Chương 240: Nhận Một Đao Mổ Heo Của Ta
Bán... Bán hải sản?
Tất cả mọi người đều hốc mồm, Nữ Đế cũng vô cùng kinh ngạc.
Mà thủ lĩnh c đứng cách đó không xa, ở trước quầy bán hải sản, vẻ mặt cũng mờ mịt.
Trời ạ, ta đã trêu chọc ai, làm sao lại kéo con hàng này để ngụy trang thành tiểu thương? Ta thật sự ngốc như vậy ư.
Thủ lĩnh cấm vệ sầu não không thôi, nắm chặt ống tay áo, hận không thể mạnh mẽ cho mình mấy cái tát tay.
- Ngươi chạy tới đây làm gì?
Nữ Đế mím môi ý cười, không chút biến sắc, dùng thần hồn lực lượng, truyền âm hỏi Khuyết.
Trong lòng Từ Khuyết vẫn rất nghi hoặc, hắn không nghĩ ra tạisao nữ nhân này có thể nhận ra mình, hắn cũng truyền âm nói:
- Ta đã giả trang đến như vi vẫn còn có thể nhận ra ta?
- Đôi mắt của ngươi.
Nữ Đế nhẹ giọng đáp.
Từ Khuyết ngạc nhiên, khẽ thở dài, cười nói:
- Quả nhiên, ta biết mà, nam nhân xuất chúng giống như ta, cho dù trốn đến nơi đâu cũng giống như đom đóm trođêm tối, sáng ngời chói mắt, đặc biệt là đôi mắt u buồn của ta, có thể mê hoặc lòng ngươi, mặc kệ ta trốn ở chân trời góc biển, cuối cùng vẫn bị ngươi nhận ra, đúng không?
Nữ Đế nghe lời này, cảm thấy rất buồn cười, nụ cười của nàng giống như trăm hoa đua nở, kinh diễm tứ phương, khiến dung nhan tuyệt mỹ khuynh thành càng có vẻ mê người.
Tất cả mọi người ở đây đều nhìn đến sững sờ, ngay cả những nữ cấm vệ cũng nhìn đến ngây người.
Thế gian này, sao lại có người mỹ lệ như vậy.
- Hỏa Hoàng giá lâm.
Đúng lúc này, một giọng nói the thé cất lên từ cuối con đường.
Ầm!
Khi một luồng uy áp cường đại ập đến, chỉ thấy Hỏa Hoàng khoác long bào trêu ngọn lửa màu vàng, chân đạp Long Viêm Hỏa Vân, uy phong lẫm liệt, khí thế mạnh mẽ từ phía hoàng cung lướt tới.
Mọi người quay đầu nhìn lại, tất cả đều nín thở, trên mặt tràn ngập vẻ kính sợ.
Cho dù Từ Khuyết từng làm nhục ông ta mấy lần, khiến ông ta mất mặt, nhưng ông ta vẫn là Hỏa Hoàng, vẫn là chủ nhân Hỏa Nguyên Quốc.
Địa vị cao cao vô thượng này, không có người nào có thể lay động.
Nữ Đế thoáng nhíu mày, nàng thu lại ý cười, ánh mắt vẫn rơi trên người Từ Khuyết, đôi môi khẽ mấp máy, nàng nghiêm nghị truyền âm hỏi:
- Là Tạc Thiên Bang phái ngươi đến đây sao?
Trên đường tới đây, nàng đã sớm nghe nói Tạc Thiên Bang giúp Từ Khuyết đại náo Hoàng Thành, trong lòng nàng rất kinh ngạc, nàng không nghĩ tới sau khi tới Hoàng Thành lại gặp phải "Hoa vô khuyết"!
Có điều, với nhận thức của nàng lúc trước đối với thực lực của Hoa Vô Khuyết, nàng cảm thấy Hoa Vô Khuyết không cường đại như vị phò mã Từ Khuyết kia, nhưng nàng rất coi trọng thiên phú của Hoa Vô Khuyết, nàng không hy vọng hắn bị liên luỵ vào.
Nhưng Từ Khuyết không đáp lại, trên mặt treo một nụ cười lạnh lùng, hắn nhìn chằm chằm vào Hỏa Hoàng, đôi mắt tràn ngập sát ý, không thèm che giấu.
Lúc này tuy rằng nhìn Hỏa Hoàng tràn đầy sinh lực, nhưng tinh thần khí mạo lại không bằng lúc trước.
Sau khi bị Từ Khuyết đánh trọng thương, thương thế trong cơ thể Hỏa Hoàng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa tinh hoa long mạch trong dung nham bị cướp đoạt khiến ông ta nổi giận, làm nguyên thần tổn thương, vận ũng bị ảnh hưởng, nên ông ta mới bí mật sắp xếp tế đàn, chuẩn bị dùng Nhã phu nhân tế trời.
Đáng tiếc, một đêm kiều diễm ngày hôm qua, Từ Khuyết đã phá thân Nhã phu nhân, thứ gọi là che chở của Hỏa Thần đã mất đi từ lâu.
Nhưng Hỏa Hoàng vẫn chẳng hay biết gì, trên mặt vẫn nở một nụ cười nghênh tiếp Nữ Đế.
- Hắc hắc, cẩu Hoàng Đế, lúc này ta để ngươi cười, lập tức sẽ có lúc khiến ngươi khóc.
Trong lòng Từ Khuyết liên tục cười lạnh.
Kế hoạch của hắn rất đơn giản, hắn sẽ chờ Hỏa Hoàng tới gần, sau đó lao ra trong nháy mắt, ra tay xuất kỳ bất ý, dùng chính kế của Hỏa Hoàng để trả lại ông ta, dùng một chiêu bắt giữ Hỏa Hoàng, sau đó tiến hành Trang Bức tới cùng.
Nhưng mà, tiếng truyền âm Nữ Đế lần thứ hai vang lên trong đầu của hắn.
- Không cần làm loạn, Hỏa Hoàng đã phái ra mật thám, đi khắp mọi nơi tìm Tạc Thiên Bang của ngươi để báo thù. Lúc này ngươi xuất hiện, chắc chắn sẽ bị giết gà dọa khỉ.
- Giết gà dọa khỉ?
Từ Khuyết cười lạnh, ai giết ai còn chưa chắc.
Nữ Đế lắc đầu: - Bên trong hoàng thành, có hơn trăm tên sát thủ Thiên Sát, trưởng lão Thiên Sát cũng tới, là một vị Sát Thần Anh Biến kỳ tầng tám, ẩn trong bóng tối tùy thời mà động, chỉ chờ Tạc Thiên Bang các ngươi tự chui đầu vào lưới.
- Ồ? Cẩu Hoàng Đế kia thuê cả Thiên Sát cơ à?
Từ Khuyết nghe thấy thế cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tên cẩu Hoàng Đế này cũng rất đa mưu túc trí, cho cấm vệ giả trang thành tiểu thương, còn thuê sát thủ Thiên Sát ẩn trong bóng tối.
Có điều nếu là như vậy thì thú vị rồi, có thể Trang Bức, lại có thêm một đống người dâng kinh nghiệm, nghĩ đến đã hài lòng.
Lão quái vật sát thần Anh Biến kỳ tầng tám, tuy rằng không thể khinh thường, nhưng chỉ cần bọn họ không có long khí hộ thể, một đóa hỏa liên ba màu có ba mươi lần uy lực, khẳng định đủ để nháy mắt giết chết.
- Không cần làm loạn, ở đây chờ ta, ta sẽ trở lại tìm ngươi.
Lúc này, Nữ Đế lại truyền âm thêm một câu, sau đó nàng bay lên trời.
Vèo!
Vân Thủy Kiếm tựa như thủy quang lưu luyến, rạng ngời rực rỡ, trong khoảnh khắc bay đến dưới chân nàng, rồi bay lên bầu trời.
Trên mặt Hỏa Hoàng mang theo ý cười, nói:
- Thủy Hoàng, gần đây nàng khỏe không?
- Vẫn tốt! Gần đây Hỏa Hoàng thế nào?
Nữ Đế khẽ mỉm cười, khách khí thăm hỏi.
Nhưng tâm tư của nàng không đặt ở nơi này, nàng muốn nhanh chóng kết thúc những lễ nghi vô vị này, sau đó quay lại tìm Từ Khuyết, khuyên bảo hắn rời khỏi Tạc Thiên Bang, gia nhập Thiên Hương cốc.
Lúc này, trong lòng Từ Khuyết đã thành h ngổn ngang.
Đại tỷ à, sao ngươi phải bay lên thế! Ngươi bay lên thế thì Hỏa Hoàng sẽ không tới chỗ này nữa, mà nếu hắn không tới thì làm sao ta có thể ra tay bất ngờ? Có để cho ta nghiêm túc Trang Bức được không?
Từ Khuyết không nói gì, cân nhắc dao mổ lợn trong tay một chút, nếu không là nể tình Nữ Đế xinh đẹp như thế, hắn đã sớm vung một đao.
- Thủy Hoàng không cần chê cười ta, hai ngày nay trẫm đúng là xấu mặt.
Hỏa Hoàng tự giễu lắc đầu cười nói, giả vờ không để trong lòng việc bị Từ Khuyết nhục nhã, thể hiện ra vẻ độ lượng, khoan dung của một hoàng đế.
Nữ Đế chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, cũng không nói chuyện.
Hỏa Hoàng lại nói tiếp:
- Chỉ trách trẫm nhất thời bất cẩn, để tên tiểu nhân hèn hạ kia thừa lúc vắng mà vào, tuy đã đuổi hắn đi, nhưng chưa thể bắt giữ hắn. Có điều, nếu lần này hắn còn dám trở lại, ta sẽ làm cho hắn có đi mà không có về.
- Điểm này, bản Hoàng có thể thấy.
Nữ Đế gật đầu đáp.
Hỏa Hoàng huy động lực lượng lớn như vậy, ngay cả sát thủ Thiên Sát cũng mời tới, thậm chí còn mời cả một vị sát thần của Thiên Sát, hiển nhiên là chuẩn bị đầy đủ, nếu Tạc Thiên Bang có người xuất hiện, nhất định sẽ bị một lần bắt hết.
Cho nên vừa nãy nàng mới khuyên bảo Từ Khuyết, không nên vọng động.
Nhưng Từ Khuyết cũng không sợ sát thần chó má gì, hắn nghe được Hỏa Hoàng làm ra vẻ, lập tức không nhịn được.
Đùa à, bản bức vương còn không làm ra vẻ, ngươi lại dám ra vẻ, chỉ dựa vào tên cặn bã như ngươi mà muốn để ta có đi mà không có về?
"Vèo!"
Đột nhiên, Từ Khuyết vung tay một cái, dao mổ lợn trong tay hắn đột nhiên bay vút ra, phá không trực tiếp chém tới mặt Hỏa Hoàng.
Có điều, dao này chỉ là dao mổ lợn, thần hồn lực của Hỏa Hoàng mạnh mẽ biết bao, ông ta ngưng tụ uy áp, hừ lạnh một tiếng.
"Loảng xoảng!"
Dao mổ lợn trong nháy mắt gãy đôi, rơi xuống mặt đất.
Trong nháy mắt toàn trường yên tĩnh lạ thường, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, ánh mắt rơi vào trên người Từ Khuyết.
Nữ Đế cũng biến sắc, thầnói một tiếng không ổn, đang muốn mở miệng.
Hỏa Hoàng đã ra tay, luồng uy áp mạnh mẽ ép về phía Từ Khuyết, lớn tiếng quát:
- Nghịch tặc lớn mật, lại dám đánh lén trẫm, ngươi là người phương nào?
- Hỏi ta là ai? Ha ha... Ta là cha ngươi!