốt rồi, chào huynh, xin hỏi ngươi có biện pháp tìm lý Bạch huynh đệ không? Tại hạ có việc gấp tìm hắn.
- Là chuyện gì?
- Là chuyện liên quan tới Nhã phu nhân... Ngạch, chờ chút, không biết ngươi có gì có thể chứng minh ngươi quen biết với Lý Bạch huynh? Bằng không tại hạ không thể đem việc này nói cho huynh biết được.
Đường Liễu Phong nói một nửa, đột nhiên phản ứng lại, cảnh giác nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết vừa nghe nói chuyện có liên quan tới Nhã phu nhân, lại nhìn dáng vẻ lo lắng của Đường Liễu Phong, trong lòng không khỏi hồi hộp, chẳng lẽ Nhã phu nhân xảy ra chuyện gì rồi rồi? Không thể nào.
- Đường Bá Hổ, nhìn xem ta là ai.
Từ Khuyết kéo đầu mũ xuống, rồi lại lấp tức đội lên.
Dù chỉ trong nháy mắt, nhưng Đường Liễu Phong vẫn là thấy rõ hình dạng Từ Khuyết, nhất thời trợn to hai mắt:
- Lý... Lý huynh, ngươi làm sao...
- Không có thời gian, nhanh... Quên đi! Nơi này cũng không có xe để lên. Ngươi đừng nói nhảm nữa, mau mau nói cho ta biết chuyện gì xảy ra.
Từ Khuyết ngắt lời nói.
Lúc này sắc mặt Đường Liễu Phong cứng lại, cảnh giác nhìn bốn phía, rồi tới gần Từ Khuyết, thấp giọng nói:
- Có người nói là Hỏa Hoàng biết được sự tích về ngươi, tự mình triệu kiến Nhã phu nhân, kết quả không biết làm sao, đêm qua xuất hiện mấy cao thủ trong cung, bao vây biệt uyển Đại Minh Hồ, Nhã phu nhân cùng một đám thư đồng đều bị giam lỏng ở bên trong.
- Ồ? Vậy tại sao ngươi biết được?
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, tại sao Hỏa Hoàng lại vì là chuyện của mình mà giam lỏng Nhã phu nhân cơ chứ? Chẳng lẽ là nghe được ba chữ Tạc Thiên Bang?
Đường Liễu Phong nhỏ giọng, nói ra:
- Có một thư đồng trước khi biệt uyển bị bao vây đã lén lút từ đáy hồ bơi ra, mang theo tin tức về Nhã phu nhân đến khách sạn tìm ngươi, kết quả ngươi không ở đó, tại hạ lại vừa vặn đụng tới, thư đồng này cũng biết ta, vì thế nàng giao phó ta đến tìm ngươi.
- Nhã phu nhân nói cái gì?
Từ Khuyết sắc mặt ngưng trọng, hỏi.
Vẻ mặt Liễu Phong biến thành quái lạ, nói ra hai chữ:
- Cứu ta.
Từ Khuyết nhất thời ngạc nhiên.
Nhã phu nhân bị giam lỏng, lại cầu cứu ta? CMN, trong này chẳng lẽ còn có âm mưu động trời gì?
- Lý huynh, ngươi phải cẩn thận, tại hạ nói mấy lời không êm tai, ngày đó ở trên tiệc rượu, tại hạ phát hiện ánh mắt Nhã phu nhân nhìn ngươi có chút không đúng, sợ rằng Hỏa Hoàng cũng phát hiện điểm này, cho nên mới giam lỏng nàng. Vũng nước đục này, ngươi đừng nhúng tay vào nhé.
Lúc này, Đường Liễu Phong lại thấp giọng nhắc nhở một câu.
Trong đầu Từ Khuyết xẹt qua một tia sáng, hắn nhớ lại ấn tượng trước đây đối với Nhã phu nhân, kết hợp với biểu hiện lúc này của Đường Liễu Phong, hắn liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nhã phu nhân tuân theo di mệnh của tiên hoàng, thủ tiết với "Hỏa Thần", đời này nhất định phải duy trì tấm thân xử nữ, bằng không một khi thất tiết, có người nói sẽ khiến Hỏa Nguyên Quốc mất đi sự che chở của Hỏa Thần.
Hỏa Hoàng chỉ sợ là đã nhìn ra Nhã phu nhân động tâm, cho nên mới cố ý giam lỏng nàng.
Như vậy, người ở bên ngoài đang tìm kiếm Lý Bạch, có thể không chỉ là đám thư sinh kia, có lẽ còn có rất nhiều cao thủ trong cung.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Từ Khuyết không khỏi nhếch lên một nụ cười lạnh, loại thủ đoạn này của Hỏa Hoàng, hắn không kinh ngạc chút nào.
Tuy rằng đây là Đế Vương chi thuật, nhưng Từ Khuyết cũng mặc kệ, nếu ngươi dùng thủ đoạn đối phó ta, vậy ta nhất định sẽ báo thù.
- Híc, Lý huynh, hiện tại ngươi có tính toán gì không? Ngươi không thật sự muốn đi cứu người chứ? Đừng kích động, ngàn vạn lần không thể đi.
Đường Liễu Phong thấy Từ Khuyết đột nhiên trầm mặc không nói, gấp gáp vội vàng khuyên nhủ.
Hai mắt Từ Khuyết lóe sáng, cười nhạt:
- Bình tĩnh đi, ta làm sao có thể kích động như vậy, Nhã phu nhân chỉ bị giam lỏng thôi, không cần phải gấp cứu người, ngày hôm nay ta phải thoải mái chơi một chút!.
- Chơi?
Đường Liễu Phong ngẩn ra.
Không đới hắn kịp phản ứng lại, Từ Khuyết đã cất bước, đi đến sân thí luyện.
Đường Liễu Phong nhất thời trợn to con mắt.
CMN, ngươi... ngươi muốn tham gia luận võ?