Chương 292: Lòng Người Không Già
Ding, chúc mừng kí chủ vô sỉ trang bức thành công, thu được 210 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ vô sỉ trang bức thành công, thu được 230 điểm trang bức!
...
Nghe tiếng hệ thống trong đầu vang lên liên tiếp, trong lòng Từ Khuyết mừng thầm.
Mà Diệp Trường Phong đã hoàn toàn bị vẻ mặt khiêu khích của Từ Khuyết chọc giận, lúc này y rút phi kiếm ra, nhắm thẳng tới Từ Khuyết.
- Từ Khuyết, ta cùng ngươi không chết không thôi, ngày hôm nay cho dù ngươi chiến hay không chiến, ta đều sẽ đạp ngươi dưới chân, lấy lại danh tiếng Kiếm Thần Chi Tử của ta!
Diệp Trường Phong hét lớn một tiếng, sắc mặt âm trầm, tay cầm phi kiếm nhắm thẳng tới Từ Khuyết.
- Không được, Takumi sư huynh mau đi!
- Diệp công tử, ngươi không nên quá đáng, thật sự ra tay với Takumi sư huynh ư!
- Vì sao phải dồn ép không tha?
Đám thiên tài tinh anh bên cạnh Từ Khuyết nhìn thấy thế thì sắc mặt kịch biến, kinh ngạc thốt lên không ngừng.
Vài nữ đệ tử thiên tài tinh anh vội vàng lôi kéo Từ Khuyết, muốn kéo hắn chạy khỏi nơi này.
Bởi vì các nàng biết rất rõ, những người ở chỗ này không có người nào có thể là đối thủ của Diệp Trường Phong.
Nếu bọn họ liên thủ với nhau thì sẽ phá vỡ quy củ, sẽ phải đối mặt với sự trả thù đáng sợ của Lang Kiếm Tông.
Vì thế nên bọn họ biết trận chiến này tuyệt đối không thể đánh, chỉ có thể mang theo Takumi sư huynh lui lại, đợi tìm được Kiếm Linh đại nhân, tìm được che chở, vậy nguy cơ lần này cũng dễ dàng giải quyết.
Nhưng Từ Khuyết lại đột nhiên đứng thẳng người, lấy ra một cự kiếm cũ nát, chính là thanh cổ kiếm nhặt được ở bên ngoài kia, tựa như không hề có chút uy lực.
Nhưng hắn cứ thế đứng trước mặt mọi người, xông lên trước, kiên cường chính khí, dáng vẻ anh dũng như quyết tâm có đi mà không có về.
- Các vị, đừng quan tâm đến ta, hắn nhằm vào ta mà đến, các ngươi đi mau, không cần vì ta mà bị hắn ngộ thương!
- Có chuyện gì, cứ việc nhắm vào ta đi!
- Mọi người đi mau, ta cản hắn cho các ngươi!
Từ Khuyết la lớn, giục mọi người rời đi, dáng vẻ vô cùng bi phẫn.
Mấy chục tên thiên tài tinh anh nghe thấy thế đều cảm thấy rung động.
Tình cảnh này đối với bọn họ mà nói cũng quá có lực trùng kích.
Giới Tu Tiên vốn "Chết đạo hữu không chết bần đạo" này, thật không ngờ vẫn còn có một thiếu niên quên mình vì người khác như vậy, thực sự khiến người khác quá cảm động.
Đại nạn trước mặt, một thanh bảo kiếm hắn cũng không có, cứ thế cầm một tàn kiếm, thế mà còn có dũng khí ngăn cản cho mọi người, một thân một mìđối diện với Kiếm Thần Chi Tử Diệp Trường Phong.
Cần phải có bao nhiêu dũng khí và niềm tin mới có thể làm được?
Xem ra Kiếm Linh đại nhân nói không sai, Takumi sư huynh thực sự là người tốt.
Hắn thiện lương ngây thơ, thiên chân vô tà, thành thật hàm hậu, hắn chính là một thiếu niên ngay thẳng mà dũng cảm như thế, người như thế này trong Tu Tiên Giới thật sự không có nhiều.
Trong nháy mắt, nhân cách mị lực của Từ Khuyết đã lấy được sự đồng tình của rất nhiều thiên tài tinh anh.
- Takumi sư huynh, ngươi không cần như vậy, nếu Diệp Trường Phong không nói đạo lý như vậy, cùng lắm thì chúng ta liều mạng với y.
- Đúng, tuyệt không thể để Takumi sư huynh bị thương!
- Mọi người nhanh lên!
Ầm!
Vô số pháp quyết trong khoảnh khắc được đánh ra, soi sáng bốn phía, khí thế mạnh mẽ.
Lúc này, mọi người đồng tâm hiệp sức mạnh như thành đồng!
Ding, chúc mừng kí chủ vô sỉ trang bức thành công, thu được 230 điểm trang bức!
Ding, c kí chủ vô sỉ trang bức thành công, thu được 240 điểm trang bức!
...
Trong đầu Từ Khuyết lại vang lên tiếng hệ thống thông báo!
Điểm trang bức cứ dần tăng lên, cộng với khen thưc trước, cuối cùng kiếm đủ 5000 điểm trang bức dùng để đổi Tịnh Hóa Chi Thủy lúc trước về.
Từ Khuyết hết sức hài lòng gật đầu, đột nhiên bước ra trước một bước, đang muốn ra tay giáo huấn Diệp Trường Phong một trận.
Nhưng Diệp Trường Phong lại đột nhiên ngừng lại.
Tuy rằng y được xưng là kiệt xuất trong đám thiên tài tinh anh, được khen là Kiếm Thần Chi Tử.
Nhưng dù y có mạnh đến đâu, cũng không thể đấu lại hơn mười tên thiên tài tinh anh liên thủ.
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Trường Phong quét qua mọi người, cắn răng cả giận nói:
- Các ngươi muốn trở thành địch nhân với Lang Kiếm Tông sao?
Một tiếng gầm này, đã làm không ít thiên tài tinh anh lấy lại lý trí.
Cùng Lang Kiếm Tông đối địch?
Điều này hiển nhiên là không sáng suốt, hơn nữa vô cùng nguy hiểm.
Dù cho ngày hôm nay thật sự nhận được Kiếm Linh truyền thừa, nhưng cuối cùng vẫn phải rời khỏi Kiếm Trủng, nếu họ thật sự đắc tội Lang Kiếm Tông, hậu quả thật sự khó tưởng tượng.
Đến thời điểm đó cho dù họ nhận được truyền thừa kiếm ý, cũng không có thời gian để kịp lĩnh ngộ, chỉ sợ cũng sẽ bị Lang Kiếmg giết từ trong trứng nước, thậm chí liên luỵ cả tông phái hoặc gia tộc mình.
Chuyện này nguy hiểm... Quá lớn.
Nhất thời, rất nhiều người bắt đầu lấy lại bình tĩnh, không tự chủ được lùi về sau một bước.
Từ Khuyết vừa nhìn, lông lại.
Ta XXX.
Loại mặt hàng như các ngươi, quá không nghĩa khí rồi.
Ta bán manh lâu như vậy, các ngươi lại chỉ vì một câu nói của y dạo sợ? Không phải chỉ là một Lang Kiếm Tông sao? Có gì phải sợ, ngay cả Hỏa Hoàng ta cũng dám cứng đối cứng đây.
Đối mặt với ánh mắt của Từ Khuyết, những thiên tài tinh anh kia đều bắt đầu xấu hổ cúi đầu.
Bọn họ rất hối hận.
Bọn họ cũng rất xấu hổ.
Tại sao khi đối mặt với uy hiếp của Diệp Trường Phong Lang Kiếm Tông, ngay cả một điểm phản kháng cũng không dám?
Lẽ nào họ cứ trơ mắt nhìn Takumi Fujiwara một thanh niên ngây thơ phúc hậu tốt đẹp như thế, bị hủy trong bị trong tay các thế lực lớn hay sao?
Nhưng bọn họ không làm được.
Dẫn đầu phản kháng Lang Kiếm Tông sao?
Như thế chính là muốn chết!
Không chỉ chính mình muốn chết.
Mà còn liên lụy đến gia tộc và cả tông môn của mình.
Dù sao, có người nào không biết, ở Kim Nguyên Quốc thì Lang Kiếm Tông là thế lực to lớn nhất.
Vì thế nên khi bọn họ đối mặt với ánh mắt của Từ Khuyếỗi một người đều không dám nhìn thẳng, người nào cũng xấu hổ muốn có một lỗ lẻ để chui xuống...
...
- Coi như các ngươi thức thời, không cần bồi mệnh cho đồ vô sỉ kia, mau tránh ra cho ta.
Diệp Trường Phong cười lạnh một tiếng, lợi kiếm lần thứ hai chỉ về đám người.
Lần này, hầu như tất cả mọi người đều lùi về sau, dáng vẻ thấp thỏm cùng kiêng kỵ.
"..."
Từ Khuyết lắc đầu, trong lòng cảm khái vạn phần.
Lòng người dễ thay đổi.
Giữa người và người lại không có một chút chân thành sao? Quá thất vọng rồi.
...
Nhưng chính hắn cũng không tự suy nghĩ một chút, nếu bàn về người không chân thành nhất, ai có thể tranh đấu với hắn.
- Từ Khuyết, hiện tại không có ai chịu giúp ngươi, trò khôi hài này chấm dứt ở đây! Ngươi nên vì sự ngông cuồng không biết liêm sỉ của mình trả giá thật lớn...
Diệp Trường Phong lạnh lẽo nhìn Từ Khuyết, cười nói.
Y không hổ là thiên tài tinh anh kiệt xuất, chỉ một câu đôi lời đã khiến mọi người kinh sợ.
Từ Khuyết chỉ nhún nhún vai, cũng lười tiếp tục giả bộ thiên chân vô tà, lạnh nhạt nói:
- Không ai giúp ta, vậy ta tự mình lên thôi. Lãnh đạo của Tạc Thiên Bang đã từng nói, tự mình động thủ cơm no áo ấm. Ngày đó, ngươi bị ta dùng một chiêu đánh bại, bâyiờ còn dám tới gây chuyện, ta nên nói ngươi ngu ngốc? Hay là thiểu năng đây?
Hoặc là nói thiểu năng ngu ngốc? Ta có thuốc đấy, bán rẻ cho ngươi! Tuyệt đối có thể khiến tổ tông mười tám đời thiểu năng ngu ngốc không biết tự lượng sức chữa lành, một viên là hiệu quả, bảo đảm vĩnh viễn không tái phát.
Lời này vừa nói ra, mấy chục thiên tài tinh anh ở phía sau, dáng vẻ liền lờ mờ ngây ngốc.