Chương 297: Sát Thần Nhất Kiếm
Kinh nghiệm?
Mọi người lần nữa mơ hồ, căn bản nghe không hiểu ý tứ những lời này của Từ Khuyết.
Nhưng nghe thấy hắn lại còn muốn giết Diệp Trường Phong Anh Biến kỳ, đoàn người lập tức liền không còn bình tĩnh nữa.
Đây là đang đùa gì thế, Diệp Trường Phong bây giờ là Anh Biến kỳ đấy, hơn nữa y còn là Kiếm Thần Chi Tử, thiên phú kiếm ý vô địch thế gian, ngươi lại còn vọng tưởng muốn giết y?
Đại ca ngươi đều chết đến nơi rồi, có thể đừng khoác lác nữa hay không?
Vừa nãy ngươi còn có mặt mũi nói người khác cả ngày thả miệng pháo!
Ở đây làm gì có ai thả miệng pháo vượt qua ngươi? Ngươi chính là tông sư thả miệng pháo!
Chính là loại tông sư miệng pháo vô địch thiên hạ!
- Ngươi giết ta? Ha ha, đây là chuyện buồn cười nhất từ lúc ta sinh ra tới nay nghe qua! Nhưng mà... Hiện tại, ngươi có thể chết ở dưới kiếm của ta rồi!
Diệp Trường Phong cất tiếng cười to.
Xèo!
Ngay sau đó, con ngươi y đột nhiên phát lạnh, lợi kiếm trong tay hóa thành ánh sáng bay nhanh, trong nháy mắt nhằm phía Từ Khuyết.
Cảm nhận được trong thân thể bành trướng thực lực Anh Biến kỳ, Diệp Trường Phong cảm thấy hết thảy đều đáng giá!
Dù cho bởi vậy mà tu vi bị rơi xuống, hao tổn tuổi thọ, lấy nội tình của Lang Kiếm Tông, sớm muộn cũng có thể sử dụng các loại thiên tài địa bảo bù đắp lại.
Y muốn làm, chính là ở trước mặt mọi người chém giết tên vô sỉ Từ Khuyết này, cứu vãn danh tiếng của toàn bộ Lang Kiếm Tông, tất cả liền đủ rồi.
- Oh, so kiếm đúng không? Kỳ thực ta gần đây cũng vừa học được một chiêu kiếm pháp, đến đây đi, liền để ngươi xem một chút Sát Thần Nhất Kiếm của bản Kiếm Thần!
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, Sát Thần Nhất Kiếm, liền lão quái Anh Biến kỳ tầng tám đều giết qua, sao lại sợ tên cặn bã dùng đan dược mạnh mẽ nhảy vào Anh Biến kỳ này đây?
Nhưng mọi người ở đây vừa nghe thấy thế liền không nói gì.
Sát Thần Nhất Kiếm?
Ngươi càng thổi càng quá đáng, lại dám tùy tiện hô lên kiếm pháp thành danh của vị kia Sát Thần Thiên Sát kia như vậy, đây là muốn chết.
Sát Thần Nhất Kiếm này, là ai cũng có thể biết sao?
Rõ ràng chính là tuyệt chiêu độc môn của Sát Thần, có người nói Sát Thần tìm khắp đại lục, còn chưa từng tìm tới một truyền nhân có thể kế thừa y bát của y.
Cho nên nói, Sát Thần Nhất Kiếm này, e rằng cõi đời này chỉ có một mình Sát Thần biết mà thôi, ngươi lại còn trâu bò hò hét hô lên độc môn tuyệt chiêu của Sát Thần như thế, tám phần mười là cố ý phô trương thanh thế muốn cố ý bẫy người chứ gì?
Nhưng mà, lúc mọi người ở đây không có một ai tin tưởng Từ Khuyết thật sự biết Sát Thần Nhất Kiếm...
"Xèo!"
Chỉ nghe một tiếng phá không vang lên, Từ Khuyết đột nhiên biến mất tại chỗ, vô thanh vô tức.
Toàn trường nhất thời yên tĩnh.
Mọi người đều sửng sốt!
Diệp Trường Phong cũng kinh ngạc, y không bắt giữ được tung tích của Từ Khuyết.
Ngay sau đó, một đạo gợn sóng vô hình, đột nhiên từ phía sau Diệp Trường Phong hiện ra, một luồng ánh kiếm, giống như sao băng, đột nhiên từ yết hầu y xuyên qua.
Sau đó, Từ Khuyết đột nhiên lại xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Tình cảnh này, vẻn vẹn chỉ mới trong một hơi thở đã hoàn thành...
Thuấn sát!
Đúng là thuấn sát!
Trong chớp mắt!
Thời gian không tới một hơi thở!
Chiêu kiếm này, nhanh! Quả thực là quá nhanh...
Thì ra, vừa nãy Từ Khuyết nói đều không phải là khoác lác, hắn thật sự có thể, ở bên trong thời gian ngắn như vậy, tới tới lui lui giết chết Diệp Trường Phong rất nhiều lần...
Ding, chúc mừng kí chủ giết chết cường giả Anh Biến kỳ, thu được một triệu kinh nghiệm cùng một cái nhẫn trữ vật!
Ding, chúc mừng kí chủ trang bức thành công, thu được 230 điểm trang bức!
Ding, chúc mừng kí chủ trang bức thành công, thu được 260 điểm trang bức!
...
Âm thanh thông báo của hệ thống liên tiếp vang lên, đồng thời cũng đem Diệp Trường Phong xếp vào bên trong phạm trù Anh Biến kỳ, trực tiếp cho Từ Khuyết một triệu kinh nghiệm.
Điều này làm cho hắn cách Nguyên Anh kỳ tầng thứ mười, chỉ kém mấy trăm ngàn kinh nghiệm!
Điều này cũng mang ý nghĩa, hắn đã cực kỳ tiếp cận Anh Biến kỳ, rất nhanh sẽ có thể bước vào cảnh giới kia.
...
Mà mọi người ở đây đều cương cố ở tại chỗ, tỏ vẻ dại ra cùng thất thần.
"Phốc!"
Đúng lúc này, yết hầu Diệp Trường Phong bỗng nhiên phun ra một cột máu, cả người thẳng tắp ngã xuống phía sau.
"Ầm" một tiếng vang trầm thấp, đột nhiên thức tỉnh không ít người ở đây.
Ánh mắt của bọn họ vốn đang dại ra, đột nhiên liền trở thành sợ hãi cùng ngơ ngác.
- Sát... Sát Thần Nhất Kiếm?
- Chiêu vừa rồi kia là... Sát Thần Nhất Kiếm?
- Trời ơi, ta không phải hoa mắt chứ? Ngoại trừ vị lão sát thần Thiên Sát kia, thế gian vẫn còn có người biết Sát Thần Nhất Kiếm!
- Hơn nữa hắn còn giết Diệp Trường Phong, là Diệp Trường Phong đã dùng qua Huyết Yêu Thiên Ma Đan bước vào cảnh giới Anh Biến kỳ!
...
Rất nhiều người kinh ngạc nói, khiếp sợ không gì sánh nổi.
Danh tiếng lão sát thần Thiên Sát, bên trong ngũ quốc hầu như không người không biết, không người không hiểu.
Kiếm quyết thành danh của y càng có một không hai, nghe nói mấy trăm năm qua, không có ai học được.
Nhưng bây giờ, một thiếu niên Nguyên Anh kỳ tầng chín, lại dễ như ăn cháo sử dụng tới một chiêu này, còn giết chết Lang Kiếm Tông Kiếm Thần Chi Tử!
Lần này tuyệt đối xảy ra đại sự rồi!
- Trường Phong sư đệ!
Lúc này, nữ hộ đạo cách đó không xa cũng định thần lại, lúc này rít gào một tiếng, nhanh chóng vọt tới, tỏ vẻ bi thống ôm lấy thi thể Diệp Trường Phong.
Từ Khuyết sợ hết hồn, nữ nhân này là diễn phim truyền hình sao? Gọi lớn tiếng như vậy? Quá xốc nổi rồi.
"Haizz!" Lúc này, một tên thiên kiêu phía sau đột nhiên thở dài, lắc đầu nói:
- Sớm đã nghe thấy nữ đệ tử thứ nhất của Lang Kiếm Tông là Lâm Tử Yên, thầm mến Diệp Trường Phong, cũng cam nguyện trở thành người hộ đạo của y, vốn tưởng rằng chỉ là tin đồn, bây giờ nhìn lại... Ngược lại là không có lửa mà lại có khói rồi.
- Đúng nha, chiêu kiếm này của Takumi sư huynh, thật đáng sợ, trực tiếp chặt đứt một đoạn diệu duyên của người khác.
Có người cũng tỏ rõ vẻ thổn thức nói.
Lông mày của Từ Khuyết nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua, trầm giọng cười nói:
- Chiêu kiếm này của ta còn có thể đoạn tử tuyệt tôn, có muốn thử một chút hay không?
"..."
Vị thiên kiêu kia lúc này sắc mặt trắng nhợt, vội lùi về sau một bước, liên tục xua tay cười khan nói:
- Không... Không thử.
- Từ Khuyết!
Đột nhiên, nữ hộ đạo đang ôm thi thể Diệp Trường Phong, bỗng nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, tỏ vẻ dữ tợn cùng phẫn nộ trừng mắt về phía Từ Khuyết.
Nàng lớn tiếng thét to:
- Từ nay về sau, trên trời dưới đất này, không người có thể bảo vệ ngươi! Lang Kiếm Tông sẽ đem ngươi ngàn đao bầm thây, triệt để không chết không thôi!
- Cắt, có phải là nên thay từ đi hay không, tới tới đi đi cũng chỉ sẽ nói không chết không thôi, chứng tỏ Lang Kiếm Tông các ngươi rất không có văn hóa.
Từ Khuyết căn bản không hoảng hốt, hai tay khoanh ở trước ngực, bình chân như vại nói.
Nữ nhân này, hắn đã sớm thấy ngứa mắt.
Từ lúc mới bắt đầu xuất hiện, liền không chút do dự ra tay với hắn, ra chiêu đều vô cùng độc ác, dĩ nhiên là đã bị Từ Khuyết xếp vào danh sách đen phải giết.
Nhưng vừa nãy nghe được có thiên kiêu đề cập tới tên của nữ hộ đạo này, con ngươi của Từ Khuyết lại sáng ngời, khóe miệng vung lên một nụ cười lạnh:
- Ồ? Ngươi gọi Tử Yên đúng không? Mẹ ngươi là họ Triệu à?
Câu hỏi này vừa ra, mọi người lại một lần nữa lờ mờ ngơ ngác.
Thời điểm như thế này, lại còn có tâm tình đi hỏi thăm dòng họ của mẹ người ta.
Đại ca ngươi đến tột cùng là lại muốn chơi trò gian gì.
Chẳng lẽ, ngươi cùng Lâm Tử Yên này đã sớm nhận thức?
Hoặc là nói, là muốn sau khi tra hỏi rõ ràng, trực tiếp đi diệt hết thảy gia tộc từ trên xuống dưới nhà người ta?
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người không nhịn được hít một hơi hàn khí.
Tên điên này!
Con hàng hay hãm hại này!
Tên này xưa nay không dựa theo lẽ thường!
Nói không chừng, sẽ đúng là sẽ làm ra chuyện như vậy!
Kiếm Linh đại nhân lần này tuyệt đối đã nhìn nhầm, cái tên này cũng không phải là thiên chân vô tà, là người thành thật hàm hậu gì.
Còn nữ hộ đạo kia cũng lập tức cả kinh, mẫu thân nàng chỉ là một người phàm tục, qua đời nhiều năm.
Nhưng họ của mẫu thân nàng, liền đồng môn đệ tử ở Lang Kiếm Tông, thậm chí là các trưởng lão và tông chủ cũng không biết.
Nhưng cái tên trước mắt này, từ đâu biết được?
Nàng nhìn về phía Từ Khuyết, không nhịn được hỏi:
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
- Thật sự họ Triệu à?
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, giả vờ cao thâm khó lường nói:
- Như vậy là được rồi, ta không chỉ biết mẹ ngươi họ Triệu, ta còn biết nàng gọi Hương Lô! Đúng không, tên đầy đủ chính là Triệu Hương Lô! Cái gọi là, mặt trời chiếu lư hương sinh tử yên, cô nương... Tên của ngươi có ý thơ như vậy, lại đi thích Diệp Trường Phong loại chỉ có bề ngoài này, phế vật chuyên môn thả miệng pháo, chà chà... Đáng tiếc! Đáng tiếc a!