Chương 268: Thái Sơ Hỏa Linh Thảo
Từ Hoàng thành bên này rời đi, Từ Khuyết lại không có mang theo một tia lưu luyến nào.
Mặc kệ là đối với Viêm Dương công chúa hay là đối với Nữ Đế. Trang bức như gió, liền cần phải có một trái tim bằng phẳng và bất kham.
Không lâu lắm, Từ Khuyết rơi vào bên cạnh Đại Minh Hồ, lặng lẽ thay đổi một thân xiêm y, che đậy dung mạo, thừa dịp không ai chú ý, liền từ nơi kín đáo đi ra.
Vốn biện pháp nhanh nhất đi Hoàng Lăng, chính là tiếp tục lên Truyền Tống Trận, nhưng trong hoàng cung hỏa hoạn, Truyền Tống Trận cũng không còn, Từ Khuyết cũng chỉ đành từ đường ở Đại Minh hồ đi vào, dù sao nơi này mới là ổn thỏa, nhanh và tiện nhất.
Chỉ là khi hắn đi tới con đường ven hồ, lúc nhìn về phía toà biệt uyển ở trung ương kia, lại hơi dừng lại một chút.
Im lặng trong chốc lát, hắn lặng yên không tiếng động lẻn vào bên trong biệt uyển.
Ở trong biệt uyển kia có một bóng người xinh đẹp, đang tựa vào lan can, là thanh âm nỉ non của Nhã phu nhân.
Nàng nhìn về phía đại hỏa trong hoàng cung, trong miệng vẫn đang lầm bầm lầu bầu nói:
- Cùng là người thiên nhai lưu lạc, tương phùng hà tất từng quen biết! Lý công tử, ngươi bây giờ... đang ở phương nào? Ngươi... Còn nhớ tới ta không?
Đối với sinh tử của Hỏa Hoàng.
Đối với tồn vong của Hỏa Quốc.
Nhã phu nhân xưa nay không quan tâm lắm.
Nàng luôn luôn chỉ có thể lệ thuộc ở trong cái gọi là tài tử giai nhân phong nhã tụng, ở trong thi từ ca phú tìm kiếm một ít an ủi mà thôi.
Mãi đến tận lúc người tên là "Lý Bạch" kinh thế kỳ tài kia xuất hiện, Nhã phu nhân mới cảm thấy mình không cần tiếp tục giống như là một xác chết di động. Nhưng mà, vui thích chỉ là trong chốc lát, tưởng niệm lại vĩnh cửu như vậy...
Người kia...
Bây giờ nơi nào?
Hắn có đang tưởng niệm giống như mình hay không?
- Haizz!
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhã phu nhân, Từ Khuyết cũng không nhịn được có chút đau lòng.
Thương tiếc giai nhân, dựa lầu nhớ phu quân.
Thế nhưng Từ Khuyết không thể hiện thân, hắn biết mình không thuộc về nơi này, cũng không cách nào cho nàng thêm cái gì, liền lặng yên đi tới khuê phòng của Nhã phu nhân, nhìn giấy và bút mực bày chỉnh tề bên cạnh bàn đọc sách, liền cầm lấy bút lông sói, vung tay lên, lưu lại một câu nói trên giấy:
- Trong biển tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng.
Sau khi lưu lại tờ giấy, Từ Khuyết liền lặng yên rời khỏi biệt uyển của Nhã phu nhân.
Ngay sau đó, thân hình Từ Khuyết biến mất, bay lên không trung, dồn khí đan điền, hướng về phía toàn bộ phạm vi bên trong Hoàng thành, dùng âm thanh cực kỳ uy nghiêm la lớn:
- Tạc Thiên Bang có lệnh, bất kể là ai, nếu dám bất kính đối với Nhã phu nhân, 108 vị hảo hán của Tạc Thiên Bang sẽ không bỏ qua các ngươi, bảo đảm để kết quả của các ngươi còn thảm hơn cả Hỏa Hoàng.
Nói xong, Từ Khuyết phất ống tay áo, không mang đi một áng mây, lướt vào lối vào con đường kia.
Đi rất tiêu sái, đi tự nhiên, phong lưu lãng tử, chính là phải có loại bức cách này.
Mà lời hắn vừa nói ra kia, tự nhiên cũng là vì bảo vệ Nhã phu nhân.
Bây giờ Hỏa Hoàng đã chết, Hoàng thành nhất định sẽ đối mặt với đại loạn, dù sao Cơ gia còn có mấy vị vương gia, tuy rằng cách xa ở bên ngoài ngàn dặm, nhưng là một khi thu được tin tức Hỏa Hoàng ngã xuống, đám người kia nhất định sẽ mang binh vào thành, tranh cướp ngôi vị hoàng đế.
Vì thế Từ Khuyết trước khi đi lưu lại lời dọa dẫm, đến lúc đó mới có thể kinh sợ đám người kia.
Mà lúc Nhã phu nhân nghe được một tiếng thét này, đột nhiên phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thế nhưng chỉ có thể nghe được âm thanh, không nhìn thấy bất luận bóng người nào.
- Lý công tử! Lý công tử...
Khi nàng giống như bị điên ở bên trong phòng tìm kiếm, lại nhìn thấy trên bàn sách, trên một tấm giấy Tuyên Thành viết một hàng chữ:
- Trong biển tồn tri kỷ, thiên nhai như láng giềng.
- Thiên nhai như láng giềng? Lý công tử... Ngươi... Ngươi sẽ vẫn ở trong trái tim của ta, cùng nhau, đúng không? Ngươi yên tâm di, thiếp thân sẽ cả đời vì ngươi thủ thân như ngọc, chờ... chờ ngươi trở về...
Nhìn câu thơ này, nước mắt của Nhã phu nhân mông lung, thế nhưng nội tâm lại cực kỳ thỏa mãn.
...
Lần thứ hai bước chậm ở trong lối đi do lão ăn mày đào ra, tinh thần Từ Khuyết sảng khoái, tâm tình khoan khoái.
Hắn triển khai Tam Thiên Lôi Động, không tới hai canh giờ liền cấp tốc trở lại bên trong Hoàng Lăng.
Thuận theo con đường, hắn một đường đi đến mộ thất.
Kết quả đám hồn phách Kim Đại Bàn vẫn còn đang ngủ say tu luyện.
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, suy nghĩ một chút, vẫn là không tính mang theo bọn họ rời đi.
Dù sao để mấy tên này tiếp tục đợi, sau này có cần trở lại tìm bọn họ làm chân chạy cũng được.
Từ mộ thất đi ra, Từ Khuyết nhanh bước chạy về lòng đất, theo con đường từng bước một thâm nhập.
Cuối cùng đi tới bên cạnh ao dung nham, hắn lấy ra huyết mạch của Hỏa Hoàng, cùng với nước mắt của Nhã phu nhân.
"Ầm!"
Huyết mạch cùng nước mắt mới lấy ra trong tay, mặt đất trong nháy mắt liền lay động.
Toàn bộ dung nham bắt đầu kịch liệt nổi bong bóng lốp bốp, dường như đang sôi trào, tựa hồ có đồ vật đang ở phía dưới xông tới.
Con ngươi của Từ Khuyết híp lại, hai tay khoanh ở trước ngực, bình tĩnh đứng bên cạnh chờ đợi.
"Rào!"
Đột nhiên, một con Kim Long đột nhiên từ bên trong dung nham lao ra, chỉ có một cái đầu rồng, nhưng lại là một cái tượng đá, toàn thân ánh vàng óng ánh, toả ra vầng sáng hừng hực, giống như một con vật còn sống.
Nhưng thứ này cũng không tính là long mạch, mà là vị trí tinh hoa mấu chốt nhất ở trung tâm long mạch.
- Ồ, đây là... Thái Sơ Hỏa Linh Thảo sao?
Con ngươi của Từ Khuyết đột nhiên mở lớn, tập trung một ngọn lửa trên đỉnh tượng đá đầu rồng.
Nói chuẩn xác, nó không chỉ là ngọn lửa, mà nó còn đang biến hóa.
Khi thì biến ảo thành ngọn lửa, như ánh nến yếu ớt, giống như lúc nào cũng có thể sẽ tắt.
Khi thì ngưng hình thành một cây linh thảo, phiến lá do hỏa diễm tạo thành, vì thế biến hóa hết sức kỳ quái.
Ding, kiểm tra thấy Thái Sơ Hỏa Linh Thảo, có tiêu hao 500 điểm trang bức tiến hành hái xuống bảo tồn hay không?
Âm thanh thông báo của hệ thống vừa vặn vang lên.
Từ Khuyết đối với hệ thống gian thương đã thấy nhiều nên không trách, hơn nữa trước đây cũng từng tìm hiểu loại linh thảo này, chúng nó tụ tập tinh hoa của cả Long Mạch, so với hồ dung nham còn cường đại hơn.
Thế nhưng một khi hái xuống, mất đi chất dinh dưỡng long mạch tiếp tế cho nó, sẽ trong nháy mắt chết đi.
Vì thế hệ thống định giá 500 điểm trang bức, Từ Khuyết cảm thấy vẫn là có nhân tính.
- Đến đi, chỉ là 500 điểm trang bức, còn không lọt mắt ta, mau mau hái đi.
Từ Khuyết vung tay lên nói với hệ thống, không thèm có kè mặc cả.
Dù sao đã hái lại còn bảo tồn, còn bảo đảm an toàn, ở thời đại này loại 3 gói phục vụ cũng không nhiều đâu.
Vèo!
Hệ thống nhất thời thoát ra một vệt sáng, lướt về phía đỉnh đầu rồng màu vàng, trong nháy mắt bao phủ Thái sơ Hỏa Linh Thảo, giống như hình thành một cái vòng bảo hộ, sau đó liền nhổ tận gốc nó.
Ding, tiêu hao 500 điểm trang bức, đã thành công hái Thái sơ Hỏa Linh Thảo!
Âm thanh thông báo của hệ thống đồng thời vang vọng lên.
Nhưng mà lúc Từ Khuyết đang chuẩn bị xoay người rời đi, cái đầu rồng đá màu vàng kia đột nhiên nứt toác.
"Răng rắc!"
Tiếng vang lanh lảnh, ở trong huyệt động trống trải này, có vẻ vô cùng vang dội.
Từ Khuyết kinh ngạc một trận, đầu rồng đá tiếp tục nứt toác ra, vết rách lít nha lít nhít, che kín toàn bộ đầu rồng.
Sau một khắc, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đầu rồng đá trong nháy mắt nổ tung, hóa thành từng khối từng khối đá vụn, rơi vào trong dòng dung nham.
"Ầm ầm!"
Toàn bộ dung nham lần nữa sôi vọt lên, mặt đất càng là lay động kịch liệt, tiếp theo mảng lớn dung nham trong ao dung nham đột nhiên rút xuống lòng đất, không tiếp tục phun trào nữa.
"Cô!"
Cuối cùng, vẻn vẹn chỉ là một cái chớp mắt, hồ dung nham mới vừa rồi còn mênh mông giống như đại dương, giờ khắc này đã triệt để khô héo.
Toàn bộ hồ dung nham trở thành một cái hố lớn khô cạn.
Từ Khuyết vui vẻ, hình như long mạch của Hỏa Nguyên Quốc đã triệt để đứt đoạn rồi.
Đang cười chuẩn bị rời đi, ánh mắt của hắn vừa vặn rơi vào đáy hồ dung nham khô cạn, lập tức kinh ngạc.
- Chờ đã, dưới đáy ao này... Có vật gì đó.