Chương 276: Kiếm Linh Tán Thành
Trước lối vào sơn động cũng không chỉ có một mình Từ Khuyết đứng.
Ngoại trừ hắn, người nắm giữ chín danh ngạch khác cũng đều xếp hàng ở đây.
Từ Khuyết không nói hai lời đi lên phía trước muốn chen ngang, thế nhưng chỗ này cũng có cấm chế, dọc theo lối vào hình thành một con đường vô hình, chỉ có thể cho phép người kế tiếp nhau, khó có thể chen ngang.
Hệ thống cũng đồng thời truyền đến một tiếng nhắc nhở:
Ding, kiểm tra thấy phía trước có cấm chế, có tiêu hao 1 ngàn điểm trang bức phá giải hay không?
CMN! 1 ngàn điểm trang bức?
Hệ thống, ngươi làm sao không đi ăn cướp đi?
Từ Khuyết nghe xong suýt chút nữa nhảy lên, trời ơi, đây là càng ngày càng tăng độ đắt à.
Nhưng ngay sau đó hắn cũng thấy thoải mái, niên đại hang núi trước mắt này hiển nhiên còn lâu đời hơn Hoàng Lăng Hỏa Nguyên Quốc, hơn nữa cấm chế vô cùng mạnh mẽ, hắn mới tới gần vài bước đã cảm ứng được một luồng uy thế vô cùng sắc bén, tựa như bị một thanh lợi kiếm chỉ vào.
Mà mọi người ở đây nhìn thấy Từ Khuyết không xếp hàng, trực tiếp hướng vị trí tên thiên kiêu thứ nhất đi đến, đều trừng mắt nhìn, đoán được cái tên này muốn chen ngang.
Nhưng mà Từ Khuyết đột nhiên xoay người một cái, liền hướng phía sau đội ngũ đi tới, còn không quên quang minh lẫm liệt nói với mọi người:
- Tuân thủ kỷ luật là mỹ đức mà tu sĩ chúng ta đều phải có, chuyện xếp hàng như vậy, cá nhân ta cũng siêu yêu thích. Đến đến đến... Các ngươi nhường một chút, chỗ cuối cùng ở đâu? Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích! Ta muốn đứng phía sau ngươi...
"..."
Khóe miệng của mọi người co rút, không có gì để nói.
Ngươi còn biết tuân thủ kỷ luật?
Ngươi khẳng định là phát hiện có cấm chế mới quay đầu lại chứ gì?
CMN, trên đời này tại sao có gia hỏa vô sỉ như thế chứ?
Chín tên thiên kiêu đứng ở phía trước, Từ Khuyết đúng là không có chút nào quan tâm.
Bọn họ đến từ các đại tông phái cùng gia tộc, đều là thiên tài kiệt xuất trong vạn người, thiên kiêu chân chính.
Tuy rằng bọn họ không biết Lang Kiếm Tông Trương Lập Vân tại sao khách khí với cái tên này như thế, nhưng thân là thiên kiêu, bọn họ vẫn giữ vẻ cao ngạo, dù cho thân phận của Từ Khuyết cao đến đâu cũng sẽ xem thường.
Thiên kiêu xếp ở vị trí thứ nhất nhàn nhạt quét Từ Khuyết một cái, sau khi hừ lạnh một tiếng, liền cất bước đi lên phía trước.
Hai con mắt nhắm lại, thần hồn tràn vào trong sơn động, chỉ nghe "Vù" một tiếng, trong động liền truyền đến tiếng kiếm reo.
"Xèo!"
Sau một khắc, nương theo một đạo thanh âm phá không, một thanh cổ kiếm đột nhiên bay tới, trong nháy mắt rơi vào trong tay tên thiên kiêu kia.
Cái thanh âm ong ong của cổ kiếm kia vô cùng rung động lòng người, vừa nghe chính là một thanh phi kiếm phi thường có linh tính. Có thể được Kiếm Linh ở trong cổ kiếm tán thành cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Mọi người ở đây đều kinh ngạc thốt lên.
- Thành công rồi.
- Vị này chính là thiên kiêu Tư Đồ Thương của Tư Đồ gia, thật sự quá mạnh mẽ, trong thời gian ngắn như thế, được Kiếm Linh tán thành.
- Dù sao y cũng là kiếm tu chỉ đứng sau Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, khẳng định có thể thành công.
...
Tư Đồ Thương tay cầm cổ kiếm, có thể thuận lợi thông qua tất cả cấm chế, lúc này liền từ trong lối đi đi ra, ánh mắt cao ngạo lãnh đạm.
Hai con mắt nóng rực của Từ Khuyết lập tức liền quét qua, chăm chú nhìn chằm chằm cổ kiếm trong tay Tư Đồ Thương, trong lòng có chút phát sầu.
Ta nên cướp không? Hay là đi cướp? Hay là đi cướp đây?
Quên đi, vẫn không nên đoạt, thân là một đời bức vương, trang bức phải nghệ thuật, chuyện cướp đồ vật của tay mơ như vậy, bản bức vương thực sự xem thường.
Nhưng mà tên này quá hung hăng, vừa rồi dám hừ ta, mẹ kiếp, lúc nữa cho ngươi dễ chịu.
Từ Khuyết mỉm cười, vô cùng hiền lành gật gật đầu hướng Tư Đồ Thương.
Tư Đồ Thương sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết còn tỏ vẻ thân mật như thế, lại chủ động chào hỏi y, một người liền Trương Lập Vân đều muốn khách khí chào hỏi, y coi như lại cao ngạo, cũng không thể cao ngạo đến cùng, lúc này cũng hướng Từ Khuyết hơi gật đầu một cái.
Từ Khuyết cũng không nói chuyện, ánh mắt lại tiếp tục nhìn về phía trước.
Lúc này tên thiên kiêu thứ hai đã đứng trước sơn động, thần hồn hơi động, trong sơn động lần thứ hai truyền đến tiếng vang, chợt một thanh cổ kiếm lướt đến trong tay y.
Mọi người ở đây lại thốt lên một tràng thanh âm.
Nhưng kỳ ngộ loại này, hiển nhiên không phải mỗi người đều có.
Đến phiên tên thiên kiêu thứ ba, gã đứng thẳng một hồi lâu, thần hồn phóng thích đến một cường độ rất mạnh, nhưng trong sơn động vẫn không có động tĩnh gì.
Mọi người đều lắc đầu:
- Xem ra là thất bại rồi.
- Ta nhận ra y, y là người của Linh Bảo Các, phái này thần hồn thường rất mạnh mẽ, rất thích hợp luyện khí.
- Đáng tiếc dù thần hồn mạnh mẽ, không có nghĩa liền có thể được Kiếm Linh tán thành.
- Không sai, Kiếm Linh cần chính là loại nắm giữ hạo nhiên chính khí kia, mà lại còn phải có một trái tim tràn ngập cuồng nhiệt đối với kiếm. Vì thế tỷ lệ thành công của kiếm tu bình thường mới lớn hơn.
...
Người của Linh Bảo Các kia tỏ vẻ tiếc nuối đi ra.
Từ Khuyết nhưng là một người thù dai, hắn nhớ tới gia hỏa Linh Bảo Các này vừa rồi còn quăng tới ánh mắt xem thường với hắn, vì thế lúc này Từ Khuyết khẳng định là một người duy nhất ở đây cười trên sự đau khổ của người khác.
- Như vậy lại thất bại, quá yếu rồi.
Từ Khuyết tỏ vẻ khinh thường nói.
Tên tu sĩ Linh Bảo Các kia nghe thấy vậy, nhất thời sững người lại, quăng tới ánh mắt mạnh mẽ.
- Phế vật! Trừng cái gì mà trừng? Ngươi lại trừng có tin ta móc mắt ngươi xuống giẫm hay không.
Từ Khuyết bình chân như vại, tiếp tục trào phúng.
- Ngươi...
Tu sĩ Linh Bảo Các kia trong nháy mắt liền không nhịn được, liền muốn vọt qua đánh Từ Khuyết một trận đến cùng.
Nhưng Lang Kiếm Tông Trương Lập Vân lại cuống lên, chỉ lo đối phương làm lớn chuyện, lúc này mới ngăn cản tu sĩ Linh Bảo Các, lắc lắc đầu, truyền âm nói:
- Chớ tính toán cùng hắn, người này chính là một tên ranh con vô tri, lúc nữa hắn nhất định sẽ thất bại, đến lúc đó lại cười hắn cũng không muộn, hơn nữa chờ trưởng lão của ta chạy tới, nhất định sẽ khiến hắn khổ sở.
Tu sĩ Linh Bảo Các kia vừa nghe thấy thế, lúc này mới cười gằn quét Từ Khuyết một cái, xoay người đi ra.
...
Từ Khuyết nhìn ở trong mắt, tuy rằng không biết Trương Lập Vân truyền âm nói cái gì, nhưng cũng biết tên này khẳng định không nói lời gì hay.
Nhưng mà, Từ Khuyết là ai vậy! Là một đời bức vương một bụng ý nghĩ xấu!
Tuy rằng biết rõ Trương Lập Vân kia khẳng định truyền âm không phải nói lời nói tốt đẹp gì, thế nhưng Từ Khuyết tự có biện pháp, hắn chuyển hướng Trương Lập Vân, sau đó vẫn là vẻ mặt tươi cười, khiến người ta cảm thấy gió xuân hoà thuận, mở miệng nói:
- Tiểu Trương à, không thể bắt nạt người như vậy, ta mắng y, y muốn tới đánh ta cũng rất bình thường.
Chỉ tiếc, cái tên này không có gan. Chỉ dám ngoài miệng nói một chút, thật động thủ liền sợ. Lại nói, cái gọi là thiên tử phạm pháp có tội như thứ dân, chúng ta cũng không thể làm đặc thù hóa, lần sau đừng đem Lang Kiếm Tông tới ức hiếp người khác như vậy.
Mấy câu nói ý vị sâu xa này, suýt chút nữa liền để Trương Lập Vân cùng tên tu sĩ Linh Bảo Các kia lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
Mọi người ở đây nguyên bản cũng đang ngờ vực Trương Lập Vân nói cái gì, kết quả vừa nghe lời này của Từ Khuyết, đoàn người trong lòng lập tức cả kinh.
Lang Kiếm Tông đang bảo hộ thiếu niên này?
CMN, thật đáng sợ, chẳng trách hắn lớn lối như vậy, Trương Lập Vân chỉ có thể nuốt giận vào bụng, lai lịch của thiếu niên này khẳng định không nhỏ.
Ding, chúc mừng kí chủ trang bức thành công, thu được 180 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ xếp vào cơ trí trang bức, đặc biệt khen thưởng 300 điểm trang bức!