Chương 235: Tư Khuyết Ta Lại Trở Về Rồi!
Bên trong Hoàng Lăng.
Từ Khuyết đi từ dưới lòng đất lên, tắm một lần trong lòng dung nham khiến Hỏa thuộc tính của Minh Vương Trấn Ngục thể đạt đến viên mãn, cả người tràn đầy tinh thần.
Nhưng chiếc áo bào đen của Tiêu Viêm lại bi thảm rồi, khi hắn nhảy vào dòng dung nham đã quên cởi ra, Từ Khuyết cũng đánh giá thấp nhiệt độ của dòng dung nham, thế nên nó đã hóa thành tro tàn.
Giờ khắc này hắn chỉ có thể khoác trường bào giống thư sinh, cực kỳ tiêu sái đi từ sâu dưới lòng đất đi lên.
Trở lại mộ thất, đám hồn phách Kim Đại Bàn vẫn còn ngồi nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Tựa như lần này bọn chúng gặp được cơ hội rất lớn, hiện tại đang hoàn toàn rơi vào trạng thái ngủ say, cảnh giới lại không ngừng tăng lên, thân thể lúc đầu vốn mờ ảo, lúc này đã trở nên thực chất hơn.
Từ Khuyết cũng không muốn quấy nhiễu bọn chúng, ngược lại hắn còn phải đi ra ngoài để trở về, đến thời điểm sẽ đổi thêm một cái Tỏa Hồn Tháp, để mang bọn chúng ra ngoài làm tiểu đệ.
Nhưng đường đi ra ngoài hiển nhiên không quá thuận lợi.
Từ Khuyết dựa theo đường cũ chạy về mộ thất lúc trước.
Kết quả khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa động lúc trước hắn đập ra lại biến mất rồi.
- CMN, gặp quỷ? Rõ ràng chính là mộ thất này, tại sao lại biến dạng?
Từ Khuyết vô cùng khiếp sợ.
Hắn xác định khi mình rơi xuống chính là ở trong mộ thất này, dấu chân trên đất đủ để chứng minh.
Thế nhưng, hiện tại mộ thất thì vẫn ở đây, nhưng phía trên lại là một trần nhà, cách đỉnh đầu hắn chỉ khoảng hai mét.
Chuyện này nhất định không bình thường, lúc đó hắn đã đánh xuyên vách mộ, lúc rơi xuống ít nhất cũng mất vài phút, hơn nữa hắn còn phải vận dụng Tam Thiên Lôi Động mới có thể nhanh chóng hạ xuống.
Theo lý mà nói, đỉnh mộ thất này, ít nhất cũng phải cao trăm mét, nhưng bây giờ lại hạ xuống thành hai mét, hơn nữa cửa động cũng biến mất.
Lần này thực sự là gặp quỷ rồi.
Từ Khuyết tỏ vẻ ngạc nhiên, lúc này phải lấy Vô Cực Kiếm từ kho trữ vật trong hệ thống ra, vèo một cái, thân hình đột nhiên bay lên, một chiêu kiếm chém lên đỉnh mộ thất.
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc, vô số đá vụn rớt xuống, trên trần nhà bị đánh nát, nhưng... phía trên chỉ toàn bùn đất.
Từ Khuyết trợn to hai mắt, lên tiếng gọi hệ thống.
- Hệ thống, tình huống này là thế nào?
Ding, qua việc kiểm tra, ở đây bị cấm chế bao phủ, chỉ có thể dựa vào sức người để tiến hành đào!
Hệ thống đáp lại nói.
Từ Khuyết ngạc nhiên, không phải cùng cửa lúc tiến vào sao?
Từ phía trên đào xuống thì đơn giản, nhưng từ phía dưới đào lên lại rất khó khăn, không cẩn thận sẽ chôn cả mình vào bên trong.
- Không đúng! Cái cửa động lúc ta lúc tiến vào đâu?
Từ Khuyết lần thứ hai nghi ngờ nói.
- Kí chủ chỉ tiến vào một Truyền Tống Trận, cũng không phải là ở ngay phía trên.
Hệ thống lần thứ hai đáp lại, đồng thời còn vẽ ra một tuyến đường cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy, khóe miệng khẽ giật.
Cấm chế ở Cổ Mộ này quá nham hiểm, chẳng trách mọi người đều nói người tiến vào không một người nào có thể đi ra ngoài.
Cả tòa Cổ Mộ này đều bị một cái Truyền Tống Trận to lớn bao vây, lúc hắn tiến vào, tuy rằng đã phá ra một động nhỏ, nhưng khi bước vào lại là Truyền Tống Trận, sẽ bị truyền tống đến bất kỳ một vị trí trong mộ cổ.
Khi Từ Khuyết tiến vào cũng như vậy, chỉ có điều sức mạnh Truyền Tống Trận này quá nhỏ, khiến hắn ngộ nhận là khi rơi xuống bị mất trọng lượng nên mới tạo thành hiểu lầm.
Vì thế mặc kệ như thế nào, hiện tại hắn bị nhốt rồi.
- Xem ra lại phải dùng máy xúc cát rồi!
Từ Khuyết tỏ vẻ bất đắc dĩ, lấy máy xúc cát lúc trước thuê ra.
Nhưng hệ thống lại lên tiếng nhắc nhở nói:
- 12 canh giờ đã hết, thời gian sử dụng máy xúc cát đã qua, mời kí chủ thanh toán 500 điểm Trang Bức mới có thể tiếp tục sử dụng!
- Mẹ nó! Lại đòi tiền.
Từ Khuyết suýt chút nữa đã tức đến mức xỉu, hệ thống này chính là một tên gian thương.
Nhưng cẩn thận tính toán, hiện tại đúng là đã qua 12 canh giờ rồi, nhưng điểm Trang Bức trên người hắn cũng chỉ còn hơn 500 điểm, làm sao có thể lãng phí như vậy.
- Không được, lần này nói gì cũng không thể để ngươi hãm hại nữa, không cần máy xúc cát, ta vẫn có thể đi ra ngoài!
Từ Khuyết đột nhiên nhớ ra cái gì đó, trực tiếp từ chối đề nghị của hệ thống, 500 điểm Trang Bức, hừ, bản bức vương một điểm cũng không cho ngươi.
Hắn nhớ tới rất rõ ràng, hồn phách đám Kim Đại Bàn đã nói qua, hơn một trăm năm trước lão ăn mày đã từng tới nơi này, mang đi một cái chén dạ quang.
Nếu lão ăn mày kia có thể đi ra ngoài, mình khẳng định cũng có thể đi ra, chỉ cần tìm được đường của lão ăn mày kia là có thể đi ra ngoài...
Nghĩ tới chuyện này, Từ Khuyết lấy khối Kỳ Lân Mặc Ngọc ra, cẩn thận xem xét, hay tay đồng thời khẽ động, điểm vào đó một tia chân nguyên lực.
Trên ngọc bội bắt đầu toả ra tia sáng nhàn nhạt màu đen, đồng thời khí tức của lão ăn mày tràn ngập ở bốn phía.
Từ Khuyết đi về phía trái mấy bước, vầng sáng hơi tối, lúc về phía bên phải đi vài bước, vầng sáng lại từ từ sáng lên.
- Ô, hóa ra chỉ đơn giản như vậy.
Từ Khuyết vui đến hỏng rồi, nếu như năm đó lão ăn mày kia đào được đường, vậy khẳng định sẽ lưu lại sức mạnh pháp quyết, khí tức sẽ càng dày đặc, Kỳ Lân Mặc Ngọc cũng có thể cảm ứng được chỗ đó.
Nhờ vào đó, Từ Khuyết bắt đầu dựa theo tia sáng phát ra từ Kỳ Lân Mặc Ngọc, từng bước đi về phía trước.
Một khi tia sáng tối đi, hắn sẽ thay đổi phương hướng, còn khi tia sáng mạnh lên, hắn cũng tăng nhanh bước chân.
Cứ như vậy, Từ Khuyết càng chạy càng sâu, cuối cùng đi đến trước một vách tường, Kỳ Lân Mặc Ngọc đã trở nên sáng ngời.
Mà bên góc của vách tường này, vừa vặn có một cửa động, bên cửa còn khắc lại vài chữ, chỉ là thời gian quá lâu nên chữ viết đã mơ hồ.
Từ Khuyết cũng lười xem, ngồi xổm xuống, tìm kiếm trong động.
- Ồ? Phía trước tại sao lại tối đen thế kia? Cửa động bị chặn lại rồi?
Từ Khuyết liếc mắt một cái, có chút buồn bực, nhưng vẫn tiếp tục tiến lên.
Dù sao hiện tại hắn chỉ có thể đi con đường này, nếu như thực sự không được thì hắn sẽ đổi máy xúc cát với hệ thống.
Chỉ là lối đi này quá dài, thậm chí một hồi lên cao, một hồi lại hạ thấp, quanh co khúc khỉu, Từ Khuyết đi một đường mất ròng rã hơn hai canh giờ.
Hắn bắt đầu cảm thấy không đúng, lão ăn mày đào đường đi đâu đây? Hơn hai canh giờ đủ để chạy vài vòng quanh Hoàng Lăng rồi.
- Quên đi, đều đi tới chỗ này rồi, không thể quay đầu lại.
Từ Khuyết nhíu mày, tiếp tục tiến lên, đồng thời cũng tăng nhanh tốc độ, triển khai Tam Thiên Lôi Động, bay trong đường hầm về phía trước.
Lần này cũng may hắn đủ kiên trì, sau khi chạy mấy canh giờ, cuối cùng phía trước cũng nhìn thấy một tia sáng, Từ Khuyết hoàn toàn phục rồi.
- Lão ăn mày kia có bệnh à! Đào một lối ra lại mất cả ngày!
Khóe miệng Từ Khuyết mạnh mẽ co giật, vô cùng bội phục lão ăn mày kia, người này đủ điên, người bình thường đều không thể làm ra chuyện như thế.
Nhưng có thể đi ra, Từ Khuyết cũng thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu là cũng đỡ tốn 500 điểm Trang Bức trị, việc này đáng giá cao hứng.
Hắn tăng nhanh tốc độ, thân hình hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng lướt về phía trước!
Vèo!
Trước mặt Từ Khuyết xuất hiện làn không khí tươi mới, cuối cùng thì hắn đã nhìn thấy ánh mặt trời, thân hình chạy nhanh khỏi thông đạo.
Nhưng sau một khắc, hắn liền trợn mắt há mồm.
Cửa vào của lối đi này lại ở cạnh một toà giả sơn bên Đại Minh Hồ.
- Đi thẳng về Hoàng thành?
Từ Khuyết thấy khó có thể tin, lão ăn mày kia thật biết dằn vặt người khác, không phải chỉ đào một đường hầm sao, thế mà lão lại đào một hơi vào Hoàng thành, hơn nữa cửa vào còn chọn một chỗ tình thơ ý hoạ như thế, ở cạnh Đại Minh Hồ.
Lợi hại thật, lão ăn mày trăm năm trước khẳng định là một người bị bệnh thần kinh.
- Khà khà, lần này... Từ Khuyết ta trở về rồi.
Từ Khuyết lạnh giọng nở nụ cười, vỗvỗ quần áo trên người, rồi nhìn bốn phía xung quanh một chút, sắc trời đã tối đen, người đi trên đường vô cùng ít, chỉ có biệt uyển ở giữa Đại Minh Hồ kia vẫn còn đèn đuốc sáng choang.
- Đúng rồi, Nhã phu nhân cũng là người nhà họ Cơ, lấy nước mắt nàng, có lẽ sẽ đơn giản hơn.
Hai mắt Từ Khuyết đột nhiên sáng lên, cười hì hì, thân hình trong nháy mắt hóa thành một tàn ảnh, bay về phía biệt uyển.
Bên ngoài biệt uyển bị một tầng cấm chế bao phủ, nhưng thứ này cũng không thể làm khó hắn.
Loại cấm chế gà mờ này, hoàn toàn không thể so sánh với cấm chế trong Hoàng Lăng, với thần hồn mạnh mẽ của Từ Khuyết, có thể trực tiếp nghiền ép đi vào, xuyên thấu cấm chế mà khô động đến bất luận người nào.
Dựa theo ấn tượng lúc trước, Từ Khuyết đi về hậu viện biệt uyển.
Trên đường có vài tên thư đồng đi qua, nhưng Từ Khuyết cũng không muốn bại lộ, một đường đi đến khuê phòng của Nhã phu nhân, đang chuẩn bị gõ cửa.
Kết quả...
- Lý công tử...
Trong khuê phòng đột nhiên truyền đến tiếng Nhã phu nhân nhẹ giọng hô.
Từ Khuyết vô cùng khiếp sợ, CMN, nàng làm sao phát hiện ta?
Đang chuẩn bị mở miệng đáp lại, trong khuê phòng lại truyền đến tiếng rên đứt quãng!
- Ừm... Ân... Ân à, Lý... Lý công tử, mạnh hơn một chút...