Chương 241: Mau Mau Tới Đây Dập Đầu Cho Lão Tử
- Ầm!
Trong nháy mắt, trên đường cái dâng lên một đoàn khói đen, dần dần hóa thành hình người, muốn xông lên trời cao.
Mọi người hầu như còn chưa thấy rõ dáng dấp của hồn phách, thì đột nhiên nghe thấy tiếng dây xích kim loại "Leng keng" một tiếng, những hồn phách kia bay ra ngoài không được mấy mét, đã bị một xích sắt rỉ sét loang lổ khóa lại, mạnh mẽ kéo lại.
"Hống!"
Hồn phách ngửa đầu rít lên một tiếng, khuôn mặt dữ tợn.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều há hốc mồm, trợn to hai mắt, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin.
- Tiên hoàng, đây... Đây là tiên hoàng bệ hạ?
- Làm sao có thể?
- Trời ạ, tiên hoàng không phải được an táng trong Hoàng Lăng sao?
- Không đúng, đây là hồn phách, hồn phách tiên hoàng!
- Chẳng lẽ là tiên hoàng vẫn chưa chết, hồn phách vẫn còn sống sót!
Tất cả đám cấm vệ đều đang kinh ngạc thốt lên, trên mặt họ đầy vẻ kinh hãi, bọn họ đều từng thấy chân dung các đời hoàng đế trong cung, hết sức quen thuộc với những kia hoàng đế, bây giờ vừa thấy hồn phách kia, trong nháy mắt bọn họ đều ngẩn ngơ.
Trên thế gian này vốn không có quỷ quái gì, chỉ có hồn phách và thân thể.
Đối với một tu sĩ mà nói, thân thể chết rồi cũng không sao, chỉ cần hồn phách vẫn còn, thì vẫn có cơ hội đoạt xác sống lại.
Nhưng tất cả mọi người đều nghi hoặc, tiên hoàng là do tuổi thọ tiêu hao hết mới mất đi, trong tình huống này, hồn phách và thân thể sẽ chết theo, tại sao hồn phách tiên hoàng còn có thể xuất hiện?
Hỏa Hoàng cũng há hốc mồm, chút nữa đã quỳ xuống tại chỗ hô một tiếng "Phụ hoàng"!
Hắn thấy rõ ràng, hồn phách này tuyệt đối là phụ hoàng thân sinh của hắn.
Nữ Đế cũng có chút ngạc nhiên, khó có thể tin nhìn về phía hồn phách kia, tiên hoàng Hỏa Nguyên Quốc trong truyền thuyết một kẻ hung ác.
"Leng keng!"
Lúc này, hồn phách tiên hoàng Hỏa Nguyên Quốc lần thứ hai phóng lên trời cao, nhưng hắn vẫn bị xích sắt rỉ sét loang lổ kia vững vàng khóa lại, căn bản không tiến lên được nửa phân.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại, hồn phách vị tiên hoàng bị người trói lại.
Toàn trường lại tiếp tục vắng lặng.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Từ Khuyết.
Xích sắt rỉ sét loang lổ kia được kéo dài từ tỏa hồn tháp trên tay Từ Khuyết.
Xích sắt nhìn qua thập phần xưa cũ, toả ra một luồng khí tức băng hàn, đám người nhìn lâu một chút thì cả người đã không nhịn được muốn run lên, thần hồn trong cơ thể sinh ra tâm ý hoảng sợ.
- Làm càn, tặc tử lớn mật, dám bất kính với tiên hoàng, để mạng lại!
Hỏa Hoàng nổi giận tại chỗ, bất kể là xuất phát từ sự kính yêu đối với phụ thân, hay là xuất phát từ mặt mũi, ông ta đều phải nổi giận, đều phải ra tay.
"Ầm ầm —— "
Một luồng Long viêm cường đại, nổ tung trên bầu trời, hóa thành một biển lửa màu vàng, bao trùm một vùng thiên địa rộng lớn, trực tiếp đánh úp về phía Từ Khuyết.
- Ôi, cẩu Hoàng Đế, ngươi vừa lành sẹo liền quên đau đúng không?
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, tay nắm thành quyền, đột nhiên bay lên, nhằm về phía biển lửa màu vàng, đấm ra một quyền.
Lúc này, toàn bộ hư không đều bắt đầu vặn vẹo.
"Ầm!"
Khi một tiếng vang trầm thấp vang lên, biển lửa màu vàng mênh mông trong khoảnh khắc bị đánh vỡ, nổ tung thành từng tia lửa nhỏ, tiêu tan trên không trung.
Mọi người chứng kiến đều trợn mắt há miệng, sợ hãi vô cùng.
Một quyền... Chỉ một quyền đã phá hủy hoàn toàn Long viêm của Hỏa Hoàng?
Trời ạ, đây là người nào? Thân thể sao có thể cường đại như thế.
"Vèo!"
Từ Khuyết đạp nhẹ hư không, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hỏa Hoàng, trong tay vẫn cầm tỏa hồn tháp giam giữ hồn phách tiên hoàng, liên tục cười lạnh:
- Cẩu Hoàng Đế, ta để cha ngươi đi ra gặp mặt ngươi, ngươi không chỉ không cảm ơn, lại còn ra tay với ta? Thực sự là lòng lang dạ sói mà.
- Là ngươi?
Hỏa Hoàng đột nhiên ý thức được cái gì, nhất thời biến sắc, bỗng nhiên lùi lại một bước dài.
Ông ta nhận ra Từ Khuyết, thanh âm cùng khí tức này, cuối cùng cũng khiến ông ta phục hồi tinh thần.
Từ Khuyết cũng lấy xuống mặt nạ da người trên mặt, thời điểm như thế này xác thực không cần ngụy trang, bởi vì như thế mới có cơ hội Trang Bức!
"Bạch!"
Mặt nạ xé ra, một khuôn mặt thanh tú tuấn lãng xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám cấm vệ ở đây đều thay đổi sắc mặt, bọn họ đều ngơ ngác!
- Tiền phò mã gia, Từ Khuyết!
- Trời ạ, tại sao hắn lại đến nữa?
- Thật sự là muốn cùng Hỏa Hoàng không chết không thôi sao, hơn nữa tại sao hắn có thể lẻn vào trong chúng ta?
- Trời ơi, trong chúng ta có một tên phản đồ, thế mà không có ai phát hiện?
- Nhanh, bảo vệ Hỏa Hoàng, cứu hồn phách tiên hoàng.
Những cấm vệ này đều là hộ vệ trung thành nhất của Hỏa Hoàng, trong thời khắc khó xử, bọn họ không để ý đến sinh tử, thi nhau bay lên trời, bao vây Từ Khuyết lại.
Nữ Đế vốn bình tĩnh như nước cũng ngây người, hoàn toàn há hốc mồm.
Cho dù nàng nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không tưởng tượng nổi, Hoa Vô Khuyết và Từ Khuyết lại là một người!
Trời ạ!
- Chuyện này... Thiếu niên này tại sao lại đùa giỡn như thế? Mà ngay cả trẫm cũng bị lừa gạt.
Trong lòng Nữ Đế rất kinh hãi, nhưng càng nhiều hơn là khiếp sợ thực lực của Từ Khuyết, so với lần trước ở Tháp Linh Vực, bây giờ hắn đã cường đại hơn vô số lần.
Hơn nữa lực lượng cường đại này, đến nàng cũng cảm thấy kiêng kỵ.
- Cẩu Hoàng Đế, còn không mau cút đi lại đây dập đầu với lão tử ngươi?
Từ Khuyết khẽ động xích sắt trên tỏa hồn tháp, lôi kéo hồn phách tiên hoàng.
Hỏa Hoàng vốn đã lui lại phía sau ngàn mét, ánh mắt đột nhiên cũng nhìn về phía hồn phách tiên hoàng.
Nhưng hồn phách tiên hoàng lúc này giống như một cô hồn dã quỷ không có linh trí, vẻ mặt dữ tợn, vẫn đang giãy dụa, nỗ lực thoát khỏi xích sắt ràng buộc.
Lúc này mọi người mới phát hiện ra điểm không đúng, hồn phách tiên hoàng tại sao lại kỳ quái như thế?
Hỏa Hoàng cũng hơi nhướng mày, trong mắt tràn ngập ngờ vực.
Ông ta xác định đây hẳn là hồn phách phụ thân mình, nhưng hồn phách này quá kỳ quái, hoàn toàn đánh mất đi linh trí, căn bản không còn là phụ hoàng làm ông ta kính nể.
Nghĩ tới chỗ này, trong lòng Hỏa Hoàng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế ông ta cũng không hy vọng phụ hoàng ông ta thật sự sống sót, ngôi vị hoàng đế này ông ta ngồi đã quen, không muốn lúc này lại biến thành người dưới một người trên vạn người.
- Tặc tử to gan, dám giả tạo hồn phách tiên hoàng, ở đây nói lời mê hoặc dân chúng, trẫm không thể tha thứ cho ngươi nữa. Lần trước để ngươi chạy trốn, lần này, ngươi tuyệt đối trốn không thoát được.
Hỏa Hoàng nói một câu trực tiếp khẳng định hồn phách tiên hoàng là giả.
Bởi vì chỉ có như vậy, ông ta mới có thể yên tâm xuống tay ác độc, mới có thể không bị Từ Khuyết áp chế, người trong thiên hạ cũng sẽ không chỉ trích ông ta không để ý an nguy hồn phách tiên hoàng.
Nhưng Hỏa Hoàng vẫn tính sai!
Có lẽ Từ Khuyết đã sớm biết ông ta sẽ nói như vậy, cười hì hì, hai ngón tay hợpg lại, chỉ về tỏa hồn tháp trong tay.
"Vèo!"
Một tia lưu quang xuất hiện, sau đó lại có một hồn phách trốn ra, cũng bị một đạo xích sắt khóa lại, nhưng uy áp đáng sợ, vẫn tràn ngập toàn trường.
Từ Khuyết từ tốn nói:
- Ngươi thật sự là kẻ lòng lang dạ sói, ngươi nói phụ thân ngươi là giả, được, thế ngươi nhìn một chút, gia gia ngươi cũng không thể là giả chứ?
"Híttt"
Tất cả mọi người nghe thấy thế đều hít vào một ngụm khí lạnh, trợn mắt há mồm nhìn hồn phách vừa mới xuất hiện kia, lần thứ hai bị dọa sợ.
Gia gia Hỏa Hoàng, đây là Hỏa Hoàng đời trước nữa.
Làm sao cũng đến?
Trong nháy mắt Hỏa Hoàng thay đổi sắc mặt, khó có thể tin, vẻ mặt ngơ ngác.
Miệng nhỏ của Nữ Đế khẽ nhếch, hết sức kinh ngạc.
Lúc này, đầu ngón tay Từ Khuyết lại chỉ về tỏa hồn tháp.
"Vèo!"
Lại có thêm một hồn phách đột nhiên lao ra!
Từ Khuyết tươi cười:
- Cẩu Hoàng Đế, mau nhìn, cụ tổ của ngươi cũng ở đây, mau nhìn xem đây là thật hay giả? Mau mau, cha ngươi, gia gia ngươi, cụ tổ ngươi... Đều đang chờ ngươi đến dập đầu đây.