Chương 279: Thiết Bỏng Mài Thành Châm
- Thiếu hiệp, thiếu hiệp, đó là pháp khí của chúng ta mà.
- Thiếu hiệp ngươi không thể như vậy, tại sao lại lấy đi pháp khí của chúng ta?
- Đúng vậy, ta không phải dùng kiếm, chỉ dùng một cây gậy sắt thôi, thứ này chẳng lẽ cũng bị Kiếm Linh khống chế sao?
- Đúng thế, cmn ta cũng dùng một cái chày sắt, tại sao lại bị thu đi rồi?
Trong nháy mắt, xung quanh vang lên một trận huyên náo ầm ĩ, có người vẻ mặt như đưa đám, có người tỏ vẻ phẫn nộ, cũng có người cười khổ.
Ba tên tu sĩ được cổ kiếm đột nhiên lướt tới, vây quanh Từ Khuyết, lộ rõ ra sát ý.
- Vô sỉ, mau trả cổ kiếm của ta lại!
- Còn có ta!
- Ta hai cái!
...
Từ Khuyết nhẹ như mây gió đứng tại chỗ, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhạt nói:
- Các vị đừng nóng vội, vừa rồi Kiếm Linh bị ta dọa sợ, không cẩn thận đem pháp khí của các ngươi cho ta, đến đến đến, mọi người xếp hàng, lại đây lĩnh.
- Dựa vào cái gì phải xếp hàng, ngươi trực tiếp ném ra nhẫn trữ vật, chỉ cần lấy pháp khí ra ngoài, chúng đương nhiên sẽ tự động trở lại trong tay chúng ta, bởi vì phía trên đều có dấu ấn của chúng ta.
Lúc này có người liền bất mãn kêu lên.
Từ Khuyết trợn mắt nhìn sang, lạnh lùng nói:
- Ngươi biết cái gì, nhẫn chứa đồ này của ta không phải là nhẫn chứa đồ bình thường, nó sẽ nuốt pháp khí, nếu như lập tức thả ra, lập tức sẽ phát sinh việc không tốt, ví dụ như luyện chế pháp khí của các ngươi thành thứ gì khác.
- Ít ở đây nói bậy bạ, thế gian này không có nhẫn trữ vật nào có thể luyện chế pháp khí, thiếu niên, ta khuyên ngươi mau trả pháp khí lại cho chúng ta.
Tên tu sĩ kia tức giận nói.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, cười lạnh nói:
- Được, nếu ngươi không tin, vậy ta liền trả lại cho ngươi, ngươi tự gánh lấy hậu quả, ngươi vừa nói pháp khí của ngươi là cái gì?
- Thiết bổng! Còn có pháp khí của em trai ta, là một cái chày sắt!
- Hả, thiết bổng và chày sắt à, mẹ kiếp, chúng khác nhau ở chỗ nào? Tính toán một chút, đều giống nhau, ặc, trả cho các ngươi.
Từ Khuyết giả vờ ở trong nhẫn chứa đồ vơ vét một vòng, đột nhiên móc ra hai cây kim nhỏ giống nhau như đúc, đưa về phía tên tu sĩ kia.
Hai cây kim này rất nhỏ.
Thế nhưng lại mang theo một luồng ánh sáng kỳ lạ.
Thật giống như vừa mới được mài xong, đặc biệt sáng tỏ.
Thế nhưng, dường như luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện này không đúng rồi.
Không phải ngươi nói trả thiết bổng và chày sắt lại cho người ta sao?
Tại sao lại lấy ra hai cây kim vậy?
Chuyện này rõ ràng không đúng mà.
Mọi người lập tức liền choáng tại chỗ.
Kim?
Pháp khí của người ta trước khi tiến vào nhẫn chứa đồ của ngươi là thiết bổng, lúc đi ra sao biến thành kim?
Ngươi chơi người ta à?
Nhưng tên kia tu sĩ lại sững sờ đến mức nói không ra lời, bởi vì ở trên một cây châm sắt trong đó, y rõ ràng cảm ứng được lạc ấn của mình, đó chính là pháp khí của mình.
- Ta... pháp khí của ta, tại sao lại thành như vậy?
Tu sĩ kia ngơ ngác nói.
- Đây còn phải hỏi, lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói "Thiết bổng mài thành kim" sao? Khi nảy đã nói với ngươi rồi, nhẫn chứa đồ này của ta có tật xấu, ngươi lại không nghe, bây giờ thì hay rồi, đã biến thành một cây kim.
Từ Khuyết biểu hiện ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trên thực tế hắn cũng mượn dùng công năng thu về của hệ thống, chỉ thu về chín mươi chín phần trăm, hóa thành luyện khí tinh hoa chứa đựng lại, còn lại một phần trăm dĩ nhiên trở thành một cây kim như thế.
Mọi người ở đây cũng tỏ vẻ ngạc nhiên, hiển nhiên đã biết tên tu sĩ kia đã xác nhận trên cái kim kia có lạc ấn của y, vì thế đó chính là pháp khí của y.
Nhưng mà... Đây là tình huống như thế nào?
Làm gì có nhẫn trữ vật nào có thể luyện chế pháp khí của người khác?
Nhẫn trữ vật có vấn đề?
Nhẫn trữ vật của nhà ngươi tại sao lại giống chủ quá vậy? Có nhiều vấn đề như vậy?
Còn cmn thiết bổng mài thành châm nữa chứ? Thật đúng là nói nhảm.
...
Lúc này, tu sĩ kia lại ngơ ngác mở miệng hỏi:
- Vậy... vậy chày sắt của đệ đệ ta thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?
- Rất đơn giản nha, chính là "Có công mài sắt, có ngày nên kim".
Từ Khuyết nháy mắt mấy cái, thản nhiên đáp.
Mọi người:
-...
Từng thấy người nói linh tinh lừa người, nhưng chưa từng thấy ai có thể nói láo không chớp mắt như thế.
Thiết bổng mài thành châm, còn có công mài sắt, có ngày nên kim, đây hoàn toàn là đang nói nhảm mà.
Nếu như là tìm ngươi đòi kiếm, ngươi có phải là liền đến thiết kiếm cũng mài thành châm không?
...
- Được rồi, còn có ai muốn tìm ta lấy pháp khí không? Cứ đến, con người của ta rất văn minh. Chỉ cần các ngươi muốn, ta lập tức đưa cho các ngươi... Ta là loại lưu luyến tài vật của người khác sao? Mau mau... Đến đến đến... Muốn thì nói hết ra... Ồ? Các ngươi làm sao đều không nói lời nào thế? Thật là, bây giờ không phải là lúc im lặng đâu.
Từ Khuyết nhìn mọi người hỏi.
Mọi người ở đây có chút bất đắc dĩ, trầm mặc không nói.
Bị Từ Khuyết náo động một màn "Thiết bổng mài thành châm" như thế, còn ai dám đến đòi pháp khí nữa?
Dù sao, pháp khí của người nào không phải do tự mình nhọc nhằn khổ sở cầu người chế tạo ra, dùng thuận tay.
Ai cũng không muốn binh khí vừa tay của mình biến thành một cây kim như vậy.
...
Nhìn thấy mọi người sợ, khôncó gì để nói, trong lòng Từ Khuyết lại có một loại cảm giác sảng khoái, thầm nói mình trang bức không tệ.
Nghe bên tai liên tiếp vang lên tiếng hệ thống thông báo trang bức thành công, Từ Khuyết ho khan một cái, sau đó bình chân như vại nói ra:
- Ta và các ngươi nói thẳng đi, bây giờ muốn, cơ bản đều là một cái châm, chỉ có chờ đến bảy bảy bốn chín ngày sau mới có thể vật quy nguyên chủ, hơn nữa đến lúc đó pháp khí không chỉ có không có một chút nào hư hao, phẩm chất còn có thể nâng cao một bước. Ồ, bên này có bằng hữu hỏi thăm, bảy bảy bốn chín ngày sau đi nơi nào lĩnh.
Sau khi nói đến đây, khóe miệng của Từ Khuyết hơi vểnh lên, trực tiếp nhìn về phía Lang Kiếm Tông Trương Lập Vân, sau đó vỗ vỗ bộ ngực nói ra:
- Không sai, đến thời điểm xin mời mọi người báo lên danh hiệu của ta, lên Lang Kiếm Tông lĩnh là được rồi, phương pháp lĩnh: Nắm xong liền chạy.
- Thật hay giả thế? Sau bốn mươi chín ngày, phẩm chất pháp khí sẽ thăng cấp?
- Đậu phộng, có thật không? Vậy thì thật phải đa tạ thiếu hiệp rồi.
- Trước đây chúng ta còn trách oan thiếu hiệp, thực sự là xấu hổ quá.
- Đến lúc đó chúng ta liền đi Lang Kiếm Tông lĩnh, ha ha, cảm ơn thiếu hiệp.
- Đúng thế! Lang Kiếm Tông là đại phái. Sao lại lưu luyến chút pháp khí này của chúng ta? Nếu vị thiếu hiệp kia là do Lang Kiếm Tông Trương Lập Vân mang đến, vậy khẳng định không sai...
Rất nhiều tu sĩ lập tức vui vẻ, đều kinh ngạc thốt lên.
Hầu như không ai cảm thấy hoài nghi Từ Khuyết, dù sao sự thực bày ở trước mắt, hai cái thiết bổng kia vừa lấy ra liền đã biến thành châm, nói rõ rằng nhẫn chứa đồ quả thật có loại công năng rèn luyện pháp khí này.
Hơn nữa nếu có thể được Lang Kiếm Tông đảm bảo, vậy khẳng định không thành vấn đề, Lang Kiếm Tông là một tông phái lớn như vậy, không đến nỗi dùng danh tiếng đến hãm hại gạt chúng ta chứ?
Lập tức, rất nhiều người ở đây đều mừng lớn một trận, nhân họa đắc phúc.
Nhưng đám người Lang Kiếm Tông kia liền lờ mờ ngơ ngác, đặc biệt là Trương Lập Vân, lúc này trợn to hai mắt, suýt chút nữa phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Ta xxx em gái ngươi, Lang Kiếm Tông chúng ta lúc nào quen ngươi vậy?