Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 283: Đùng Đùng Đùng

Chương 283: Đùng Đùng Đùng
- Xì xì ~
Từ Khuyết ra sức vặn vặn khối thịt kia, kết quả từng tiếng trơn nhẵn vang lên, giống như đống thịt đang chen nhau.
Hơn nữa hắn phát hiện, vách đá xung quanh đều rất bình thường, chỉ có một phầi này xảy ra vấn đề.
Lúc này, Từ Khuyết lên tiếng gọi hệ thống.
- Gian thương... Phi không đúng, hệ thống, nhanh tra kiểm tra đây là thứ gì!
Vèo!
Trước mắt Từ Khuyết nhất thời sáng lên, sau đó tiếng hệ thống vang lên trong đầu hắn.
Ding, kiểm tra xong, phát hiện sinh vật không rõ nguồn gốc, trước mặt đang trong trạng thái một nữa ngủ say một nữa phong ấn, có mua Tịnh Hóa Chi Thủy để đánh thức nó hay không?
- Đùa gì thế? Thứ mềm nhũn này là sinh vật? Hơn nữa để nó tỉnh lại còn phải mua một bình Tịnh Hóa Chi Thủy giá trị 5000 điểm trang bức? Dựa vào, ta không mua đấy!
Từ Khuyết trợn trừng mắt, trời mới biết sinh vật này là thứ gì, nhỡ may sau khi nó tỉnh lại đi ra lại thành thượng cổ hung linh, hoặc là quái thú bị phong ấn gì đó, rồi bị mình chém giết, sau đó không phải cũng chỉ có thể được một chút điểm kinh nghiệm sao?
Quá thiệt thòi, thời đại này EXP tính là gì? Điểm trang bức mới quý giá nhất đấy.
- Không làm, tuyệt đối không làm.
Từ Khuyết không chút do dự từ chối hệ thống.
Tuy rằng hiện tại hắn đã lại thành công tích lũy trang bức hàng vạn, nhưng hắn vẫn không nỡ tốn 5000 điểm trang bức lãng phí trên thân một sinh vật không rõ nguồn gốc, dù sao nguy hiểm có chút lớn, rất có khả năng 5000 điểm trang bức đó sẽ trực tiếp đổ xuống sông xuống biển.
Nhưng thân là một đời bức vương, nhất định phải có một tấm lòng dũng cảm để thỏa mãn lòng hiếu kỳ.
Sau khi Từ Khuyết từ chối hệ thống, liền đứng tại chỗ, bắt đầu thử kéo khối thịt kia, nỗ lực kéo sinh vật kia đi ra.
Nhưng hắn kéo hơn nửa ngày, vẫn không kéo được chút nào.
Thậm chí là hắn dùng đến Long Đằng Cửu Biến và Kiếm Hội Kín để gia tăng sức mạnh, nhưng cũng không có chút biện pháp nào nhúc nhích khối thịt kia, giống như khối thịt kia chính là sinh trưởng ở trong vách đá.
Từ Khuyết thậm chí có ảo giác, trừ phi hắn có thể rung chuyển cả toà sơn mạch này, bằng không căn bản không thể khiến sinh vật kia động đậy.
- Mẹ nó, sinh vật quỷ quái gì đây, ta phi!
Từ Khuyết trừng trừng mắt, lấy ra Kiếm Hội Kín, trực tiếp đâm tới khối thịt kia.
"Đùng!"
Nhưng ngoài ý muốn chính là, Kiếm Hội Kín vừa chạm đến khối thịt kia liền bị phản lực đánh văng ra, trực tiếp trượt tới một bên, có cảm giác vô lực tựa như nắm đấm đánh vào bịch bông.
- Đậu xanh, ta không tin tà ma quỷ quái.
Từ Khuyết nắm lấy Kiếm Hội Kín, nhanh chóng đâm xuống.
"Đùng! Đùng! Đùng đùng đùng..."
Trong thông đạo tối tăm yên tĩnh, vang lên từng tiếng quỷ dị làm người mơ tưởng viển vông.
Nhưng ngay khi Từ Khuyết quyết định từ bỏ, lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ thấy khối thịt trên vách đá kia, đột nhiên vung một cái, sau đó, phía sau vách đá truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
- Ôi mẹ nó, đau quá đau quá! Là ai ám hại bản thần tôn? Có gan đi vào đây!
Tiếng kêu trong vách đá khiến Từ Khuyết sợ hết hồn.
Hắn trợn mắt lên, khó có thể tin, chính mình tùy tiện đâm mấy nhát, lại thật sự khiến sinh vật bên trong tỉnh lại?
Hơn nữa mấu chốt nhất là, khẩu khí tên này lớn như vậy, lại dám tự xưng thần tôn? Thần tôn sao lại bị phong ấn ở chỗ này? Ngươi đùa ta à?
Từ Khuyết nhíu lông mày, cườlạnh nói:
- Ta chính là Tiên giới chi chủ, phong hào tiểu thịt tươi chi đế, ngươi là thứ gì, dám ở đây hô to gọi nhỏ, quấy nhiễu ta thanh nhàn?
Bên trong vách đá trầm mặc trong chốc lát, sau một lát một tiếng sắc bén truyền đến.
- Hừ, nhóc con từ đâu tới, dám ở trước mặt bản thần tôn giả mạo Tiên giới chi chủ? Thực sự là gan to bằng trời, nào có lí đó! Chờ chút, trong tay ngươi cầm cái gì, đừng có giấu, mẹ nó, ngươi đừng giấu, chính là ngươi đâm vào đầu lưỡi ta.
- Ngươi thấy được ta?
Từ Khuyết ngẩn ra, bất động thanh sắc thu hồi Kiếm Hội Kín vào trong kho trữ vật trong hệ thống, tỏ vẻ kinh ngạc, đối phương rõ ràng bị phong ấn ở trong vách đá, thế mà có thể thấy được nhất cử nhất động của mình.
Năng lực bực này, rất bất phàm nha, thần hồn ít nhất phải có cảnh giới Hợp Thể kỳ trở lên mới có thể mạnh mẽ như vậy.
- Hừ, phí lời, bản thần tôn có cái gì mà không nhìn thấy chứ, ta cho ngươi biết, ngươi dám đâm ta, ngươi xong rồi!
Tiếng the thé trong vách đá uy hiếp nói.
Từ Khuyết khẽ nhướn lông mày, rồi lại vui vẻ:
- Tên thiểu năng nhà ngươi tự mình không ra được, còn dám uy hiếp ta? Đâm ngươi thì sao? Có tin ta tiếp tục đâm thêm ngươi mấy lần hay không?
- Hừ, thiếu niên, không cần quá ngông cuồng! Bản thần tôn vẻn vẹn chỉ dùng thời gian năm trăm năm liền liếm xuyên qua phong ấn trong vách đá này, chỉ cần thêm hai ngàn năm, ta sẽ có thể đi ra ngoài. Đến lúc đó, bản thần tôn sẽ tìm ngươi báo thù đầu tiên!
Trong vách đáruyền đến tiếng hừ lạnh nói.
Phốc? Dùng 500 năm để liếm xuyên qua phong ấn vách đá?
CMN, tên này tuyệt đối là thần nhân, loại miệng sống này, quả thực là không có ai.
Từ Khuyết nghe vậy liền không nhịn được nở nụ cười, lắc đầu nói:
- Hai ngàn năm sau, ta đã phi thăng Tiên giới từ lâu, xếp hàng tiên vị, ngươi lấy cái gì để báo thù? Chẳng lẽ liếm chết ta sao?
"Hống!"
Nghe thế, bên trong vách đá lại rít lên một tiếng, đáp lại Từ Khuyết.
Nhưng mà, tiếng rít gào này ngoại trừ âm thanh hơi lớn một chút, thì căn bản là không có chút hiệu quả uy hiếp nào.
Từ Khuyết bình chân như vại quan sát khối thịt kia, giống như tiếng nói trong vách đá kia, đây quả thật là một đầu lưỡi.
- Thiếu niên, ngươi chọc giận bản thần tôn, ngươi xong rồi, cho dù hai ngàn năm sau ngươi thành tiên, bản thần tôn vẫn có thể đấm một phát giết chết ngươi! Năm đó thần tiên chết trên tay bản thần tôn, ít cũng có hơn vạn tên.
- Thôi đi, ngươi bớt khoác lác đi, nếu ngươi có năng lực như thế, sao có thể bị phong ấn ở đây?
Từ Khuyết cười gằn.
- Đó là do bản thần tôn đi nhầm vào đây, bị một kẻ đâm sau lưng, thực sự là lỡ một bước thành thiên cổ hận!
Bên trong vách đá nổi giận nói.
- Được được được, ngươi lợi hại, bản Tiên Đế còn có chuyện cần làm, ngươi tiếp tục liếm vách đá đi, hai ngàn năm sau chúng ta lại gặp lại, không gặp không về, cáo từ.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, không muốn tiếp tục phí lời ở đây, xoay người rời đi.
Nhưng tiếng nói bên trong vách đá lập tức cuống lên, lớn tiếng gào lên:
- Thiếu niên, đừng đi mà, ngươi đánh thức bản thần tôn, sao có thể bỏ đi như thế? Còn không mau trở về, bản thần tôn tặng ngươi một đại cơ duyên.
- Không muốn.
Từ Khuyết cũng không quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
- Trở về đi, bản thần tôn có thể cho ngươi vô thượng pháp quyết!
- Không cần.
- Chờ đã, thiếu niên, ngươi tới đây, chẳng lẽ là muốn tìm Kiếm Linh? Ha ha ha, bản thần tôn biết nó ở đâu.
"Ồ?" Bước chân Từ Khuyết hơi ngưng lại, có chút động lòng xoay người lại:
- Ngươi biết Kiếm Linh ở đâu?
- Không sai, Kiếm Trủng này, chính là thứ năm đó tên độc ác kia phong ấn Kiếm Linh sử dụng, bản thần tôn chỉ không cẩn thận bị y ám hại, nhưng Kiếm Linh này cực kỳ sợ hãi bản thần tôn.
Tiếng nói sau sau vách đá ngạo nghễ vang lên.
- Được thôi, vậy ngươi nói đi, Kiếm Linh ở đâu?
Từ Khuyết bán tín bán nghi nói.
Tiếng nói trong vách đá đáp:
- Nó ở ngay trong Kiếm Trủng!
"..."
Từ Khuyết nghe vậy khóe miệng khẽ giật, vô cùng căm tức.
Em gái ngươi, quỷ cũng biết Kiếm Linh ở trong Kiếm Trủng.
Dám chơi ta?
- Mẹ kiếp, mày xong rồi!
Từ Khuyết lại lấy ra Kiếm Hội Kín, trực tiếp phóng tới đầu lưỡi kia.
- Này, thiếu niên, ngươi muốn làm cái gì?
- Làm càn!
- Lẽ nào có lí đó!
- Gần thêm bước nữa thử xem.
- Có tin bản thần tôn dùng một quyền đánh nổ ngươi hay không?
- Thiếu niên, thiếu niên, có việc gì thì từ từ thương lượng nha, đừng kích động... Ai nha, à...
- Đau au quá...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất