Chương 298: Biết Người Biết Mặt Không Biết Lòng
Mặt trời chiếu lư hương sinh Tử Yên?
Đậu phộng, đại ca ngươi còn có thể làm thơ sao?
Không nhìn ra được còn rất có tài hoa nha, một cái tên, dĩ nhiên liền có thể làm thơ ngay tại chỗ.
Chỉ là cây thơ này nghe tới, tuy dễ đọc dễ thuộc... Nhưng mà như thế nào lại có điểm gì đó không đúng nha?
- Đồ vô sỉ, đi chết đi!
Lúc này, Lâm Tử Yên giống như kịp phản ứng lại, tỏ vẻ phẫn nộ, giống như một cô nàng điên, giơ kiếm giết hướng về phía Từ Khuyết.
Chiêu kiếm này vô cùng tàn nhẫn xảo quyệt, lưỡi kiếm dường như biến mất một nửa, còn sót lại một sợi ánh sáng, từ trong tay Lâm Tử Yên thoát ra, như một cái phi châm, đâm hướng về phía mi tâm Từ Khuyết.
- Cái gì, đây chính là kiếm quyết chí cao của Lang Kiếm Tông, Nhất Tuyến Thiên!
- Trời ạ, Lâm Tử Yên này lại có thiên phú như thế, chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng chín, lại có thể triển khai kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên mà chỉ có cường giả Anh Biến kỳ mới có thể sử dụng!
- Chuyện này... Chỉ sợ là vận dụng bí pháp gì đó rồi? Bằng không nàng làm sao có thể sử dụng tới chiêu kiếm này.
- Chiêu kiếm này vô cùng đáng sợ, đả thương chính là thần hồn, trừ phi thần hồn có thể nghiền ép đối thủ, bằng không nhất định sẽ bị trọng thương.
- Takumi sư huynh tuổi còn trẻ đã tu luyện tới loại cảnh giới này, e rằng thần hồn chính là nhược điểm của hắn, người thường không thể có nhiều thời gian đi rèn luyện thần hồn như vậy!
- Chiêu kiếm này của Lâm Tử Yên, nhìn như phẫn nộ, kì thực vẫn là rất lý trí.
- Takumi sư huynh sắp xong rồi!
Mọi người đều thấp giọng kinh ngạc thốt lên, không có ai cho rằng Từ Khuyết có thể đỡ lấy chiêu kiếm này.
Bởi vì chiêu kiếm này, không còn là tranh tài trên pháp quyết, mà chính là đối đầu trên phương diện thần hồn.
Hơn nữa Lâm Tử Yên mạnh mẽ triển khai chiêu Nhất Tuyến Thiên này, đủ để đem thần hồn phát huy đến mức tận cùng, e rằng liền Anh Biến kỳ cũng không dám cố gắng đón đỡ.
Đáng tiếc...
Ngày hôm nay Lâm Tử Yên đụng phải Từ Khuyết.
Thần hồn của tên này mới là tồn tại yêu nghiệt nhất!
Liền Nữ Đế đều từng thay đổi sắc mặt đối với thần hồn của hắn, cũng cho rằng không kém gì Anh Biến kỳ tầng sáu.
Bây giờ đối mặt với chiêu kiếm này, Từ Khuyết ngoại trừ trong lòng thoáng bất ngờ, biểu hiện trên mặt đúng là vô cùng bình tĩnh.
- So thần hồn? Ta còn chưa từng biết sợ ai! Bất quá chiêu kiếm này của ngươi quả thật không tệ, xuất kỳ bất ý, cùng Sát Thần Nhất Kiếm đều sắp có thể liều một trận, ta liền không khách khí với ngươi nữa, học rồi lại nói.
Từ Khuyết nở nụ cười, gọi hệ thống ra, triển khai Vô Tướng Thần Công, trực tiếp đem một chiêu kiếm quyết chí cao này của Lang Kiếm Tông—— Nhất Tuyến Thiên, lén lút học đi.
Mọi người ở đây thấy hắn lúc này còn có tâm sự khoác lác, nhất thời đều có chút không có gì để nói.
Đây là cần gan lớn cỡ nào?
Đối mặt với chiêu kiếm này lại còn dám cợt nhả, chẳng lẽ là hắn không biết chiêu kiếm này mạnh mẽ đến đâu sao?
Xèo!
Tất cả chỉ phát sinh ở trong chớp mắt.
Theo âm thanh phá không vang lên, chuôi kiếm giống như tuyến châm này của Lâm Tử Yên, như một vệt lưu quang nhỏ bé, đột nhiên đâm tới trước mắt Từ Khuyết.
Chỉ là, trong lúc nháy máy, Từ Khuyết hai tay chắp sau lưng, nhẹ như mây gió giơ lên một cánh tay trong đó, nhẹ nhàng vung lên, giống như đuổi con ruồi.
"Coong!"
Tiếng kim loại rung, vang vọng ra xung quanh.
Lợi kiếm đột nhiên bị đánh về nguyên hình, biến thành bộ dáng bình thường "Loảng xoảng" một tiếng rơi xuống mặt đất.
"Phốc!"
Trong miệng Lâm Tử Yên trong nháy mắt phun ra một vòi máu tươi, cả người vô lực ngã quỳ trên mặt đất, dựa vào hai tay chống đỡ lấy người, tỏ vẻ ngơ ngác.
- Sao... Làm sao có khả năng? Ngươi làm sao có khả năng đỡ được chiêu kiếm này?
Nàng gian nan ngẩng đầu lên, tâm thần rung mạnh, trước sau khó có thể tin tưởng được.
Mọi người ở đây cũng chấn động, cực kỳ kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết.
Hắn vung tay áo bào phá tan kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên, làm cho tất cả mọi người đều khó có thể quên.
Thần hồn đến tột cùng là mạnh đến bao nhiêu, mới có thể làm hời hợt như vậy?
Nhưng tên này nhìn qua chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, trẻ tuổi đến đáng sợ, nhưng nắm giữ cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng chín khủng bố, bây giờ liền thần hồn cũng kinh thế hãi tục đến như thế, chẳng lẽ Tu Tiên giới muốn ra một yêu nghiệt thiên tài vạn năm khó gặp sao?
- Kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên, danh tự này cũng rất thô bạo, đến đây đi, ta thử xem uy lực làm sao.
Lúc này, Từ Khuyết hơi nở nụ cười.
Lật bàn tay một cái, thanh lợi kiếm trên mặt đất thanh nguyên bản thuộc về Lâm Tử Yên kia, tự động bay đến trong tay hắn.
Trong lòng tất cả mọi người đều hồi hộp, có loại linh cảm mãnh liệt không rõ, tựa hồ lại sắp phát sinh chuyện gì đó đáng sợ.
Trong đầu cũng không ngừng vang vọng lời nói của Từ Khuyết, cái tên này phải thử uy lực của kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên một chút!
Chẳng lẽ... Hắn liếc mắt nhìn, liền biết?
Đây là chuyện không thể nào, tuyệt đối không thể!
Xèo!
Đúng lúc này, kiếm trong tay Từ Khuyết đột nhiên biến mất.
Ở dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, lợi kiếm hóa thành một đạo ảnh tuyến, cực kỳ nhỏ bé, mắt thường quả thực khó có thể nhìn rõ.
Đạo tuyến mang kia lướt về phía Lâm Tử Yên, không có chút nào do dự cùng chần chờ/
Ở trên vấn đề sát phạt, Từ Khuyết là người rất quả đoán.
Không có giá trị lợi dụng mà lại còn mang tính đe dọa, đáng chết thì phải giết!
Chỉ là hắn cảm thấy ngày hôm nay xem như là đại từ bi, chỉ giết mấy người gây sự, vẫn chưa phát điên chạy đi diệt cả nhà người ta.
Dùng lời của chính hắn tới nói, chính là — nhất thiết phải xem tâm tình!
Không quấy rầy hắn trang bức, đều là đồng chí tốt.
- Không... Không thể...
Lúc này, Lâm Tử Yên cũng đột nhiên kịp phản ứng lại, tỏ vẻ kinh hãi, trợn to con mắt, vô cùng chấn động.
Nàng vừa mới lấy toàn bộ sức mạnh, còn lén lút triển khai bí pháp, mới mạnh mẽ triển khai kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên này ra, nhưng lại bị Từ Khuyết dễ dàng phá đi.
Kết quả bây giờ, người này dĩ nhiên đem kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên học được, giết ngược lại nàng như thế.
Thiên phú như thế... Tuyệt đối không thể tồn tại.
Người như thế, làm sao có khả năng tồn tại trên thế gian?
Lâm Tử Yên căn bản không có cách chịu đựng đả kích như vậy, đây chính là một trong những tuyệt chiêu của Lang Kiếm Tông bọn họ, chính là kiếm quyết Nhất Tuyến Thiên! Chính mình cũng phải nghiên cứu rất lâu mới học được, toàn bộ Lang Kiếm Tông đều không có mấy người biết, nhưng hắn làm sao có thể vừa nhìn đã biết?
Tại sao?
Đây rốt cuộc là tại sao?
"Xoạt!"
Bên trong sợ hãi chấn động, ánh kiếm giống như tuyến ảnh, lặng yên không tiếng động xuyên qua mi tâm Lâm Tử Yên.
Nàng ngơ ngác ngã về đằng sau, triệt để đoạn tuyệt khí tức.
Thiên kiêu cùng người hộ đạo của Lang Kiếm Tông tiến vào Kiếm Trủng, vào đúng lúc này, triệt để tuyên cáo đoàn diệt.
Toàn trường rơi vào vắng lặng một cách chết chóc.
Tất cả mọi người đều không tự chủ được nín thở.
Vào lúc này, bọn họ cuối cùng đã rõ ràng rồi, gia hỏa trước mắt này giả dạng làm người thiên chân vô tà, đến cùng là đáng sợ đến cỡ nào.
Luận sát phạt, thủ đoạn của hắn, so với tất cả mọi người ở đây đều tàn nhẫn hơn!
Người hộ đạo khác liền không nói, nhưng liền một vị nữ tử hoa nhường nguyệt thẹn như thế, hắn đều nói giết liền giết.
Loại tâm tính này, mới thật sự là thích hợp ở trong loại thế giới tu tiên tàn khốc này cất bước.
Quả nhiên vẫn là trả lời một câu ngạn ngữ.
Biết người biết mặt nhưng không biết lòng!
Trước đây đám người cho rằng Từ Khuyết thiên chân vô tà, thành thật hàm hậu, hiện tại nội tâm quả thực dường như có hàng vạn con ngựa đang chạy chồm.
Kính già yêu trẻ? Đi em gái ngươi kính già yêu trẻ!
Thiên chân vô tà? Đi em gái ngươi thiên chân vô tà!
Thành thật hàm hậu? Đi... Quên đi, thực sự là liền khí lực mắng đều không có nữa rồi.
Trong lòng đoàn người cũng không đủ sức.