Chương 203: Bát Hoang Phá Diệt Diễm
- Làm càn!
Đang lúc này, Hỏa Hoàng đột nhiên nổi giận gầm thét, lớn tiếng nói:
- Tặc nhân lớn mật, dám giả mạo phò mã. Phò mã chân chính đã chết bệnh từ một năm trước, chính là trẫm tận mắt nhìn thấy, nếu đúng như lời ngươi nói, ái phi của trẫm cướp đi linh căn của ngươi, vậy ngươi dựa vào cái gì ở trong vòng một năm tu luyện ra cảnh giới này?
Ngươi tưởng trẫm cùng với mọi người đang ngồi đây là kẻ ngu sao?
Lời này vừa nói ra, cũng lập tức để mọi người tại đây hoàn hồn.
Đúng rồi, nếu như thật bị đoạt đi linh căn cùng tu vi, vậy thì phải trở thành phế nhân mới đúng, làm sao có khả năng trong vòng một năm, tu luyện tới Nguyên Anh kỳ tầng bảy?
Đây tuyệt đối là chuyện không thể.
- Khà khà! Tại sao không thể?
Từ Khuyết đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, chậm rãi nói ra:
- Bởi vì, sư phụ ta là Đoạn Cửu Đức!
- Hả!
Bỗng nhiên, toàn trường trong nháy mắt im lặng.
Đoạn Cửu Đức!
Vẻn vẹn là một cái tên, lập tức làm cho tất cả mọi người đều choáng váng, trố mắt ngoác mồm, tỏ vẻ kinh hãi.
Liền ngay cả Hỏa Hoàng cùng Viêm Dương công chúa, sắc mặt vào lúc này cũng kịch biến.
Ở nơi như Hoàng thành, cái tên Đoạn Cửu Đức này, trong tai rất nhiều người có thân phận bất phàm, đều rất vang dội.
Tên cường giả thần bí khó lường, phong cách hành sự lại cổ quái kỳ lạ kia, quả thực ngay cả Hỏa Hoàng đều phải kiêng kỵ đến cực điểm.
Từ Khuyết thấy mình hô lên tên của "Đoạn Cửu Đức", tất cả mọi người đều bị chấn động tại chỗ, thầm nghĩ cái tên này quả nhiên là đủ thiếu đạo đức, chỉ cần báo ra tên của y ra, liền mặt của Hỏa Hoàng đều biến sắc.
Nhưng mà, Từ Khuyết cũng không phải là loại chỉ biết khoác lác hù dọa người, hắn báo ra tên của Đoạn Cửu Đức, cũng chỉ là muốn lại trang bức một chút, nghe bên tai liên tiếp thông báo tới điểm Trang Bức, nhận thêm một tên sư phụ tiện nghi cũng không tính thiệt thòi gì.
Mà sau khi Từ Khuyết nhắc tới như thế, mọi người lập tức liền đem một ít đại sự phát sinh mấy tháng nay trên toàn bộ cảnh nội Hỏa Quốc liên hệ tới.
- Ta... Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Có người mặt đột nhiên lộ vẻ khổ sở nói.
- Ta cũng nhớ tới, mấy tháng trước, Thiên Võ Tông cũng là bị đồ đệ của Đoạn Cửu Đức... phá huỷ.
- Không chỉ nổ, lúc đó có người nói hắn lấy tu vi Kết Đan kỳ, đồ diệt một môn phái nhỏ, mang theo vô số thi thể, lại đi tới Thiên Võ Tông tiêu diệt một vị trưởng lão, cuối cùng còn bình yên vô sự từ trước mặt tông chủ Thiên Võ Tông rời đi.
Rất nhiều người nói đến đây, ánh mắt đều không khỏi nhìn phía Từ Khuyết, đồng thời trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Thì ra, đây cmn là cùng một người.
Chính là cái tên này phá hủy Thiên Võ Tông, bây giờ còn chạy tới hoàng cung tìm Hỏa Hoàng tính sổ, hơn nữa sau lưng còn có Đoạn Cửu Đức làm chỗ dựa, ai dám động đến hắn?
Người của Thiên Hương Cốc cũng ngạc nhiên, vài tên đệ tử nhìn về phía trưởng lão kia, thấp giọng nói:
- Trưởng lão, Tạc Thiên Bang này chẳng lẽ có quan hệ cùng Đoạn Cửu Đức?
Sắc mặt của tên trưởng lão kia nghiêm nghị, khẽ lắc đầu:
- Cũng có khả năng, bên trong Tạc Thiên Bang tất cả đều là thiên tài, Từ Khuyết này chỉ là một người trong đó, sau lưng hắn có Đoạn Cửu Đức, có lẽ sau lưng những thiên tài khác, cũng có đại nhân vật khác.
- Vậy... Vậy chút nữa nếu như động thủ, chúng ta có nên đứng ra bảo vệ Từ Khuyết này hay không? Dù sao hắn cùng bang phái với Hoa thiếu hiệp!
- Chỉ sợ không được, nếu như là Hoa thiếu hiệp gặp phải việc này, vậy phái ta nhất định phải đứng ra bảo lãnh, dù sao đó là người mà Thủy Hoàng tự mình hạ lệnh phải tìm. Thế nhưng Từ Khuyết này... bản tọa cũng nắm không được chủ ý, hơn nữa Hỏa Hoàng không nhất định bán mặt mũi cho chúng ta, vẫn là yên lặng xem diễn biến đi.
Lão giả từ tốn nói.
Vài tên đệ tử cũng gật đầu:
- Đáng tiếc Thủy Hoàng bệ hạ cần mấy ngày nữa mới đến, bằng không nàng đứng ra, sự tình liền đơn giản rồi.
...
Mà lúc này, sắc mặt của Hỏa Hoàng cũng tái nhợt đến cực điểm.
Khi ông ta nghe được Từ Khuyết hô lên sư phụ của mình là Đoạn Cửu Đức, trong lòng xác thực rất kiêng kỵ.
Thế nhưng thân là một đời Đế Hoàng, thủ đoạn nên có thì vẫn có, ông ta im lặng, không có nghĩa là không dám động Từ Khuyết, con ngươi đầy sát ý, dĩ nhiên đủ để chứng minh tất cả.
Vị vua của một nước này lại bắt đầu suy tư, làm như thế nào để giải quyết cái phiền toái trước mắt.
Trước Kim Loan điện, Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên cũng tỏ vẻ chấn động, hiển nhiên các nàng đều nghe nói qua Đoạn Cửu Đức, trong lòng vô cùng kinh hãi.
- Không nghĩ tới, hắn lại có tạo hóa như thế, có thể chính là được Đoạn Cửu Đức cứu, cũng chuyên tâm tu luyện tới cảnh giới đáng sợ như vậy.
Viêm Dương công chúa thấp giọng lẩm bẩm nói.
Tử Huyên thì lại mặt lộ vẻ ưu lo, nhẹ giọng nói:
- Hỏa Hoàng bây giờ khẳng định là sẽ không giết Từ Khuyết, nhưng nếu tương lai Đoạn Cửu Đức đứng ra, ngươi cùng Hỏa Hoàng nên làm gì?
- Không, ngươi nói sai rồi. Phụ hoàng ta... sẽ giết Từ Khuyết!
Viêm Dương công chúa đột nhiên lắc đầu, ánh mắt nhìn kỹ bóng lưng Hỏa hoàng.
- Cái gì? hắn... nhưng hắn là đồ đệ của Đoạn Cửu Đức mà?
Tử Huyên lúc này biến sắc.
- Ngươi đã quên rồi sao? Chỉ cần chúng ta ở trong cung, chỉ cần long mạch cường thịnh như trước, cho dù Đoạn Cửu Đức đến, cũng không thể thương tổn tới phụ hoàng ta.
- Ngươi là nói... Long khí hộ thể?
- Uh.
Viêm Dương công chúa nhàn nhạt gật đầu, ánh mắt quét về phía Từ Khuyết phía dưới, trong mắt hơi xẹt qua một chút phức tạp, thấp giọng nói:
- Vì thế, ngày hôm nay hắn vẫn phải chết, không ai có thể cứu hắn được.
...
Đúng như dự đoán, Hỏa Hoàng vẻn vẹn chỉ là im lặng trong chốc lát, khóe miệng liền hơi nhếch lên, lạnh lẽo nói:
- Mặc kệ ngươi là đệ tử của ai, dám giả mạo phò mã, còn ở đây nói năng lỗ mãng phỉ báng trẫm, chính là tội chết! Người đâu, bắt tên tặc tử này lại!
- Tuân lệnh!
Nhất thời, mười mấy tên cấm vệ cùng hô vang lĩnh mệnh, không chút do dự nào, lúc này từ đoàn người ngang trời xẹt lên phía trên, hướng Từ Khuyết vây giết.
Tất cả những cấm vệ này đều là Nguyên Anh kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Mấy chục người vây bắt một mình Từ Khuyết, không có ai cho rằng bọn họ không làm được.
Chỉ có Viêm Dương công chúa cùng Tử Huyên không cho là như vậy, các nàng đã từng thấy qua thực lực của Từ Khuyết.
Có thể trong vòng một chiêu tiêu diệt hơn mười sát thủ Thiên Sát, làm sao có khả năng sẽ bị mười mấy cấm vệ này bắt lấy?
- Dừng tay!
Viêm Dương công chúa không muốn cấm vệ hi sinh vô ích, lúc này mở miệng quát lên.
Nhưng mà nàng vẫn chậm một bước.
"Vèo!"
Ở trong nháy mắt cấm vệ ra tay, Từ Khuyết liền bay lên không.
- Cẩu Hoàng Đế! Ngươi thật là phiền! Ngươi cho rằng thả mười mấy con chó đến liền có thể bắt lấy ta sao? Hôm nay, ta hủy hoàng cung Hỏa Quốc này của ngươi mới không phụ oai danh của Tạc Thiên Bang ta.
Khắp khuôn mặt Từ Khuyết hiện lên nụ cười lạnh, một luồng sát ý bàng bạc từ trên người hắn bạo phát, giống như cuồng triều mãnh liệt, sóng to gió lớn, bao phủ toàn trường.
Trong lòng mọi người ở đây đều run rẩy, cảm giác được một loại khí thế kinh khủng, phô thiên cái địa đè ép xuống, khiến cho bọn họ đều cảm thấy nghẹt thở.
Mà lúc này, cỗ Dị Hỏa màu đen trong cơ thể Từ Khuyết cũng điên cuồng xao động.
Cùng với hư không vặn vẹo.
Bát Hoang Phá Diệt Diễm như mãnh hổ thoát tù đày, đột nhiên phóng vọt ra.
"Ầm!"
Trong giây lát, một đôi cánh hắc diễm to lớn bỗng nhiên từ phía sau Từ Khuyết xuất hiện
Bề rộng mười mấy trượng, hỏa diễm màu đen quỷ dị, đốt cháy hư không, khí tức nóng rực khủng bố, đột nhiên bao phủ toàn bộ hoàng cung.