Chương 267: Có Duyên Sẽ Gặp Lại
- Phụ hoàng!
Lúc này, Viêm Dương công chúa khóc lên hô to, nhanh chóng vọt tới, muốn tới đón lấy thân thể của Hỏa Hoàng.
Nhưng nàng cách quá xa, căn bản không kịp, thân thể của Hỏa Hoàng liền bị ngọn lửa nóng hừng hực nuốt chửng, tầng tầng rơi xuống Kim Loan điện.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn, thân thể của gã đột nhiên nổ tung, Long Viêm Chi Hỏa giống như biển lửa, không chỉ cắn trả, thậm chí còn khuếch tán ra bốn phía.
Cả tòa hoàng cung vào lúc này hóa thành một biển lửa, không ai dám tới gần, cũng không có ai đi cứu lửa.
Viêm Dương công chúa cả người sững sờ ở giữa không trung, dáng vẻ thất thần và dại ra.
Toàn trường cũng là một mảnh yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, mặt lộ vẻ vẻ nghiêm túc.
Bách tính khắp thành cũng mang theo ánh mắt kính sợ, đều nhìn kỹ Từ Khuyết.
Bọn họ biết, là thiếu niên này giúp bọn họ tỉnh lại, cứu vớt bọn họ.
Cũng là thiếu niên này, tự tay tiêu diệt Hỏa Hoàng!
Đệ nhất Đế Hoàng, hôm nay ngã xuống như thế!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết thành công giết chết cường giả Anh Biến kỳ cao cấp, thu được hai triệu kinh nghiệm!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, thu được 180 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết trang bức thành công, thu được 210 điểm trang bức!
Ding...
Ding...
Ding...
Liên tiếp một chuỗi lớn âm thanh thông báo của hệ thống vang vọng ở trong đầu Từ Khuyết.
Đến cuối cùng, lấy một cái khen thưởng to lớn mà kết thúc.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết làm một cái trang bức chính nghĩa, thu được thành tựu mới, đặc biệt khen thưởng 800 điểm trang bức!
Lập tức, điểm trang bức của Từ Khuyết tăng cao.
Bên trong giao diện tin tức cá nhân con số điểm trang bức, cũng một hơi tích lũy đến hơn tám ngàn điểm.
Đương nhiên, nếu như tính cả số hắn nợ hệ thống 8000 điểm trang bức kia, như vậy bây giờ hắn vẫn rất nghèo như trước.
Cùng lúc đó, hoàng cung đã ánh lửa ngập trời, thi thể Hỏa Hoàng đã sớm bị nuốt chửng đến tro đều không có, Kim Loan điện bắt đầu đổ nát.
- Công chúa.
Tử Huyên lúc này rơi xuống mặt đất, đi đến bên cạnh Viêm Dương công chúa, nhẹ giọng gọi.
Viêm Dương công chúa chậm rãi xoay người, trên mặt không có một chút biểu lộ nào, vẫn lạnh lẽo như trước, chỉ có trong tròng mắt mang theo bi thống cùng phức tạp nặng nề.
Nàng nhìn về phía Từ Khuyết, đột nhiên ngửa mặt lên trời như là phát điên cười to nói:
- Ha ha ha trời làm bậy còn sống được! Tự mình làm bậy thì không thể sống được! Từ Khuyết, Cơ gia chúng ta nợ ngươi, ngày hôm nay đều trả lại ngươi, trận chiến này, là ngươi thắng!
Dứt tiếng, không đợi mọi người kịp phản ứng, Viêm Dương công chúa đột nhiên ngang trời lướt lên, hóa thành một đạo bóng trắng, trực tiếp nhảy vào Kim Loan điện đã hóa thành biển lửa.
- Công chúa, đừng!
Tử Huyên lúc này kinh hãi hô to.
Nhưng chung quy không thể ngăn cản, nàng trơ mắt nhìn Viêm Dương công chúa bị Long viêm đáng sợ kia nuốt chửng, biến mất không còn tăm hơi.
"Ầm ầm!"
Lúc này, Kim Loan điện cũng triệt để đổ nát, hoàng cung to lớn cũng theo trận đại hỏa này tan thành mây khói.
Điều này cũng mang ý nghĩa, Cơ gia hoàng triều của Hỏa Nguyên Quốc, cũng sẽ bị trận đại hỏa này thiêu đến không còn gì cả.
Con ngươi của Từ Khuyết hơi đóng lại, thở ra một hơi thật dài.
Hắn cảm ứng được khí tức của Viêm Dương công chúa biến mất rồi, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh.
Dù cho hắn đã từng cùng Viêm Dương công chúa ma xui quỷ phát sinh quan hệ, nhưng nữ nhân này, xưa nay không buông tha ý muốn đoạt lấy tính mạng hắn.
Vì thế đối với những người này, Từ Khuyết sẽ không mềm lòng yếu dạ.
Viêm Dương công chúa cũng biết Từ Khuyết sẽ không bỏ qua nàng, cho nên mới lựa chọn tự sát, cũng không muốn chết ở trên tay Từ Khuyết.
Vì thế tất cả những thứ này, cũng chỉ tới đó mới thôi.
Chỉ có điều, Viêm Dương công chúa tự sát, cũng làm cho không ít người ở đây thổn thức một trận, Tử Huyên cũng trực tiếp co quắp ngã xuống đất, mặt đầy nước mắt.
Sau một hồi lâu, không ít quần chúng đều tản đi, còn sót lại một số người còn ở lại, nhìn biển lửa ngập trời trong hoàng cung, cực kỳ cảm khái.
Lúc này, Nữ Đế khẽ thở dài một cái, nhìn về phía Từ Khuyết:
- Đại thù của ngươi đã được báo, kế tiếp có tính toán gì không? Có thể theo ta về Thiên Hương Cốc không?
Từ Khuyết sửng sốt một chút, lắc đầu nở nụ cười:
- Nam nhi chí ở bốn phương, nguyện vọng của ta là hòa bình thế giới, vì thế ta còn phải đi cứu vớt thế giới!
- Lấy tư chất của ngươi, nếu như theo ta về Thiên Hương Cốc, trong vòng mấy năm, tất nhiên có thể bước vào Anh Biến kỳ, trở thành cường giả Anh Biến kỳ trẻ tuổi nhất bên trong ngũ quốc.
Nữ Đế tiếp tục khuyên nhủ.
- Không được, người có phong cách giống như ta, vô luận là ở đâu đều sẽ không ở lâu được. Thiên Hương Cốc không thích hợp với ta, ta là một nam tử như gió.
Từ Khuyết lắc đầu, bắt đầu thổi bay da trâu.
Hắn đương nhiên cũng không thể nói cho Nữ Đế, mình còn phải đi đào long mạch đây.
Vạn nhất nói cho nàng, sau này chính mình đào long mạch của Thủy Nguyên Quốc đi, chẳng phải sẽ trở thành người thứ nhất bị nàng hoài nghi? Có kẻ ngu mới nói ra.
Hơn nữa cũng xác thực như Từ Khuyết từng nói, hắn sẽ không ở một chỗ quá lâu, bởi vì chuyện này đối với trang bức có ảnh hưởng rất lớn.
Lấy danh tiếng hiện tại của Từ Khuyết, đừng nói Hoàng thành, khả năng hơn một nửa cái Hỏa Nguyên Quốc đều biết hắn, thậm chí qua một thời gian ngắn nữa, bên trong ngũ quốc đều sẽ truyền lưu đại danh của hắn.
Vì thế, thân là đệ nhất bức vương, Từ Khuyết khẳng định sẽ chuyển sang nơi khác trang bức, nhưng Thiên Hương Cốc hắn cảm thấy quá vô vị, cũng không muốn đi qua.
Nhưng mà mấy cái quốc gia khác, hắn lại hứng thú tràn đầy.
Nói về phương diện cảnh giới thì Từ Khuyết càng không cần sầu, Hỏa Hoàng này vừa chết, liền trực tiếp mang đến cho hắn hai triệu kinh nghiệm.
Điều này làm cho Từ Khuyết vốn vừa thăng lên Nguyên Anh kỳ tầng tám, lại cách Nguyên Anh kỳ tầng thứ chín gần thêm một bước.
Vì thế, Anh Biến kỳ tự nhiên cũng không xa.
- Mọi người đi ra tu chân, giảng chính là một chữ duyên, lần này từ biệt, chung quy còn có thể lại gặp lại, chúng ta liền từ biệt như vậy đi! Tiểu cô nương, tại phải cáo từ rồi.
Cuối cùng, Từ Khuyết rất trang bức từ chối Nữ Đế, cũng nói lời từ biệt với nàng.
Chiêu này tên là gì, không sai, chính là chiêu dục cầm cố túng bên trong 36 kế ghẹo gái.
Nhưng mà Từ Khuyết tính sai, Nữ Đế tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng không có nói thêm nữa lời giữ lại, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu nở nụ cười:
- Ngươi nói không sai, hữu duyên sẽ gặp lại, hi vọng lần sau gặp mặt, ngươi sẽ thay đổi chủ ý, gia nhập Thiên Hương Cốc.
- Đến lúc đó nói sau đi, gặp lại tiểu cô nương sau.
Từ Khuyết tiêu sái xoay người một cái, không chút nào dây dưa dài dòng, ngang trời lao đi, cuối cùng biến mất ở phía chân trời.
Nữ Đế nhìn bóng người bồng bềnh rời đi của Từ Khuyết, nội tâm hơi nổi lên chút gấp, đây là một nam tử kinh tài tuyệt diễm lại đi tới như gió.
Lần thứ nhất ở trong tháp Thiên Hương Cốc gặp mặt, đậu hủ thúi ngửi lên thúi, ăn lại ngon kia, sức mạnh thần hồn mạnh mẽ kia, Tinh Mang Thảo óng ánh đó, một câu một câu tiểu cô nương, nụ cười tà tà nơi khóe miệng, tài hoa kinh thế, ân oán giải quyết rõ ràng nhân quả quyết tuyệt, nam nhi chí ở bốn phương kia, ý nguyện vĩ đại muốn cứu vớt thế giới.
Quá nhiều.
Nghĩ tới những thứ này, Nữ Đế trầm tư, nhìn về bóng Từ Khuyết đi xa phía chân trời, nàng rồi lại thấy thoải mái, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng rù rì nói:
- Tiểu tử. Chúng ta có duyên sẽ gặp lại.