Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 277: Khốn Kiếp, Dám Mặc Kệ Ta?

Chương 277: Khốn Kiếp, Dám Mặc Kệ Ta?
Âm thanh thông báo của hệ thống lập tức vang lên.
Khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên, vô cùng đắc ý.
Trương Lập Vân bị vướng bởi mặt mũi của Lang Kiếm Tông, lúc này cũng không tiện mở miệng giải thích, chỉ có thể hướng tu sĩ Linh Bảo Các phát ra một cái ánh mắt.
...
Sau đó, tu sĩ thứ tư dĩ nhiên đến đến trước sơn động.
Nhưng cũng thất bại.
Thậm chí loại thất bại này giống như bệnh truyền nhiễm, vẫn kéo dài tiếp.
Người thứ năm thất bại!
Người thứ sáu lại thất bại!
...
Mãi cho đến tu sĩ thứ chín, cũng chính là thiếu niên đứng phía trước Từ Khuyết, sau khi đi tới cửa sơn động, tình huống đột nhiên phát sinh ra biến hóa.
Tên tu sĩ này bề ngoài xấu xí, trên người lại mơ hồ có một cỗ phong mang tâm ý, chỉ là y đem phong mang nội liễm mà thôi.
Đối với tu sĩ thứ chín này, tựa hồ những người của môn phái khác đứng xem kia cũng không chú ý lắm. Xem ra thật giống như cũng không có tên tuổi cùng tiếng tăm gì.
Dù sao, tu sĩ phía trước hơi có chút tiếng tăm, Từ Khuyết đều có thể nghe được những người xung quanh này tỏ vẻ chó liếm mặt thổi phồng.
Thế nhưng, tu sĩ thứ chín trước mắt có bề ngoài xấu xí này, ở đây hình như thật giống như không ai biết y.
Nhưng mà cơ trí như Từ Khuyết, trước đây đã chú ý tới người này, biết rằng có chút không đơn giản, trên căn bản đều có thể liều một trận cùng Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong kia, bởi vì trên người y cũng lộ ra một luồng mùi vị trang bức nồng đậm.
Chỉ có điều, Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong là minh bức, mà người này lại là ám bức.
Cái gì?
Ngươi muốn hỏi bức vương Từ Khuyết là bức gì à?
Vậy cũng là 360 độ sáng tối luân phiên phong tao thần bức!
...
- Chà chà, là người thú vị. Cái tên này khẳng định là chơi chiêu giả heo ăn hổ.
Từ Khuyết làm ra bộ dáng ta từ lâu nhìn thấu tất cả, trong lòng nói nhỏ.
Đúng như dự đoán, tu sĩ kia đi đến trước lối vào, trong sơn động trong nháy mắt vang lên tiếng kiếm reo, hơn nữa tiếng vang còn lớn hơn những người khác trước đây
Mọi người ở đây nhất thời biến sắc.
"Xèo!" "Xèo!"
Còn không chờ bọn họ suy nghĩ nhiều, trong sơn động đột nhiên lướt ra hai đạo lưu quang, trực tiếp bay tới tay tên tu sĩ kia, chính là hai thanh cổ kiếm.
"Rào!"
Trong khoảnh khắc, mọi người ở đây đều ồ lên, tỏ vẻ khiếp sợ.
- Trời ạ, cái tên này quá mạnh mẽ đi, một hơi được hai thanh cổ kiếm!
- Người kia là ai? Làm sao lại nhìn vô cùng xa lạ như thế?
- Chỉ sợ là cao đồ của một vị lão quái lánh đời nào đó, quá lợi hại rồi.
- Trước đây được hai thanh cổ kiếm, cũng chỉ có Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, không nghĩ tới thiếu niên bề ngoài xấu xí này cũng có thiên tư như thế.
- Xem ra Kiếm Thần Chi Tử lúc này gặp được đối thủ rồi, sau khi tiến vào Kiếm Trủng, có thể được Kiếm Linh truyền thừa hay không, cũng là phải dựa vào thiên tư quyết định.
...
Mọi người đều nổi lên nồng đậm hứng thú đối với tên tu sĩ kia, thậm chí có trưởng lão của tông phái đã truyền âm, dự định lôi kéo y.
Nhưng tu sĩ kia mặt không hề cảm xúc đi ra, không để ý đến người ngoài truyền âm, tỏ vẻ lãnh đạm.
Từ Khuyết nhìn bóng lưng y rời đi, cười híp mắt nói ra:
- Tiểu tử không tệ, đừng ra vẻ cao hứng, có thể được hai thanh kiếm đã rất lợi hại, đừng nản chí, người trẻ tuổi ngàn vạn không thể mơ tưởng xa vời. Ngươi xem một chút mấy tên phế vật phía trước ngươi, một thanh cổ kiếm đều không lấy được. Bọn họ không phải cũng vẫn đang điềm nhiên kiên cường sống tiếp sao? Vì thế... Cùng lắm thì lần sau ngươi không ngừng cố gắng.
"..."
Mọi người ở đây lập tức liền tỏ rõ vẻ không nói gì.
Vì sao nói là không cao hứng?
Người ta nhưng là thiên kiêu đó, thiên kiêu đều là loại vẻ mặt này đấy.
Hơn nữa ngươi còn không thấy ngại nói người ta đừng nản chí, không ngừng cố gắng?
Lại còn dám trào phúng những thiên kiêu lúc trước không lấy được cổ kiếm?
Bọn họ mỗi người đều là người kiệt xuất trong từng môn phái đấy.
Coi như không được cổ kiếm tán thành, bọn họ cũng có thiên phú dị bẩm, ở những phương diện khác đều có đất dụng võ.
Hơn nữa... Đại ca, ngươi vẫn nên trước tiên lo lắng cho mình đi.
Liền dáng dấp kia của ngươi, bọn ta dám đánh cuộc ngươi là trăm phần trăm thất bại.
...
Lang Kiếm Tông Trương Lập Vân cũng trở về trong đoàn người, cùng đồng môn đệ tử đứng chung một chỗ, trên mặt mang theo nụ cười trêu tức, chuẩn bị chờ Từ Khuyết gây ra chuyện cười.
Bọn họ rất rõ ràng yêu cầu Kiếm Linh tuyển người, loại tùy tiện vô sỉ như Từ Khuyết, khẳng định thất bại, bằng không liền không có thiên lý rồi.
Dưới ánh hoặc là châm chọc, hoặc là cười nhạo của mắt tất cả mọi người, Từ Khuyết rốt cục đến lối vào sơn động.
Hắn ngừng thở, tâm trầm xuống, tỏ vẻ nghiêm nghị cùng chăm chú, mở rộng thần hồn.
Nhưng mà một phút trôi qua, trong sơn động không có chút phản ứng nào.
Ý cười trong mắt mọi người lập tức càng nồng.
Tình huống như thế giống như dự liệu của bọn họ, Từ Khuyết không thể thành công.
Dù sao, Kiếm Linh ở trong những cổ kiếm này, điều kiện tuyển người đều vô cùng hà khắc. Không chỉ có yêu cầu đối với tu vi và thiên phú, còn có bản tính cùng tính cách, hiển nhiên ở trong mắt bọn họ, Từ Khuyết cực kỳ không hợp.
Trương Lập Vân trêu tức cười thầm, trong lòng lắc đầu liên tục.
Tạc Thiên Bang?
Ha ha, hoàn toàn chính là trò cười.
Vốn là có thể ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, trước khi Trường Phong sư huynh đi ra, có thể chậm mất mặt xấu hổ một chút.
Kết quả nhất định phải chính mình cậy mạnh, muốn một cái danh ngạch, tự làm mất mặt, thực sự quá ngu xuẩn.
...
Lông mày của Từ Khuyết lúc này cũng nhíu lại không vui.
Mẹ nó, ta đẹp trai như thế, Kiếm Linh cứt chó này lại nhìn không lọt mắt?
Có tin ta nổ Kiếm Trủng của ngươi hay không?
Hắn không tin tà, lại đứng một hồi.
Nhưng mà hai nén nhang trôi qua, sơn động vẫn không có động tĩnh gì như cũ.
Mọi người cũng có chút không nhìn nổi, có người mở miệng nói:
- Thiếu niên, ngươi đã thất bại, vẫn nên đi ra đi.
- Đúng rồi, các ngươi đợt này chỉ thành công ba người, thế nhưng lấy đi bốn thanh kiếm, cũng chính là còn có sáu cái danh ngạch đây.
- Đoàn người cũng còn tiếp tục chờ đây, ngươi cũng đừng tiếp tục đứng ở đó nữa, vô dụng thôi.
- Kiếm Linh không ủng hộ ngươi, đứng 100 năm đều vô dụng.
...
Từ Khuyết bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, trợn mắt nói:
- Các ngươi biết cái gì, ta chính là người của Tạc Thiên Bang, làm sao giống với mấy tên kia? Loại thiên tư giống như ta, hiển nhiên là dọa sợ Kiếm Linh rồi, các ngươi chờ đấy, ta hơi hơi thu liễm khí tức một chút, nhìn xem có thể gọi Kiếm Linh trở về hay không.
"..."
Mọi người lập tức thẹn thùng, doạ lui Kiếm Linh? Ngươi khoác lác còn có thể thổi lớn chút nữa không?
Từ Khuyết lúc này cũng rất phẫn nộ rồi, hậu quả bức vương tức giận, khẳng định rất nghiêm trọng.
CMN! Còn lại sáu thanh kiếm, đều mặc xác bản bứơng?
Hay lắm! Các ngươi mặc xác ta?
Vậy thì đừng trách bản bức vương không khách khí với các ngươi!
Hắn gọi ra hệ thống, hơi suy nghĩ, oán hận hô:
- Tiên sư nó, Kiếm Linh này muốn kiếm chuyện với ta mà, ta không để yên cho bọn nó đâu. Hệ thống, cho ta mua một cái thần vật! Không sai, chính là nó.
Từ Khuyết cười xấu xa, từ trong hệ thống chọn nửa ngày, rốt cục chọn lựa một thứ kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia, thần vật chuyên trị Kiếm Linh không phục, cười ha ha, trong lòng hét lớn một tiếng:
- Đi ra đi, đại bổng... ặc sai rồi, đi ra đi, nam châm lớn của ta!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất