Chương 272: Không Nghe Hiểu Tiếng Người?
Thu Danh Sơn?
Đây là ngọn núi nào?
Xa thần?
Lão tài xế?
Hai nữ tử Linh Bảo Các lập tức liền sửng sốt.
Những từ ngữ này, quả thực chưa từng nghe thấy.
Càng làm cho các nàng kỳ quái hơn chính là, tên của thiếu niên trước mắt này lại là một cái họ kép!
Ở Kim Nguyên Quốc, các nàng chỉ từng nghe nói qua Mộ Dung gia, Tư Đồ gia cùng với Độc Cô gia, chưa từng nghe nói loại dòng họ kỳ quái "Takumi" này.
- Takumi thiếu hiệp, vậy chuyện hợp tác này...
- Chuyện hợp tác thôi đi, Tạc Thiên Bang ta luôn luôn tận sức tự cấp tự túc phát triển, không cần thế lực ngoại lai trợ giúp hợp tác, hơn nữa Linh Bảo Các các ngươi cũng không có đủ tư cách hợp tác với loại bang phái đẳng cấp cao như Tạc Thiên Bang chúng ta, hai người các ngươi đừng nghĩ nữa
Từ Khuyết ra vẻ nghiêm túc nói, khiến người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn là một người có lai lịch không đơn giản.
Hai nữ tử nghe xong, kết hợp với xe có kỹ thuật cao cấp như vậy, lập tức vô cùng hiếu kỳ và kính nể đối với Tạc Thiên Bang.
Đến cùng là một bang phái như thế nào, tuy thần bí đến mức chưa từng nghe thấy tên nhưng lại nắm giữ trình độ sản xuất thần câu xuất thần nhập hóa như vậy.
- Thiếu hiệp, có thể suy nghĩ lại một chút hay không?
Hai nữ tử cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Các nàng biết, nếu như có thể tranh thủ sự trợ giúp của một thế lực thần bí như thế, không hơn một năm, Linh Bảo Các có thể thống trị thị trường thần câu trên toàn bộ Kim Nguyên Quốc.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, sắc mặt nghiêm nghị, như có điều suy nghĩ nói:
- Cân nhắc... Cũng có thể, chỉ là không biết các ngươi có tiếp được quy tắc ngầm hay không?
- Quy tắc ngầm? Thứ cho tiểu nữ tử ngu muội, không biết thiếu hiệp nói tới quy tắc ngầm, là chỉ cái gì?
Hai nữ tử kinh ngạc nói.
- Quy tắc ngầm cũng không biết? Tính toán một chút, xem ra hai vị không phải người trong đồng đạo rồi. Đạo bất đồng, bât vi tương mưu.
Từ Khuyết lúc này lắc đầu xua tay, tỏ vẻ tiếc nuối.
Hai nữ tử nhất thời liền cuống lên, vội vàng nói:
- Thiếu hiệp, chúng ta có chỗ nào không đúng, kính xin ngươi thông cảm, chỉ điểm một chút.
- Chuyện này... Ngày sau hãy nói đi.
- Thiếu hiệp, bây giờ có thể tiết lộ một chút hay không?
- Không được, nhất định để ngày sau hãy nói.
- Thiếu hiệp...
- Đừng nói nữa, đây đã là điểm mấu chốt của tại hạ, chỉ có thể ngày sau hãy nói.
- Vậy... Được rồi, không biết thiếu hiệp nói tới ngày sau, là chỉ lúc nào?
- Bất cứ lúc nào cũng có thể.
Từ Khuyết nói xong, ánh mắt góc 45 độ ngước nhìn hướng về ngoài cửa xe, quả nhiên hết thảy vấn đề trên thế giới này, đều là vấn đề câu thông a.
Người ở Kim Nguyên Quốc này làm sao đều nghe không hiểu tiếng người vậy? Đã nói là quy tắc ngầm rồi, nếu như nói rõ ra, còn có thể gọi là quy tắc ngầm sao?
Hai nữ tử lập tức kinh ngạc, cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng trong lòng khá là ngơ ngác.
Không nghĩ tới vị Takumi thiếu hiệp này tuổi còn trẻ, nói chuyện lại có thiện ý như vậy, cái gọi là ngày sau hãy nói, lại bất cứ lúc nào cũng có thể nói, đây là đang ám chỉ chúng ta, chỉ cần đến thời cơ thích hợp, hắn sẽ nói.
Hai người đều hiểu lầm ý của lão tài xế Từ Khuyết, chìm đắm ở trong kính phục vi diệu.
Từ Khuyết thì lại đàng hoàng trịnh trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vang vọng lên tiếng thông báo khen thưởng của hệ thống, điểm trang bức tăng lên, lập tức kiếm lại phí dụng thuê xe thể thao, thậm chí còn kiếm thêm chút lời.
Quả thực trang bức như gió.
Chỉ cần có kiếm lời không thiệt thòi, đây chính là một cái bức tuyệt thế tốt.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, cũng không có ý định cùng hai người ở đây tốn thời gian, đã có xe thể thao, vậy khẳng định phải đến chỗ có nhiều người làm một đợt trang bức khác.
Hơn nữa hắn đến Kim Nguyên Quốc, nhiệm vụ then chốt là đi Hoàng Lăng, đào móc Thái Sơ Kim Linh Thảo ra, sau đó mới có thể tiếp tục tai họa... Phi không đúng, là tiếp tục cứu vớt một cái quốc gia khác.
- Không biết hai vị cô nương có biết Hoàng Lăng đi như thế nào không?
Từ Khuyết nhìn về phía hai người, nho nhã lễ độ hỏi.
Hai nữ tử vừa nghe thấy thế, lập tức kinh ngạc:
- Thì ra Takumi thiếu hiệp cũng muốn đi Hoàng Lăng tham gia Kiếm Trủng thí luyện sao?
Kiếm Trủng thí luyện? Là cái quái gì?
Từ Khuyết ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Tại hạ chỉ là muốn đi Hoàng Lăng khoe xe, cũng chưa từng nghe nói Kiếm Trủng thí luyện gì đó, kính xin hai vị cô nương chỉ giáo một chút.
- Thiếu hiệp khách khí, Kiếm Trủng thí luyện này chính là thí luyện trăm năm một lần của Kim Nguyên Quốc, nếu như tu sĩ có thiên phú Kiếm Ý, đều có thể đi vào Kiếm Trủng, từ bên trong thu được một đạo Kiếm Hồn, lấy thứ này rèn luyện thần hồn, để yhần hồn trở nên phong mang.
- Ồ? Lại còn có chuyện như vậy?
Mắt Từ Khuyết sáng lên, Kiếm Trủng thí luyện, vừa nghe liền biết đây là một cái thánh địa để trang bức rồi.
Hơn nữa địa điểm cũng ở phạm vi Hoàng Lăng, cũng không có xung đột với mục tiêu của chuyến đi này, xem ra đáng giá đi.
- Ài, tuy nói bên trong Kiếm Trủng thí luyện có vô số tạo hóa, nhưng lần thử luyện này, Lang Kiếm Tông cũng phái ra không ít tinh anh thiên kiêu tới tham gia, ở trong có vị Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong kia, nghe đồn thực lực của y hết sức kinh người, cuộc đời chưa từng bại một lần.
Lúc này, nữ tử khẽ thở dài một cái nói rằng.
Từ Khuyết vừa nghe đến Kiếm Thần Chi Tử, lập tức liền vui vẻ.
Chính là tên Kiếm Thần Chi Tử chó má trang bức không được ngược lại bị phang? Ái chà, cũng thật là oan gia ngõ hẹp, sau khi trang bức thất bại ở Hỏa Nguyên Quốc lại còn dám chạy tới Kim Nguyên Quốc trang bức.
Hắn nở nụ cười trêu tức, lắc đầu nói:
- Hai vị cô nương, lẽ nào các ngươi không nghe nói, Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong kia, hồi trước ở Hỏa Nguyên Quốc bị người treo lên đánh sao?
- A? Cái gì?
- Sao có thể có chuyện đó?
Hai nữ tử nhất thời cả kinh, trợn to mắt.
Từ Khuyết cười nhạt:
- Xem ra y cũng không dám nói chuyện ấy ra, kỳ thực lúc đó ta ngay ở hiện trường nhìn, hắn bị Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần của chúng ta dùng một chiêu kiếm đánh bại, cuối cùng được người nhấc đi, không tin các ngươi có thể đi hỏi một chút.
- Tạc Thiên Bang Diệp Lương Thần?
Hai nữ tỏ vẻ kinh sợ, kinh ngạc trong lòng.
Trời ạ! Tạc Thiên Bang... Tại sao lại có thần nhân như thế? Lại một chiêu kiếm đánh bại Diệp Trường Phong, đây là thật hay giả thế?
Nhưng các nàng xem vẻ mặt của Từ Khuyết, lại cảm thấy không giống như giả, chỉ là trước sau còn rất khó tin tưởng cái tin đồn này.
Từ Khuyết cũng không muốn nói nhảm nhiều, trang bức xong liền quyết định dành thời gian chạy tới Hoàng Lăng.
Hắn nhìn về phía hai nữ, phong độ nhẹ nhàng, tao nhã lịch sự cười hỏi:
- Hai vị cô nương, có thể vì chỉ rõ phương hướng Hoàng Lăng Kim Nguyên Quốc cho tại hạ một chút hay không?
- Thiếu hiệp khách khí, nơi này đã vô cùng gần Hoàng thành của Kim Nguyên Quốc, khoảng cách Hoàng Lăng cũng rất gần, hướng về phương hướng này, chỉ cần mấy canh giờ liền có thể đến.
- Bộp bộp bộp... Thiếu hiệp, kỳ thực lần này chúng ta cũng xem như hữu duyên, kỳ thực không dám giấu giếm, tỷ muội chúng ta cũng đang muốn chạy đi Hoàng Lăng, tham gia Kiếm Trủng thí luyện, không ngờ rằng lại gặp gỡ với thiếu hiệp như vậy, thật sự là một đoạn diệu duyên.
Hai nữ tử đều hé miệng cười khẽ, cũng không còn loại ương ngạnh kiêu ngạo như vừa nãy nữa, các nàng lúc này, đã không còn dám xem thường Từ Khuyết nữa.
Nhưng mà, sau khi Từ Khuyết xác nhận phương hướng, ý cười trên mặt lập tức thu lại, nhàn nhạt nói:
- Mọi người đi ra tu chân, giảng chính là một chữ "Đạo", duyên phận loại đồ vật mịt mờ này, các ngươi vẫn không nên tin. Được rồi, thần câu này các ngươi cũng đã thử, bây giờ xin mời đi xuống đi, bản xa thần muốn đi tới Hoàng Lăng Kiếm Trủng ghẹo gái rồi.