Chương 232: Bệ Hạ, Đại Sự Không Ổn Rồi!
Hắn đổi được Tỏa Hồn Tháp tới tay, chỉ có kích cỡ tương đương với lòng bàn tay, toàn thân tháp màu đồng, trên đo khắc đầy phù văn cổ!
Mà điểm Trang Bức trên người Từ Khuyết trong nháy mắt cũng chỉ còn lại hơn 900 điểm, còn nợ hệ thống gốc cả gốc lẫn lãi hơn tám ngàn điểm Trang Bức!
Lần này hắn đã trở lại thời kỳ trước giải phóng, hơn nữa còn rơi vào tình trạng nghèo nhất từ trước tới nay, hoàn toàn phá sản rồi.
Nhưng Từ Khuyết cũng không quá hoảng loạn, hắn vẫn bình chân như vại, vân đạm phong khinh lấy ra Tỏa Hồn Tháp.
Thừa dịp đám hồn phách hoàng đế còn đang tập thể dục theo đài, không có năng lực phản kháng, thu từng cái hồn phách vào trong tháp.
Ầm!
Mỗi một lần thu hồn phách vào trong tháp, thân tháp đều sẽ chấn động.
Dùng thần thức xem bên trong tháp, Từ Khuyết thấy rõ mỗi một hồn phách, đều bị xích sắt trong tháp trói buộc, căn bản là không có cách nào tránh thoát.
Dù sao cũng là một Tỏa Hồn Tháp cao cấp, tất nhiên phải có chỗ hơn người.
Từ Khuyết rất yên tâm, vung tay lên, thu hồi Tỏa Hồn Tháp vào hệ thống.
Đồng thời, hắn cũng thu hồi lại đàn điện tử, tiếng đài phát tập thể dục cũng dừng lại.
Trong mộ cổ khôi phục lại yên tĩnh.
Tuy dễ dàng giải quyết đám hồn phách hoàng đế như thế, nhưng Từ Khuyết cũng phải trả giá lớn.
Mà hồn phách đám Kim Nhị Gia Nhất Bàn sau khi lấy lại tinh thần thì đều tỏ vẻ kinh ngạc.
- Tiền bối, vừa nãy có chuyện gì xảy ra?
- Vì sao chúng ta lại không bị khống chế?
- Đồ vật này thật kỳ lạ, lẽ nào là một pháp khí cường đại gì?
- Nhưng lại không cảm ứng được chút linh khí nào.
...
Trong mười mấy hồn phách này chỉ có mấy người có thể nói chuyện.
Từ Khuyết tuy rằng thu được mấy chục điểm Trang Bức, nhưng cũng bị hỏi đến phiền lòng, cau mày nói:
- Làm sao? Các ngươi nghiện tập thể dục theo đài đúng không? Có tin ta để cho các ngươi tập thể dục đến mức phải dùng vật lý trị liệu hay không?
"..." Trong nháy mắt những hồn phách kia đềun tĩnh lại.
Bọn chúng không dám chọc giận Từ Khuyết, đặc biệt vừa nãy chúng còn tận mắt chứng kiến Từ Khuyết có thể dễ dàng thu thập hồn phách mấy đời hoàng đế, nội tâm bọn chúng đều vô cùng kính nể đối với Từ Khuyết.
Lúc này, Từ Khuyết cũng không thèm để ý đến bọn chúng, ánh mắt quan sát mộ thất này.
Đây là nơi các đời hoàng đế an nghỉ, vô cùng rộng rãi, mấy cỗ quan tài đều được sắp xếp chỉnh tề, hơn nữa quan tài đều không dùng gỗ mà là dùng kim loại quý giá màu đen để đúc lên.
Từ Khuyết không nhận ra loại kim loại này, nhưng lại tiếp tục lần thứ hai gọi hệ thống ra.
- Hệ thống, nhanh, ta giới thiệu tiếp cho ngươi một mối làm ăn, nhanh chóng thu toàn bộ quan tài ở nơi này về! Bàn bạc một chút, lúc này dù sao ngươi cũng nên cho chút điểm Trang Bức chứ?
Từ Khuyết đầy chờ mong nói.
Ding, thành công thu về, tặng lại kí chủ 3000 điểm tinh hoa luyện khí!
- Tinh hoa cái cọng lông, ta muốn điểm Trang Bức!
"..." Hệ thống dĩ nhiên không thèm để ý tới yêu cầu vô lý của Từ Khuyết, tiếp tục duy trì vẻ lạnh lùng lúc trước.
Từ Khuyết hận đến mức nghiến răng, nhưng hoàn toàn không có cách nào.
Dù sao hệ thống này cũng ở trong đầu mình, nếu như Từ Khuyết muốn đánh nó, biện pháp duy nhất chính là đánh đầu của chính mình, hắn suy nghĩ một chút, phát hiện việc này không có lời, nên cũng không muốn nữa.
Mà sau khi hệ thống thu mấy mấy cỗ quan tài màu đen về, thi thể mấy đời hoàng đế đều rơi trên mặt đất.
Thậm chí bọn họ vẫn còn ngủ say trong quan tài, còn có vài vật tuẫn táng theo.
Trong đó có một món là một khối bảo thạch màu sắc đỏ tươi, óng ánh trong suốt, bên trong ẩn chứa Hỏa Nguyên linh khí cường đại, đậm đặc đến mức hóa thành trạng thái lỏng.
Cầm bảo thạch lên nhẹ nhàng lắc, còn có thể nhìn thấy rõ, bên trong hồng dịch vẫn đang phun trào.
- Thứ tốt.
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ, bảo thạch này vừa nhìn đã biết không đơn giản, sau này nếu như dùng bảo thạch để luyện chế pháp khí, sẽ tăng thêm tác dụng.
Cất bảo thạch đi, ánh mắt Từ Khuyết mang theo nhìn về những vật khác trên mặt đất.
Có linh đan, có pháp khí, nhiều nhất chính là pháp quyết!
Có thể thấy, trước khi mấy đời Hoàng đế chết đã từng đem một số pháp quyết cường đại chôn theo.
Hiển nhiên những pháp quyết này rất bất phàm, Từ Khuyết chỉ nhìn lướt qua.
Đúng như dự đoán, pháp quyết thấp nhất đều là cấp bậc Địa giai, trong đó thậm chí còn có một quyển pháp quyết Thiên giai trung cấp tên là Nhất Kiếm Kình Thiên, được khắc trên một khối thẻ ngọc.
Từ Khuyết nhìn thấy tên pháp quyết này, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Nhất Kiếm Kình Thiên, một pháp quyết có tên bá khí như vậy, cũng chỉ có Nhất Trụ Kình Thiên mới có thể so sánh.
Nhưng hắn không dám khinh thường bộ pháp quyết này, dù sao cũng là Thiên giai trung cấp, tất nhiên sẽ có chỗ cường đại.
Chỉ là hiện tại Từ Khuyết không thiếu pháp quyết, vì thế hắn chỉ nhìn lướt qua, sau đó cũng ném nó vào kho hàng trong hệ thống, đợi sau này có thời gian sẽ nhìn lại một chút.
Sau đó, hắn thu hoạch được thêm pháp khí thứ hai có cấp tứ tinh, rồi cũng vứt vào kho hàng hệ thống.
Mục tiêu thực sự của chuyến đi này, một là phá mộ, hai là hủy long mạch, tiện thể hái linh dược.
Vì thế trước tiên Từ Khuyết nhìn về phía mấy cỗ thi thể này, khóe miệng thoáng ý cười:
- Khí đế vương đúng không, hắc hắc, xem ta phá hủy các ngươi như thế nào.
Tiếng nói vừa dứt, Từ Khuyết đột nhiên vung chưởng, hút lấy một con dao nhỏ, bắt đầu chọc chọc miệng của những thi thể hoàng đế kia!
"Xoạt!"
Một luồng khí vẩn đục, cùng với từng trận long uy, đột nhiên từ trong cỗ thi thể phun ra.
Từ Khuyết nhíu mày, lấy tay bịt miệng mũi lại, luồng khí này có chút tanh tưởi.
Hơn nữa thứ này không hề có tác dụng đối với bản thân, hắn cũng không phải là người nhà họ Cơ, khó có thể lợi dụng khí đế vương này để làm cái gì.
Nhưng hồn phách của Kim Đại Bàn, Kim Nhị Bàn đều lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, chúng điên cuồng hô hấp, có gắn hít lấy luồng khí đế vương này.
- Ta kháo, khí đế vương này còn thúi hơn cả rắm, thế mà các ngươi lại có thể bày ra vẻ mặt hạnh phúc như thế, thực sự là nhân tài.
Từ Khuyết nhìn thấy như vậy, xem thường nhổ nước bọt nói một câu, sau đó tiếp tục vung phi kiếm lên, mở miệng những thi thể hoàng đế khác ra, thả hết khí đế vương ra, khiến Hỏa Hoàng không thể lấy lại được.
Thế nhưng, trong đây lại có một thi thể, sau khi cạy miệng ra cũng không có động tĩnh gì.
Từ Khuyết cảm thấy vô cùng buồn bực.
Miệng không có, vậy thì thử cúc hoa xem.
"Vèo!"
Từ Khuyết không chút do dự, hai ngón tay bắn ra một tia sáng, phi kiếm trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng, bay về phía cúc hoa trên bộ thi thể kia, đồng thời...
"Xoạt" một tiếng, mũi kiếm đâm vào!
Nhưng vẫn không có động tĩnh gì, căn bản là không có khí đế vương bay ra.
- Má nó, suýt chút nữa thì quên, ngày hôm nay trong lúc đại chiến, cẩu hoàng đế từng ngưng tụ loại khí đế vương này, có lẽ hắn rút từ trên người cỗ thi thể Hỏa Hoàng này.
Lúc này Từ Khuyết mới đột nhiên nhớ tới, xuất hiện một hai cỗ thi thể không có khí đế vương cũng là bình thường.
Khi hắn thả hết khí đế vương trên những thi thể kia, quay đầu lại nhìn về phía hồn phách Kim Đại Bàn, nhất thời cảm thấy sững sờ.
Mười mấy hồn phách, đều trong trạng thái tu luyện, hai mắt nhắm chặt, rõ ràng có trạng thái bắt đầu đột phá cảnh giới!
Từ Khuyết dở khóc dở cười, không nghĩ tới những hồn phách này lại yêu thích khí này, khẩu vị thật nặng.
Hắn cũng không để ý tới bọn chúng, Từ Khuyết bắt đầu tìm kiếm tăm tích long mạch trong mộ cổ to lớn này.
...
Cùng lúc đó, trong hoàng cung.
Hỏa Hoàng ngồi giữa đống phế tích Tông Miếu, tu vi tăng tiến tạm thời đã từ từ tiêu tan.
Rất nhanh, cảnh giới tu vi của ông ta đã trở lại Anh Biến kỳ, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm đến đáng sợ như trước.
- Báo!
Lúc này, một tên cấm vệ vội vã chạy tới, truyền đến tin tức.
- Bẩm Hỏa Hoàng, đại sự không ổn, trên đỉnh núi Hoàng Lăng bị người đào vào! Hơn nữa người kia tự xưng là Tạc Thiên Bang Trương Khởi Linh, danh hiệu Muộn Du Bình!
"Phốc!"
Hỏa Hoàng nghe xong, tại chỗ phun ra một ngụm máu tươi, thương thế càng thêm trầm trọng!