Chương 320: Lao Động Là Vinh Quang
Lúc đến Hoàng thành, bóng đêm đã đen kịt.
Trong bầu trời đêm sao lốm đốm, lập loè ánh sáng, một vầng trăng sáng giữa trời, soi chiếu hào quang màu bạc óng ánh, ôn nhu giống như nước sông.
Từ Khuyết ở ngoài thành cũng thu hồi chiếc xe, cùng Husky đi bộ vào thành.
Tuy nói lúc này đã là đêm, nhưng bên trong Hoàng thành vẫn phồn hoa, vẫn náo nhiệt như cũ, chợ đêm náo động, người đến người đi.
Trên đường phố có rất nhiều tiểu thương bày sạp, bán đủ loại đồ ăn vặt, hương vị bao phủ toàn bộ đoạn đường.
Husky vừa đi vừa chảy nước miếng, hai con ngươi trừng sắp rơi ra, một đường thúc giục Từ Khuyết nói:
- Thiếu niên lang, nhanh mua ít đồ ăn, bản thần tôn ngày hôm nay bị một hồi run sợ, cần gấp đồ ăn để bổ sung thể lực.
Đi tới nơi tràn ngập khói lửa nhân gian này, Husky sớm đã hưng phấn khắp toàn thân, dù sao bị giam ở bên trong Kiếm Chủng nhiều năm như vậy, liền một ngụm nước đều không được uống.
Bây giờ đến dưới chân Hoàng thành muôn hình muôn vẻ mỹ vị này, Husky cũng sớm đã chảy nước miếng đầy đất.
- Há, bên kia có bán bánh màn thầu, ngươi có thể đi mua mấy cái!
Từ Khuyết chỉ về một cái quầy hàng đằng trước nói.
Tuy rằng đồ ăn bên trong chợ đêm này hương vị rất mê người, nhưng Từ Khuyết không có chút nào thấy hứng thú, dù sao làm quá thô ráp, đồ gia vị cái gì đều hoàn toàn không có, không thể cùng kiếp trước của hắn so sánh.
Hơn nữa hắn còn là một người có khẩu vị nặng, liền thích loại hình như đồ nướng cùng đậu hủ thúi, thỉnh thoảng tới bún cay thập cẩm sáu đồng, vì thế đồ ăn vặt bên trong chợ đêm này phần lớn thiên hướng thanh đạm, đều không cách nào làm dấy lên khẩu vị của Từ Khuyết.
- Bánh màn thầu bổ sung thể lực thực sự là có hạn, thiếu niên lang, mau mau lấy chút ngân lượng linh thạch gì đó lại đây, bản thần tôn tự mình đi mua!
Husky đã khó có thể chịu đựng mê hoặc của đồ ăn, lôi vạt áo của Từ Khuyết thúc giục.
Từ Khuyết vui mừng, cười nói:
- Muốn ngân lượng cùng Linh Thạch cũng không phải không được, nhưng ngươi cầm ít đồ đi ra trao đổi đi, ah, ngươi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta là vì muốn tốt cho ngươi, không thể để ngươi dưỡng thành thói quen cơm đưa tự đến tay, phải học cách lao động kiếm tiền! Ngươi có biết lao động là quang vinh hay không.
Đối với loại thói quen áo đến thì đưa tay cơm đến há mồm này của Husky, Từ Khuyết cảm thấy nhất định phải quả đoán ngăn chặn.
- Thối lắm, bản thần tôn từ trước đến giờ đều dựa vào lao động kiếm tiền, ngươi dựa vào cái gì vu oan bản thần tôn?
- Ngươi khi nào lao động qua?
- Bây giờ, không thấy bản thần tôn đã động thủ sao? Lôi quần áo ngươi, đây cũng là một loại lao động.
- Oh, đây là ngươi muốn ăn cướp à? Còn đến cướp ta nữa chứ?
- Ngươi muốn nói như vậy cũng được, ngược lại là bản thần tôn dựa vào thực lực để đòi tiền.
- A, lời này cũng không có gì. Được rồi, ta tiền thả Kiếm Linh ra, ngươi đòi tiền đúng không? Được, ta để Kiếm Linh đi ra.
Từ Khuyết nói xong, từ bên trong không gian chứa đồ của hệ thống, móc ra một thanh kiếm.
Tiểu tử!
Khó chịu à, chúng ta liền đến so chiêu một chút.
Ta có Kiếm Linh ta sợ ngươi sao?
"Gào!"
Husky vừa nhìn thấy thế, lập tức kêu quái dị một tiếng, cong đuôi, quay đầu liền chạy, như một làn khói trực tiếp không còn thấy bóng dáng.
Hết cách rồi, Từ Khuyết có Kiếm Linh ở trong tay, Husky lại như là Tôn hầu tử bị Đường Tăng đeo kim cô, biện pháp gì đều không có, rất nhức đầu.
Từ Khuyết cười ha ha, thu lợi kiếm về.
Tính khí của Husky này nhất định phải cần giáo huấn một chút, bằng không nó đúng là muốn lên trời, lại dám lớn lối đòi tiền như vậy.
- Chà chà, Husky, chạy cái gì? Còn muốn tiền không?
Từ Khuyết nhìn thấy Husky trốn ở góc tường xa xa, truyền âm hỏi.
- Tiên sư nó, tiểu tử, ngươi có dũng khí! Chờ đó cho bản thần tôn, bản thần tôn tự đi làm ăn!
Husky tức rồi, quay đầu bước đi.
Từ Khuyết vui mừng, cười nói:
- Đừng đi mà, nói đùa ngươi đấy, được thôi, vừa vặn ta cũng đói bụng, nướng cho ngươi mấy đôi cánh gà, thế nào?
- CMN, cánh gà? Đó là cho chó ăn, bản thần tôn mới không ăn loại này đồ vật cấp thấp này, gặp lại!
Husky vọt tới trước, bỗng nhiên lướt vào một cái hẻm nhỏ, biến mất không còn tăm hơi.
Mà nơi sâu xa trong hẻm nhỏ, mơ hồ còn bay tới từng trận mùi thơm, hình như là nhà bếp của gia đình nào đó đang nấu đồ vật.
Tìm nơi phát ra mùi thơm này, Từ Khuyết đi vòng qua nhìn.
Đây là một gian bếp sau của tửu lâu, lập tức không khỏi lắc đầu cười khổ.
- Còn tưởng rằng con chó này đột nhiên trở nên có cốt khí, không nghĩ tới vẫn vô sỉ như vậy, lại chạy vào bếp sau tửu lâu nhà người ta ăn vụng.
Từ Khuyết xoay người rời đi, quyết định tự đi mua chút đồ ăn.
Con Husky ngốc này lại còn xem thường cánh gà nướng?
Cánh gà nướng chính là mỹ vị nhân gian đấy.
Nhưng mà đầu tiên cần phải giải quyết vấn đề nguyên liệu nấu ăn, hắn đã hồi lâu không đi săn giết yêu thú, bên trong không gian chứa đồ của hệ thống một chút cánh gà đều không có, hiện muốn ăn đều không có cách nào.
Liền đi dạo dọc theo con đường này, nhưng lại không có một cái quầy hàng nào bán thịt gà.
Thật vất vả tìm tới cửa hàng bán bánh thịt, đùi gà thịt gà đều có, chỉ là không có cánh gà.
Tiểu thương lại nói, cánh gà ít thịt như vậy, xương còn nhiều hơn thịt, chẳng khác cổ gà, bán ra không ai đồng ý ăn, bình thường đều ném đi, hoặc là tặng cho dân chạy nạn.
Từ Khuyết vừa nghe liền không vui, đám ngu đần này làm sao giống với đám người của Hỏa Nguyên Quốc như thế, loại nguyên liệu nấu ăn mỹ vị như cánh gà, lại lãng phí như vậy.
Hắn tiếp tục tiến lên, quyết tâm phải tìm được cánh gà.
Cuối cùng, đi tới cuối con đường, Từ Khuyết rốt cục đưa mắt khóa chặt một quán nhỏ.
Bất kể là cổ đại hiện đại, hoặc là dị giới, giá đất khẳng định là càng phồn hoa liền càng quý.
Dù cho quầy hàng trên đường này, cũng là cần trả tiền thuê.
Hơn nữa tiền thuê ở vùng đất trung tâm, nhất định phải đắt hơn khu vực quạnh quẽ xung quanh.
Từ Khuyết đi tới nơi cuối con đường này, cơ bản đã thoát khỏi trung tâm chợ đêm, thậm chí là xa xôi, nơi này người đi đường vô cùng ít, lác đác không có mấy người vội vã đi đường đi ngang qua, căn bản không thấy hàng rong hai bên đường.
Điều này cũng làm cho chuyện làm ăn ở chỗ này vô cùng thảm đạm, một mặt là bọn họ cũng không đủ tiền đi thuê quầy hàng tốt hơn, một mặt cũng là bán đồ vật, cũng không thể đặc biệt hấp dẫn người.
Phương hướng Từ Khuyết tập trung, là một đôi mẹ con quần áo mộc mạc đang bày sạp, nữ nhìn qua rất trẻ tuổi, rất thanh thuần mỹ lệ, nhưng có một nhi tử năm, sáu tuổi, vô cùng hiểu chuyện ở một bên hỗ trợ.
Đồ vật bọn họ bán, chỉ là bánh nhân thịt phổ thông.
Có lẽ là không đủ chi phí, nữ tử liền thịt gà cũng không mua nổi, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, yên lặng từ bên trong cánh gà lấy ra thịt, dùng để làm nhân bánh.
- Mẫu thân, người làm bánh nhân thịt ăn ngon như vậy, so với kẹo hồ lô còn ngon hơn, tại sao bọn họ lại không tới mua thế?
Đứa nhỏ mở to con mắt ngây thơ, nhìn mẹ mình hỏi.
Nữ tử tỏ vẻ từ ái cười cợt, sờ sờ đầu đứa nhỏ nói:
- Bởi vì kẹo hồ lô càng ăn ngon hơn, ngươi mỗi lần nhìn thấy kẹo hồ lô không phải cũng thèm ăn sao?
- Không, con thích ăn bánh nhân thịt do mẫu thân làm nhất, sau này cũng không tiếp tục ăn kẹo hồ lô nữa.
Đứa nhỏ nắm chặt nắm đấm, tỏ vẻ kiên quyết nói, giống như làm ra một cái quyết định gian nan.
Từ Khuyết ở một bên thấy cảnh này, không khỏi bị tiểu hài này chọc cười, cất bước đi tới.