Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 280: Trên Đời Không Có Bữa Cơm Miễn Phí

Chương 280: Trên Đời Không Có Bữa Cơm Miễn Phí
Bị vướng bởi chuyện Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong bị một chiêu đánh bại, Trương Lập Vân chung quy không dám mở miệng vạch trần Từ Khuyết, chỉ mạnh mẽ cắn răng, nhịn xuống cơn giận này.
Y đã quyết định, chờ tông phái trưởng lão tới, liền để trưởng lão ra tay bắt tên tiểu hỗn đản này, đến lúc đó đồ vật hắn nuốt vào đều phải phun ra.
Nhưng mà, ba tên tu sĩ lấy được cổ kiếm lại bị Từ Khuyết lấy đi kia, vẫn vây quanh Từ Khuyết.
Từ Khuyết tuy rằng rất tiện, nhưng cũng là người có nguyên tắc, người không xâm phạm ta, ta không xâm phạm người, có thù báo thù, có oán báo oán, không thù thì thôi.
Ba tên tu sĩ này, cũng chỉ có Tư Đồ Thương kia có xung đột với hắn, hai người khác vô tội, Từ Khuyết cũng không muốn đoạn tạo hóa của bọn họ, đơn giản liền lấy ra 3 thanh cổ kiếm, trả lại ra ngoài.
Tu sĩ thứ chín giả heo ăn hổ kia hai thanh, tu sĩ thứ hai một thanh, còn Tư Đồ Thương, liền tay không đứng ở bên cạnh Từ Khuyết.
- Ey! Ta hình như chỉ thu phục 3 thanh cổ kiếm của các ngươi thôi! Bây giờ toàn bộ vật quy nguyên chủ, Takumi Fujiwara ta là một người không nhặt của rơi, dù cho ở bên lề đường lượm một phân tiền, đều phải mau mau giao cho cảnh sát thúc thúc, làm thiếu niên tốt thế kỷ hai mươi mốt.
Sau khi trả lại 3 thanh cổ kiếm, Từ Khuyết nhìn thấy Tư Đồ Thương kia còn tức giận nhìn mình lom lom, tựa hồ còn đang đợi hắn trả cổ kiếm lại cho y, Từ Khuyết liền cười ha hả đi tới:
- Này! Ánh mắt của ngươi trừng lớn như vậy nhìn ta làm cái gì? Ta lại không phải cô nương xinh đẹp, chẳng lẽ... Ngươi mới vừrồi bị phong thái của ta chiết phục, vì thế... Ánh mắt đã không cách nào dời khỏi người ta?
Lời nói này vừa nói ra, người ở đây, mười người có chín bị Từ Khuyết làm cho tức đến nở nụ cười. Bọn họ xưa nay chưa người vô sỉ như vậy.
Tư Đồ Thương chỗ nào bị phong thái của ngươi thuyết phục.
Ngươi tên vô lại này, chỗ nào có phong thái gì.
Tư Đồ Thương là mắt giương lên chờ ngươi trả cổ kiếm lại cho y.
- Cổ kiếm! Cổ kiếm của ta...
Bình tĩnh xem xét, Tư Đồ Thương lúc này đã tức giận đến biên giới cuồng bạo, thế nhưng y cũng lo lắng Từ Khuyết thật sự không trả cổ kiếm lại cho y, vì thế vẫn cứ ngăn chặn hỏa khí, làm bộ vô cùng ôn hòa nói rằng:
- Xin Takumi đạo hữu trả cổ kiếm lại cho tại hạ. Tư Đồ gia ta nhất định sẽ báo đáp Takumi đạo hữu...
Báo đáp?
Cái báo đáp này, tất cả mọi người ở đây kỳ thực đều biết, chỉ sợ là trả thù!
Ngươi sỉ nhục đại công tử Tư Đồ gia như vậy, đánh mặt mũi Tư Đồ gia, Tư Đồ gia làm sao có thể giản hòa với ngươi
- Ơ! Thì ra vị Tư Đồ đạo hữu này muốn cổ kiếm à. Vậy còn không đơn giản sao? Ta đã nói với ngươi... phương pháp thu được cổ kiếm thực sự quá đơn giản...
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận không thể nói của Tư Đồ Thương, Từ Khuyết lại tiện hề hề chỉ vào Kiếm Linh cửa động kia nói ra:
- Nhìn thấy không? Chính là chỗ này, cất giấu vô số cổ kiếm. Ngươi muốn bao nhiêu, bên trong liền có bấy nhiêu. Phương pháp ta dạy cho ngươi, đặc biệt đơn giản, chính là tàn nhẫn mắng Kiếm Linh cho ta, ngươi mắng càng tàn nhẫn, Kiếm Linh sẽ ban thưởng cho ngươi càng nhiều cổ kiếm, ngươi nhìn một chút... Ta vừa nãy không phải đã thử qua sao? Một chút liền cho ta trăm thanh, nếu không làm sao Kiếm Linh lại có nhiều kiếm như vậy đây? Nó chính là tiện! Vì thế... Tư Đồ đạo hữu, chỉ cần ngươi đủ tiện. Nhất định có thể lấy cổ kiếm...
- Ngươi...
Không chỉ Tư Đồ Thương, tất cả mọi người ở đây quả thực đều bị lời nói này của Từ Khuyết làm tức phát khóc.
Hoá ra dựa theo lời giải thích của ngươi, vừa nãy nhiều cổ kiếm như vậy, thật sự đều là do nhục mạ Kiếm Linh thu được?
Ngươi hãm hại ai vậy? Tính khí của Kiếm Linh bên trong kia có người nói không tốt lắm đâu.
- Làm sao? Ngươi không tin? Vậy ta cũng không có cách nào. Người trẻ tuổi, ta cho ngươi một lời khuyên. Trên thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí đâu. Ham ăn biếng làm là chuyện không thể, lao động là vinh quang. Chỉ có dùng chính mồ hôi của mình đổi lấy thành quả, mới thật sự là thuộc về ngươi.
Ngươi muốn cổ kiếm, liền cần thông qua chính mình nỗ lực đi thu được. Ngươi liền đưa tay nói ta muốn như vậy, là chuyện gì? Ta là cha ngươi sao? Nhưng mà... Nếu như ngươi đồng ý kêu một tiếng, ta ngược lại thật có thể cố hết sức nhận lấy ngươi đứa con bất hiếu này...
Sau khi Từ Khuyết nói xong, vẫn dùng một bộ mặt hiền lành nhìn Tư Đồ Thương, tựa hồ đúng là đang đợi Tư Đồ Thương gọi cha.
Tư Đồ Thương chung quy nhịn không được, lúc này phẫn nộ quát:
- Vô sỉ, còn dám bắt nạt ta như thế? Giao cổ kiếm của ta ra, bằng không đừng trách ta ra tay.
- Ghê chưa, ngươi muốn ra tay với ta? Đùa gì thế, các vị phân xử thử xem, cái tên này chính mình không lấy được cổ kiếm. Trông tháy ta lấy được nhiều cổ kiếm như vậy liền muốn trắng trợn cướp đoạt, các ngươi nói hắn có tư cách này sao?
Từ Khuyết tỏ vẻ khinh thường nói.
Mọi người cũng không còn gì để nói, chỉ làm bộ cái gì đều không nghe thấy.
Tư Đồ Thương tự nhiên cũng không thể bỏ qua, tức giận nói: - Hôm nay nếu như không giao cổ kiếm ra, ta sẽ khiến ngươi ngay cả cơ hội hối hận cũng không có
- Uầy, ta sợ quá cơ, các chư vị đại lão tông phái, ta có thiên tư như vậy, lẽ nào không ai đồng ý lôi kéo ta gia nhập môn phái sao? Mau mau, cơ hội biểu hiện của các ngươi tới, ai phế bỏ được tên phế vật Tư Đồ này, ta liền bái vào tông phái của người đó.
Từ Khuyết hướng mọi người hô.
Có không ít trưởng lão của các môn phái đều ở đây, nghe nói như thế, quả thật có chút động lòng.
Nhưng mà thế lực của Tư Đồ gia lại làm bọn họ do dự.
Vì một thiên tài kiếm tu, đắc tội Tư Đồ gia, việc này đáng sao?
Hơn nữa e rằng ở đây, cũng chỉ có Lang Kiếm Tông mới có thể cùng Tư Đồ gia hò hét đi...
Rất nhiều người đều đem ánh mắt nhìn về phía Lang Kiếm Tông bên này, liền ngay cả Tư Đồ Thương cũng không ngoại lệ, y đến bây giờ không ra tay, chính là vì kiêng kỵ Lang Kiếm Tông.
Mà trưởng lão Lang Kiếm Tông ở dưới tình huống còn chưa tới, cũng chỉ có Trương Lập Vân là một tên đệ tử tu vi hơi cao chống đỡ thôi, lúc này trực tiếp nghiêng đầu sang chỗ khác, ra vẻ cái gì cũng không biết.
Tuy nói Từ Khuyết có nhược điểm uy hiếp bọn họ, nhưng mà đắc tội Tư Đồ gia, chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt, Trương Lập Vân cũng không dám làm chủ.
Tư Đồ Thương vừa nhìn thấy tình huống này, khóe miệng nhất thời lướt ra một nụ cười gằn:
- Takumi Fujiwara, ở trước mặt Tư Đồ gia ta, tuyệt đối không thể có người bảo đảm cho ngươi, biết điều, nhanh giao cổ kiếm ra một chút.
- Ha ha, ta đường đường là nam nhi tốt của Tạc Thiên Bang, còn cần phải người khác tới bảo đảm sao? Ta vừa rồi chính là muốn nhìn một chút người nào dám ra đây bảo đảm ta, ta cmn khẳng định liền một tát đập qua.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Khóe miệng của mọi người ở đây lập tức co rút, mẹ nó, ngươi lại khoác lác à, không khoác lác sẽ chết sao?
- Muốn chết!
Tư Đồ Thương hiển nhiên triệt để mất kiên trì, đột nhiên lấy ra một thanh phi kiếm, ánh kiếm lóe lên, mang theo KiếÝ bàng bạc, trong nháy mắt lướt về phía Từ Khuyết.
- Oh, rất nhanh. Xem ra là một tên Khoái Thương Thủ.
Mí mắt của Từ Khuyết giật lên, thầm nghĩ trong lòng còn có chút khinh thường Tư Đồ Thương này.
Nhưng muốn giải quyết loại người này, hắn vẫn dễ như trở bàn tay.
"Vèo!"
Từ Khuyết độên móc ra một thanh kiếm bản to, chính là một thanh cổ kiếm mới vừa lấy ra từ trong sơn động, rỉ sét loang lổ, nhìn qua vô cùng tàn tạ.
"Coong" một tiếng lanh lảnh, chiêu kiếm này của Tư Đồ Thương trực tiếp bị kiếm bản to cản lại, vài sợi rỉ sắt nhất thời rơi ra.
Khóe miệng của Tư Đồ Thương giương lên, trêu tức cười nói:
- Ngươi cầm cổ kiếm đánh với ta? Thực sự là ngu xuẩn, những cổ kiếm này tuy rằng lai lịch bất phàm, nhưng sớm đã bị bỏ đi, như đồng nát sắt vụn, làm sao có thể đánh với ta một trận? Đi chết đi!
Nói xong, dưới chân y đột nhiên bước một cái, lợi kiếm phát sinh rung động, trong nháy mắt tựa như tia chớp lướt về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết đứng tại chỗ, không động một chút nào, con mắt còn chậm rãi nhắm lại.
"Híttt!"
Mọi người lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Cái tên này điên rồi sao?
Kiếm quyết của Tư Đồ Thương chỉ đứng sau Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong thôi, hắni còn dám nhắm mắt lại?
Chẳng lẽ là muốn chờ chết rồi?
...
Nhưng mà, ngay khi một chiêu kiếm của Tư Đồ Thương chém tới trong nháy mắt, hai tay Từ Khuyết rốt cục giơ đại kiếm lên, con ngươi đột nhiên mở to, hét lớn một tiếng:
- Demacia! ! !

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất