Chương 284: Tàn Hồn Kiếm Linh
Bên trong vách đá không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Từ Khuyết nghe đến mức buồn bực, hắn dừng lại động tác trong tay, cau mày nói:
- Ngươi gào cái gì? Đến da ta cũng không đâm thủng, ngươi không ngại kêu gào thế? Còn dám khoác lác ngươi là thần tôn?
- Thiếu niên, bản thần tôn kêu lúc nào, chỉ là tiểu kiếm, sao có thể tổn thương được bản thần tôn?
Sinh vật bên trong vách đá lại bắt đầu cố gắng làm ra vẻ.
Từ Khuyết vừa nghe thấy thế cảm thấy không vui, lấy ra Kiếm Hội Kín, lại muốn đâm thêm mấy cái.
- Chờ đã, thiếu niên, không phải ngươi muốn biết tung tích Kiếm Linh sao? Bản thần tôn có thể nói cho ngươi, thế nhưng trước tiên ngươi cần phải thỏa mãn một yêu cầu của bản thần tôn, ví dụ như giúp bản thần tôn đi ra! Ánh mắt ngươi là gì, bản thần tôn tự mình cũng có thể đi ra ngoài, thế nhưng chỉ muốn thử thách ngươi một chút mà thôi, đừng hiểu lầm.
- Ha ha, không phải nói chú, ta đúng là có một loại thần thủy tên là Tịnh Hóa Chi Thủy, có người nói có thể lọc sạch vách đá này.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Sinh vật bên trong vách đá nhất thời chấn kinh, hô lớn:
- Thiếu niên đại hiệp, nhanh, nhanh, cứu bản thần tôn ra đi, ta nhất định sẽ cấp cho ngươi một đại cơ duyên!
- Chuyện này thì không thể được, ta chỉ có một bình Tịnh Hóa Chi Thủy, cực kỳ quý giá, hơn nữa chính ngươi cũng nói ngươi có thể tự mình đi ra, vì thế coi như xong đi, ta đi tìm Kiếm Linh đây, tạm biệt.
Từ Khuyết nở nụ cười, xoay người rời đi.
Sinh vật trong vách đá lập tức cuống lên, hô:
- Thiếu niên, ngươi quay lại. Không có bản thần tôn chỉ điểm, ngươi không thể tìm được Kiếm Linh, ngươi cũng không suy nghĩ một chút, Kiếm Trủng này tồn tại dã hơn vạn năm, vì sao đến nay cũng không có người nào có thể tìm tới Kiếm Linh, bởi vì...
- Vì sao?
Từ Khuyết đột nhiên dừng lại.
Nói thật, hắn xác thực cũng hiếu kì, Kiếm Trủng này tồn tại nhiều năm như vậy, nhưng vẫn không có người nào có thể chân chính tìm được Kiếm Linh, những thiên tài tinh anh vào đây, cơ bản đều muốn tìm được một hai chuôi thượng cổ pháp khí từ trong Kiếm Trủng mà thôi.
- Hắc hắc, thiếu niên à, ngươi hãy dùng Tịnh Hóa Chi Thủy để đổi, bản thần tôn tất nhiên sẽ nói cho ngươi vị trí Kiếm Linh!
- Há, vậy thì quên đi, ta đối với Kiếm Linh cũng không có nhiều hứng thú.
Từ Khuyết vô cùng hờ hững, lấy 5000 điểm trang bức trị đổi một cái Kiếm Linh, như thế tựa hồ có chút thiệt thòi, trời mới biết Kiếm Linh kia có thể làm gì.
Nhưng sinh vật bên trong vách đá nghe thấy lời này liền khiếp sợ không thôi:
- Cái gì? Ngươi không có hứng thú với Kiếm Linh? Ha ha, thiếu niên à, lẽ nào ngươi không biết lai lịch của Kiếm Linh sao?
- Ồ? Lẽ nào ngươi biết à?
- Đó là đương nhiên, bản thần tôn có gì mà không biết! Kiếm Linh này từng đi theo một vị Tiên Đế, từ thượng cổ lưu truyền đến nay, rơi vào một giới này, nếu như ngươi có thể đạt được nó, nhất định nhận được cơ duyên rất lớn đấy.
- Cơ duyên gì?
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, trong lòng thoáng động.
Tu Tiên giới có Tiên Đế, hắn không bất ngờ chút nào, thế nhưng một cái Kiếm Linh từng đi theo Tiên Đế, vậy lai lịch thực sự không đơn giản.
- Ngược lại là đại cơ duyên ấy, hơn nữa năm đó bản thần tôn chính là vì đến tranh cướp Kiếm Linh, mới bị người ám hại, bây giờ ta xem tư chất ngươi bất phàm, đúng là có thể cân nhắc tặng cho ngươi, đến, trước thả bản thần tôn ra, sau đó lại cùng ngươi trao đổi.
- Ôi, thật biết lừa người mà, muốn để ta thả ngươi ra? Kỳ thật cũng không khó, đến, giúp ta chiếm được Kiếm Linh, nhất định ta sẽ cứu ngươi, thế nào?
Từ Khuyết híp mắt cười nói.
Sinh vật bên trong vách đá nhất thời trầm mặc.
Từ Khuyết hơi kinh ngạc, chẳng lẽ tên này đang suy nghĩ?
Nhưng đợi một lúc lâu, sinh vật bên trong vách đá vẫn không có động tĩnh gì, Từ Khuyết cũng thiếu kiên nhẫn, cau mày nói: - Ngươi đã quyết định xong chưa, ta rất bận đấy, ngươi còn không quyết thì ta đi nhé.
"À?" Sinh vật trong vách đá nghe thấy thế nhất thời cả kinh:
- Thiếu niên đừng nóng vội! Bản thần tôn chỉ vừa ngủ thiếp đi thôi, nói thật cho ngươi biết, Kiếm Linh bị người phong ấn dưới nền đất, trừ phi chính nó muốn đi ra, bằng không thì không có ai có thể nhìn thấy nó, tiếc nuối chính làm Linh cũng rơi vào ngủ say.
- CMN, vậy ngươi còn nói cái rắm! Ta đi đây, không gặp lại!
- Ta kháo, thiếu niên ngươi gấp cái gì, bản thần tôn còn chưa nói hết, những người khác khẳng định không có cách nào đánh thức Kiếm Linh, nhưng bản thần tôn có thể!
- Nói nghe một chút.
Từ Khuyết bình chân như vại nói.
- Năm đó bản thần tôn tuy bị ám hại, nhưng người kia cũng không chiếm được chỗ tốt, một tia tàn hồn của Kiếm Linh bị bản thần tôn đoạt, cuối cùng tên ác nhân kia cũng không lấy được Kiếm Linh, mọi người vỗ một cái là tan, ai cũng sa sút, vì thế, bây giờ chỉ có sợi tàn hồn trên người bản thần tôn mới có thể đánh thức Kiếm Linh, thậm chí khiến nó có thể tự mình tìm đến ngươi.
- Được thôi, vậy thì nhanh giao tàn hồn ra đây, đợi ta lấy được Kiếm Linh, sẽ trở lại cứu ngươi.
- Không thể, nhỡ may ngươi lấy được Kiếm Linh, lại tự mình chạy thì ta phải làm sao bây giờ?
- Sẽ không, ta không phải loại người nói không giữ lời.
- Ngươi tuyệt đối là loại người như thế!
- Ta thật sự không phải, không tin ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, người nào không biết người trong Tạc Thiên Bang ta, đều nói một không hai?
- Được, ngươi thả ta ra ngoài, bản thần tôn lập tức đi hỏi thăm một chút.
- Không thành vấn đề, ngươi giao tàn hồn ra, ta lập tức cứu ngươi.
...
Hai người giằng co lẫn nhau, qua hơn nửa ngày mà vẫn không có ai đồng ý làm trước yêu cầu của đối phương.
Từ Khuyết biết lần này gặp phải đối thủ rồi, không thể há mồm chờ sung rụng, hắn thoáng suy tư một chút, cắn răng trực tiếp đổi một bình Tịnh Hóa Chi Thủy từ cửa hàng hệ thống, không vào hang cọp sao bắt được cop con.
Vèo!
Bạch quang lóe lên, 5000 điểm trang bức trị chớp mắt đã không còn.
Từ Khuyết lấy Tịnh Hóa Chi Thủy ra, đong đưa trước vách đá, cười híp mắt nói:
- Thế nào? Thấy không, đây chính là Tịnh Hóa Chi Thủy, nếu ngươi thật sự muốn đi ra thì thành tâm chút, giao tàn hồn Kiếm Linh ra đây.
- Ôi mẹ ơi, ngươi thật sự có Tịnh Hóa Chi Thủy? Chuyện này... Sao có thể?
Sinh vật bên trong vách đá cực kỳ kinh hãi.
Từ Khuyết buồn bực:
- Ô, hóa ra ngươi không tin ta có thứ này, vậy ngươi cò kè mặc cả hơn nửa ngày với ta là có ý gì?
- Chà chà, chỉ là bản thần tôn quá lâu rồi không nói chuyệnới ai, muốn tìm một người tùy tiện tâm sự thôi, thiếu niên à, xem ra là bản thần tôn khinh thường ngươi rồi.
- Tâm sự em gái ngươi.
Mặt Từ Khuyết tối sầm lại, lại cầm Kiếm Hội Kín lên, trực tiếp đâm tới đầu lưỡi trên vách đá.
- Á! Đau quá đau quá đau, thiếu niên, dừng tay, bản thần tôn quyết định hợp tác với ngươi.
Sinh vật trong vách đá lập tức kêu lên thảm thiết.
Từ Khuyết đâm mấy chục nhát mới ngừng lại, cười lạnh nói:
- Ta quyết định không hợp tác với ngươi, không phải chỉ là một Kiếm Linh sao? Tự ta cũng có thể tìm được.
- Đừng mà thiếu niên, đây đây đây, ngươi cầm tàn hồn này đi.
Sinh vật bên trong vách đá vừa nói xong, đầu lưỡi kia thoáng động, đột nhiên một khối sắt bay ra, rơi vào trên tay Từ Khuyết, toả ra vầng sáng yếu ớt.
"Ầm!"
Nhưng khối sắt này vừa mới ra hiện, trong nháy mắt bốn phía xung quanh bị một luồng sát ý vô tận bao phủ, linh khí trong phạm vi mấy dặm xung quanh đột nhiên ngưng tụ thành một lợi kiếm vô hình, trôi nổi trước người. Từ Khuyết
Khí tức cường đại mà bén nhọn, trong nháy mắt từ trong lòng bàn tay Từ Khuyết bộc phát ra.
"Híttt!"
Thấy thế, Từ Khuyết cũng phải hít một hơi khí lạnh, đây chính là tàn hồn Kiếm Linh?
Một tia tàn hồn nho nhỏ, lại có kiếm ý đáng sợ như thế, CMN, vậy nếu là Kiếm Linh hoàn chỉnh, chẳng phải là ngay cả tiên nhân cũng có thể trực tiếp làm thịt sao?