Chương 291: Không Phục Thì Đến Cắn Ta Đi
Giờ phút này, nhìn thấy Từ Khuyết lại đến Kim Nguyên Quốc của mình để ra vẻ ta đây, hơn nữa còn có nhiều thiên tài tinh anh Kim Nguyên Quốc vây quanh hắn như vậy, còn không ngừng nịnh nọt, tên này rõ ràng lại giở trò lừa bịp ở đây.
Diệp Trường Phong sao có thể bỏ qua như thế?
Hơn nữa, y biết mình nhất định phải đánh một trận với Từ Khuyết để rửa sạch sỉ nhục ngày đó, bằng không cái nút này vẫn tồn tại trong lòng y, tương lai nhất định sẽ biến thành tâm ma.
Ngày đó kiếm pháp Từ Khuyết sử dụng tuy rằng cao minh, nhưng khi dùng tới Chân Nguyên và pháp khí, Diệp Trường Phong y, ai chết vào tay ai còn chưa chắc được! Chính mình từ nhỏ đã được khen là truyền nhân Kiếm Thần đời kế tiếp.
Mà y vừa gào lên một tiếng khiến tất cả thiên tài tinh anh ở đây đều chấn động, nhanh chóng quay lại liếc nhìn.
- Xảy ra? Ai dám đắc tội với ần Chi Tử Diệp Trường Phong?
- Kẻ đó không muốn sống sao?
- Từ Khuyết là người phương nào, lại có thể khiến Diệp Trường Phong căm tức như thế, còn chủ động khiêu chiến?
- Không được, có vấn đề rồi.
Rất nhiều người nhỏ giọng nghị luận.
Mà đám người đang vây quanh Từ Khuyết cũng thi nhau mở miệng khuyên Từ Khuyết:
- Takumi sư huynh, xem ra ở đây không thích hợp để ở lâu, có khả năng sẽ xảy ra một trận đại chiến, hay là chúng ta đi trước đi.
- Đúng rồi Takumi sư huynh, chúng ta đi gặp sư tôn, không cần thiết ở đây tham gia trò vui.
...
"Khụ khụ!" Từ Khuyết ho khan vài tiếng "Ngại ngùng" cười nói:
- Chư vị huynh đài cùng cô nương, kỳ thực đây chính là nhũ danh của tại hạ.
- Hả?
Mọi người nghe thấy thế liền trở nên ngây ngốc.
Từ Khuyết là nhũ danh của ngươi?
Người mà Diệp Trường Phong muốn chiến, chính là ngươi?
CMN, không thể nào?
Đại ca ngươi không phải là người thành thật hàm hậu thiên chân vô tà sao? Ngươi không giống như người thường gây chuyện mà, làm sao lại khiến Diệp Trường Phong nổi giận như vậy?
- Ta... Takumi sư huynh, ngươi đã làm chuyện khiến Kiếm Thần Chi Tử nổi giận thế?
Có người ngơ ngác hỏi.
Cũng có người nhìn về phía Diệp Trường Phong, chủ động thay Từ Khuyết cầu xin:
- Diệp công tử, Takumi sư huynh của chúng ta chưa trải sự đời, có chút không hiểu quy củ, nếu như có làm sai điều gì, mong huynh thông cảm nhiều hơn.
- Đúng rồi, Diệp công tử, Takumisư huynh của chúng ta là người thành thật hàm hậu, nếu đã làm gì sai, thì cũng là cử chỉ vô tâm, ngài không cần tính toán cùng hắn.
Rất nhiều người đều mở miệng nói.
Dù sao đây chính là Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, phần lớn người đều không dám đắc tội, cũng không muốn bởi vì việc này mà trở mặt với Lang Kiếm TNhưng Diệp Trường Phong vừa nghe thấy mọi người cầu xin thay Từ Khuyết, suýt chút nữa đã phun máu.
Cái tên này thành thật hàm hậu, thiên chân vô tà ở chỗ nào?
Đám người các ngươi đều mù rồi hay sao? ! !
- Chư vị, không cần cầu xin thay tại hạ.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên lên tiếng, trên mặt mang đầy vẻ ưu thương, lắc đầu nói:
- Việc ngm nay, thực sự là tại hạ không đúng. Dù sao ta chỉ mới đến, đã cướp đi danh tiếng Diệp công tử, ài, đúng là phải trách ta còn trẻ không hiểu chuyện, mọi người đừng động, cứ để ta tự sinh tự diệt đi.
Nói xong, trong mắt hắn nổi lên lệ quang, cằm nghiêng 45 độ nhìn phía bầu trời, vẻ mặt tràn đầy oan ức, nhẹ giọng nói:
- Trước đây khi ta sống ở trong tộc, thường nghe người ta nói, chỉ cần ngửa đầu nhìn bầu trời thì nước mắt thì sẽ không rơi xuống.
...
Trong nháy mắt, tất cả đám thiên tài tinh anh đang vây quanh Từ Khuyết đều choáng váng rồi.
Mỗi người đều bị dáng vẻ oan ức này của hắn gây xúc động, trong lòng có cảm giác rất khó chịu.
Đây là một thiếu niên rất tốt nha, một người thiên chân vô tà như hắn, nhưng bởi vì không cẩn thận cướp mất danh tiếng của Diệp Trường Phong, rước lấy oán hận của đối phương.
Nhưng hắn cũng không trách cứ mọi người, trái lại còn ôm lấy trách nhiệm trên người mình, một mình chịu đựng đủ loại này oan ức.
Quá cảm động rồi!
Trong giới Tu Tiên vốn tràn ngập giết chóc vô tình, Takumi sư huynh tuyệt đối là một dòng nước trong.
Rất nhiều nữ đệ tử thiên tài tinh anh không nhịn được đều thổn thức, thiên tính tình mẹ triệt để bạo phát.
Tiểu đệ đệ thiện lương đáng yêu như vậy, sao có thể để hắn bị Diệp Trường Phong bắt nạt đây?
Kiếm Thần Chi Tử thì làm sao?
Lang Kiếm Tông thì làm sao?
Chẳng lẽ dựa vào đó thì có thể tùy tiện bắt nạt một người đàng hoàng sao?
- Diệp công tử, ngươi quá đáng rồi đấy!
Một nữ đệ tử tinh anh không nhịn được trừng mắt nhìn Diệp Trường Phong, mở miệng trách cứ.
Sau một khắc, ánh mắt của mọi người, đều nhìn về phía Diệp Trường Phong.
Phần lớn người đã không còn kính nể đối với hắn nữa mà trái lại đều tràn ngập xem thường.
Ngươi đường đường là Kiếm Thần Chi Tử, chỉ bởi vì danh tiếng bị cướp, liền muốn bắt nạt một người mới, quá vô sỉ.
Takumi sư huynh là người nào?
Đây chính một người được Kiếm Linh công nhận là kính già yêu trẻ, là một dòng nước trong trong Tu Tiên Giới tàn khốc.
Chính là một người thành thật phúc hậu lại ngây thơ như vậy, luôn tràn ngập ước mơ tốt đẹp với Tu Tiên giới, Kiếm Thần Chi Tử như ngươi sao có thể ỷ thế hiếp người như vậy...
Thúc thúc nhịn được, thẩm thẩm lại không nhịn được!
Những tu sĩ ở đây, vừa nãy còn có chút kiêng kỵ thân phận Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong, thế nhưng hiện tại bọn họ hoàn toàn không nhịn được, người nào cũng căm tức nhìn Diệp Trường Phong.
- Ta... Hắn...
Cả người Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong đều trở nên lờ mờ.
Y ấp úng nửa ngày nhưng một câu hoàn chỉnh cũng không nói được, y phát hiện mình dường như không có cách nào giải thích tình huống này.
Dù sao cũng là y mở miệng tuyên chiến trước, hơn nữa còn là vô duyên vô cớ mở miệng.
Kết quả Từ Khuyết nói một câu, trong nháy mắt khiến y rơi vào tình cảnh bất nhân bất nghĩa, coi như hiện tại y lại giải thích thì cũng có vẻ vô cùng vô lực.
Bởi vì... Không có ai tin tưởng, một người vô danh lại từng đánh bại qua y!
Bởi vì chuyện ở hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc, đến nay còn chưa truyền đến Kim Nguyên Quốc, thậm chí còn bị Lang Kiếm Tông bọn họ phong tỏa.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Trường Phong vng buồn bực đến mức muốn thổ huyết!.
Con hàng này thật quá vô sỉ!
Hơn nữa, hắn dở trò không dựa theo lẽ thường!
Khi ở Hỏa Nguyên Quốc, dáng vẻ của hắn vô cùng hung hăng.
Nhưng nay hắn đến Kim Nguyên Quốc, ai có thể nghĩ tới, con hàng này lại bắt đầu bán manh giả bộ đáng thương.
Bộ dáng thiên chân vô tà khiến người người đồng tình, tóm lại người vô sỉ đến trình độ nào, mới có thể ngụy trang đến mức này.
Diệp Trường Phong muốn tức điên lên.
Thật sự là muốn tức điên.
Then chốt là, Diệp Trường Phong không hiểu rõ vì sao những thiên tài tinh anh ở các đại môn phái của Kim Nguyên Quốc đều gọi Từ Khuyết là sư huynh?
...
- Từ Khuyết, ngươi vô sỉ!
Y trừng mắt về phía Từ Khuyết, gầm một tiếng chấn động đoàn người.
Mọi người nghe thấy thế, ánh mắt biến thành lạnh lẽo, trong lòng cực kỳ thổn thức.
Không ngờ Diệp Trường Phong lại là người như thế.
Thạt sự quá đáng rồi.
Họ chưa từng gặp người vô sỉ như vậy, rõ ràng chính mình vô sỉ, còn mắng ngược một hài tử thiên chân vô tà thành thật đáng yêu là vô sỉ.
Thực sự là biết người biết mặt không biết lòng, Tu Tiên giới thực sự là đáng sợ.
...
Mà Từ Khuyết thân là người trong cuộc, giờ khắc này lại dựa vào ngực một nữ đệ tử thiên tài, dáng vẻ oan ức.
Thế nhưng, khi ánh mắt Diệp Trường Phong quét tới Từ Khuyết lại thấy hắn nở một nụ cười tà ác.
Thế Có sợ hay không?
Người dám đối nghịch với bản bức vương, xưa nay đều không có kết quả tốt.
Thế nào? Không phục thì ngươi đến cắn ta đi!
Ờ! Thật không tiện, xin chú ý "Cắn" là một chữ, mà không phải hai chữ.
Chính là thô bạo như thế, chính là trâu bò như thế!
Từ từ, ta đến rồi...
Đột nhiên biến thành phóng túng, khiến ngươi ta phiền muộn!
Đột nhiên thành lẳng lơ, khiến ngươi hết cách!
Đột nhiên biến thành ti tiện, khiến ngươi tổn thương!
Chính là phóng túng - lẳng lơ - tiện như thế!