Chương 236: Nhã Lẳng Lơ
Đêm hôm khuya khoắt.
Trong biệt uyển của Nhã phu nhân, sợ rằng... Chỉ có Từ Khuyết có bản lãnh lén lút lẻn vào mà không bị ai phát hiện. Bên ngoài có không ít cao thủ do Hỏa Hoàng phái tới bao vây cùng với cấm chế dày đặc. Nhưng những thứ này ở trong mắt Từ Khuyết, căn bản là vô dụng.
Hắn đổi lại mặt nạ da người, một lần nữa biến thành tài tử phong lưu Lý Bạch.
Nhưng khi Từ Khuyết vừa đến cửa phòng Nhã phu nhân, đúng lúc đang chuẩn bị gõ cửa, lại nghe thấy tiếng rên kỳ quái như vậy, nhất thời cả người chính giật mình.
- Má nó! Nhã phu nhân này... Đối với ta luôn ngày nhớ đêm mong sao? Lại nhân lúc đêm khuya thế này, một người ở trên giường vẫn còn... Nghĩ tới ta?
Nghe này tiếng kêu khiến lòng người nhộn nhạo, Từ Khuyết vốn dự định gõ cửa rồi đường đường chính chính đi vào, thế nhưng hiện tại lại có chút do dự.
Nhìn trong phòng Nhã phu nhân vẫn còn ánh nến dịu nhạt, trong lòng lại thấy ngứa ngáy.
- Chờ một chút vậy, trước tiên nhìn xem... Nhã phu nhân có phải đang 'Muốn' ta hay không...
Thầm nghĩ rồi Từ Khuyết lặng lẽ tới gần cửa sổ phòng Nhã phu nhân.
Cánh cửa sổ kia vừa vặn là tựa sát giường Nhã phu nhân...
Dưới ánh nến dịu dàng, Từ Khuyết mơ mơ hồ hồ nhìn thấy dáng người Nhã phu nhân thướt tha mà đẫy đà, còn có chiếc miệng nhỏ đang nhở giọng nỉ non kêu tên hắn, đồng thời còn cả tiếng thở gấp, càng khiến cho mỗi một tế bào trên người Từ Khuyết đều căng lên.
- Mẹ nó! Tiểu yêu tinh này, hơn nửa đêm còn không chịu ngủ, tiếng gọi nỉ non như thế... Ngay cả ta là chính nhân quân tử, còn có chút không chịu được!
Trong lòng Từ Khuyết đã sớm bị cào ngứa đến mức chịu không nổi, trên thực tế hắn khẳng định mình không phải loại người quy củ, ngay lập tức hắn giơ tay thật lên, nhìn giấy dầu ở cửa sổ, sau đó hắn học chiêu thức lúc trước phim cổ trang, thấm chút nước bọt lên ngón tay sau đó muốn chọc thủng giấy cửa sổ.
Hắn cảm thấy nhất định phải cẩn thận quan sát "Địch tình" bên trong một chút, thuận tiện công kích loại hành vi "Bất nhã" này của Nhã phu nhân.
- Ta đâm...
Từ Khuyết duỗi thẳng ngón trỏ ướt át, liếm đôi môi khô khốc, đâm về giấy đầu dán cửa sổ.
Ầm!
Một tiếng khẽ vang lên, Từ Khuyết phát hiện phim truyền hình đều là lừa người.
Ai nói giấy dán cửa sổ dính chút nước thì chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái là rách.
Giấy dán cửa sổ của Nhã phu nhân không phải loại hàng bình thường, cho dù Từ Khuyết đâm gãy đầu ngón tay thì vẫn không thể đâm thủng.
- Mẹ nó! Tình huống này là thế nào? Đâm không thủng? Ta không tin... Ta không đâm thủng được ngươi...
Thân là một bức Vương, Từ Khuyết tự nhận là không có bất kỳ vật gì có thể cản trở hắn, huống chi đây chỉ là một tấm giấy dán cửa sổ?
Chẳng qua chỉ là một lớp giấy mà thôi!
Cho dù là một lớp màng!
Ngươi cũng đừng nghĩ có thể cản trở bản bức vương!
Nếu dám cản đường của bản bức vương, vậy thì ngươi hãy chuẩn bị tinh thần bị hủy diệt đi.
Kết quả là, Từ Khuyết không đưa ngón tay ra nữa mà là nắm tay... Sau đó nắm tay lại mở ra, nhẹ nhàng nắm lấy cửa sổ, rồi khẽ đẩy cửa sổ ra.
- Hắc hắc! Sao phải phiền phức như vậy làm gì? Trực tiếp mở cửa sổ ra không phải là được rồi sao?
Một tiếng cọt kẹt vang lên.
Từ Khuyết đã đẩy cửa sổ phòng Nhã phu nhân ra.
Trong nháy mắt, một mùi hương thơm ngát xông tới, mang theo một mùi thơm của nữ nhân thành thục, vô cùng say lòng người!
Dưới ánh nến mờ nhạt, trên người Nhã phu nhân mặc la áo màu lam nhạt lụa mỏng, hai mắt hơi nhắm, hai chân không ngừng cọ sát, toàn thân đầy mồ hôi, đôi môi béo mập nhẹ nhàng mở ra đóng lại, rõ ràng l đang nói mớ...
- Hóa ra không phải Nhã phu nhân phát hiện ta đến, mà là... Đang nằm mơ à! Ngay cả trong mộng cũng nhớ đến ta? Ài... Cũng khó trách, người ưu tú giống như ta vậy, thực sự là người gặp người thích! Không trách cẩu Hoàng Đế lại giam lỏng Nhã phu nhân.
Khẽ nghiêng người, Từ Khuyết trực tiếp nhảy vào, động tác của hắn rất nhẹ, hoàn toàn không làm kinh động đến nha hoàn ở bên ngoài, sau đó lập tức tạo ra một trận pháp cách âm trong toàn bộ khuê phòng.
Thế nhưng động tác nhẹ nhàng này của Từ Khuyết vẫn khiến Nhã phu nhân trên giường giật mình tỉnh lại.
- Lý... Lý công tử? Thật sự là ngươi sao?
Nhã phu nhân mở to đôi mắt mông lung mơ màng, kết quả vừa nhìn thấy Từ Khuyết ở trước mắt, ngay lập tức hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm thấy rất kinh ngạc.
Mình vừa thấy hắn trong mơ, bây giờ... Chẳng lẽ vẫn đang ở trong mộng sao?
Nếu như thật sự nàng vẫn đang mơ ?
Thì nàng không cần câu nệ và ràng buộc như vậy.
Nhã phu nhân khẽ cúi đầu lại, hai gò má ửng hồng, khẽ khép hai chân của chính mình, hai tay nhỏ xinh lặng lẽ đặt lên trên người Từ Khuyết, ánh mắt u oán nhìn Từ Khuyết sẵng giọng:
- Lý công tử, thiếp thân còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi...
- Phu nhân chớ sợ, ta không phải đã đến rồi sao?
Nhã phu nhân lúc này không giống Nhã phu nhân ngày đó ở trước mặt chúng thư sinh mang theo vẻ uy nghi, lúc này nàng kiều mị nhưng vẫn để lộ ra một chút tư thái của cô gái nhỏ, trong ngượng ngùng lại mang theo loại ham muốn buông thả.
Nhã phu nhân như mật đào thành thục, có thể nặn ra nước, lúc này bất kỳ người đàn ông nào thấy, sợ rằng đều không kìm chế được mình.
Nhưng mà, Từ Khuyết là ai?
Hắn là một bức vương!
Những nam nhân không kìm chế được mình, còn Từ Khuyết lại nghĩ, ở thời điểm này... Tại sao phải kìm chế mình đây?
Hắn nhẹ nhàng ôm lấy Nhã phu nhân, lúc này Từ Khuyết dường như đã chân chính cảm nhận được dáng người "Tăng một phần thì lại phì, giảm một phần thì lại quá ốm" trong truyền thuyết, hơn nữa... hắn là thuần túy dùng cảm giác để cảm nhận được.
- A...
Ngay khi Từ Khuyết ôm lấy Nhã phu nhân, toàn thân nàng không nhịn được bắt đầu run rẩy một trận, sau đó một tiếng ưm từ miệng nhỏ thốt ra.
- Lý công tử...
Nhã phu nhân vừa định mở miệng nói chuyện, lại bị Từ Khuyết dùng ngón tay chặn đôi môi anh đào rồi nói:
- Không nên gọi ta là Lý công tử, như vậy sẽ ảnh hưởng tới cảm xúc của ta...
- Vậy... thiếp thân phải gọi...
- Gọi ta quan nhân.
Từ Khuyết dứt lời, vòng tay lại lập tức ôm cả người Nhã phu nhân lên, sau đó nhẹ nhàng thả đến trên giường.
Nhẹ nhàng, rất nhẹ.
Dáng người Nhã phu nhân đẫy đà, nhưng dáng vẻ lại mềm mại không xương, yếu đuối mong manh, quả thực phong tình vạn chủng! Giữa đôi lông mày lưu chuyển vẻ thâm tình, khiến Từ Khuyết hoàn toàn không để ý tới lễ nghĩa liêm sỉ cùng... Trang Bức.
- Quan nhân, từ nay về sau, ngươi chính là quan nhân của thiếp thân...
Nhã phu nhân vẫn cho là mình còn ở trong mơ, lúc này nàng bỏ xuống thân phận tiên hoàng Trưởng Công Chúa Hỏa Quốc, ở trước mặt Từ Khuyết, nàng thể hiện hết vẻ kiều mị cùng nhu tình của nữ nhân, hai tay nhẹ nhàng ôm cổ Từ Khuyết, nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới.
Cái miệng nhỏ của nàng nở nụ cười.
Đôi mắt đẹp tràn trề hạnh phúc, đây là cảm giác mà đời này nàng chưa từng cảm thấy.
Thân là trưởng nữ hoàng tộc, từ nhỏ đã bị định sẽ được gả cho Hỏa Thần làm "Thê tử", cần thủ tiết cả đời, chuyện này đối với một nữ nhân mà nói, là khó khăn đến mức nào.
Mỗi khi đêm về chính là thời gian gian nan nhất, Nhã phu nhân chỉ có thể dựa vào việc mời một số tài tử tràn đầy tài hoa học thức đến tán gẫu để giải buồn, nhưng thơ ca cũng có lúc chán đọc, những thư sinh của Hỏa Quốc làm thơ đều tràn ngập tư vị âu sầu thất bại.
Mãi đến khi người trước mắt nàng xuất hiện, chỉ thuận miệng cũng có thể làm một câu "Lầu nhỏ đêm vắng nghe mưa xuân", đi một bước có thể ngâm một tiếng "Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác không nhìn thấu" !
Người kinh tài tuyệt diễm như vậy, đứng giữa đám người, tỏa ra ánh sáng vô hạn, toàn thân hắn đều tràn ngập bí ẩn, làm người khác không nhịn được mà mê say...
Hiện tại, người này đang đứng trước mắt của nàng, dường như tất cả đều giống như trong mộng vậy, khiến Nhã phu nhân không phân biệt rõ được đây là hiện thực hay là mộng.
- Quan nhân, thiếp thân...
Nhã phu nhân khẽ cắn đôi môi anh đào, ngài ngùng không biết làm sao.
Từ Khuyết nhẹ nhàng dùng một tay nâng cằm của nàng, khóe miệng nổi lên nụ cưới xấu xa, nhẹ giọng nói:
- Đừng nói chuyện, hôn ta.